Kinh văn: Sáng 2:9 -12, Giăng 14:6a, I Giảng 5:12
Côlôse 3:4a, Gal 2: 20a, Khải 21:2, 18 – 19a, 21; 22:1-2a.
Nhờ chú ý vào các câu trên chúng ta có thể thấy đôi điều về sự sống và
sự xây dựng. Nhiều anh em chúng ta làm Cơ- Đốc nhân trải nhiều năm và có thể đã nghe nhiều điều về
sự sống, nhưng có thể chưa bao giờ được nghe đôi điều về sự xây dựng. Sự sống
là vì sự xây dựng. Sự sống là nội dung, còn sự xây dựng là sự biểu hiện tập thể
của nội dung này. Nên nếu chúng ta có sự sống, nói cách chính thường chúng ta sẽ
có sự xây dựng. Và nếu chúng ta sắp có sự xây dựng, chúng ta phải có sự sống. Đức
Chúa Trời đã trù định biểu hiện chính mìnhNgài xuyên qua một Thân Thể tập thể.
Vì vậy Đức Chúa Trời phải là sự sống cho một nhóm người, mà họ phải được xây dựng
như một Thân Thể tập thể để biểu hiện Đức Chúa Trời trong đường lối tập thể.
Sự khải thị căn bản của Kinh Thánh.
Sự sống chỉ là chính mình Đức Chúa Trời, và kiến ốc là sự biểu hiện của
Đức Chúa Trời như sự sống trong một thân thể tập thể như vậy. Hai sự việc này,
sự sống và sự xây dựng là sự khải thị căn bản và trung tâm của kinh thánh. Sáng
thế ký 2 bày tỏ rằng sau khi Đức Chúa Trời hoàn tất cuộc sáng tạo của Ngài, đặc
biệt là sự sáng tạo con người. Đức Chúa Trời đã đặt con người vào trong một miếng
vườn mà vật chủ yếu là cây sự sống. Tại đây chúng ta phải gạch dưới chữ “ sự sống”.
Thật rất khó cho bất cứ ai bảo chúng ta sự sống là gì, nên rất khó cho bất cứ
ai định nghĩa cây sự sống là gì. Chúng ta biết cây đào và cây táo là gì. Nhưng
chúng ta không biết cây sự sống. Song le nhờ các sách khác trong kinh thánh,
chúng ta nhận thức rằng cây sự sống này không gì khác hơn chính mình Đức Chúa
Trời. Đức Chúa Trời Tam Nhất chỉ là cây sự sống cho chúng ta.
Rồi chúng ta thấy đôi điều quý báu mà xuất phát từ sự tuôn đổ của sự sống
này. Bên cạnh cây sự sống có con sông tuôn đổ và gần sự tuôn đổ của con sông có
vàng, trân châu (một loại ngọc châu) và đá quý (ngọc). Sự sống sản xuất sự tuôn
đổ sự sống, và từ trong sự tuôn đổ của sự sống có ba loại nguyên liệu quý giá
này: vàng, trân châu và đá quý. Để biết ba vật này dành cho điều gì, chúng ta
phải đọc Kinh Thánh đến cuối cùng, nơi đó chúng ta thấy một thành phố được xây
dựng bằng vàng, trân châu và các loại đá quý. Vì vậy, ba nguyên liệu này chỉ dẫn
một loại kiến ốc.
Do đó, chúng ta thấy rằng Kinh Thánh mở ra với sự sống cho sự xây dựng,
sự sống là căn nguyên và kiến ốc là sự xuất phát của sự sống, nhưng không có
nhiều Cơ- Đốc nhân nhận thức sự việc của
sự sống theo đường lối đúng đắn và đầy đủ. Về sau chúng ta sẽ thấy nhiều quan
điểm sai trật và lỗi lầm mà các Cơ- Đốc nhân đã có liên quan đến sự việc của sự sống. Tuy
nhiên, từ các câu này ở Sáng thế ký chũng như ở phần cuối của Kinh Thánh, chúng
ta có thể thấy cách minh bạch rằng sự sống là vì sự xây dựng và kiến ốc đó xuất
phát từ sự sống.
SỰ SỐNG KHÁC BIỆT TRI THỨC
Về sự sống là gì, trước hết tôi phải đề cập cách mạnh mẽ rằng sự sống
không có gì liên quan với tri thức. Thay vào đó, tri thức đối kháng sự sống.
Trong Sáng 2:9 có hai cây, cây sự sống và cây tri thức. Nhờ điều này chúng ta
có thể hiểu rằng tri thức đối nghịch sự sống và thậm chí đối kháng sự sống. Tại
sao tôi phải đề cập điều này? Thường vì cớ trong bất cứ loại tôn giáo nào và đặc
biệt trong Cơ- Đốc giáo, chúng ta được bảo phải chú tâm đến sự việc tri thức.
Song le kinh thánh bảy tỏ cho chúng ta rằng tri thức đối nghịch sự sống và đối
kháng sự sống. Nếu chúng ta muốn biết sự sống là gì và nhận thực được kinh nghiệm
của sự sống, trước hết mọi sự chúng ta phải rất sáng tỏ về sự dị biệt giữa sự sống
và tri thức.
Thí dụ, hãy coi một tách sữa. Nếu anh em uống nó, anh em tiếp được sự sống;
nếu anh em không uống nó, bất kể anh em biết nó nhiều đến bao nhiêu, anh em có
tri thức suông. Biết về nó chỉ là tri thức, nhưng tiếp lấy nó vào trong anh em
là sự dinh dưỡng, và đó là sự sống. Sự sống không phải là tri thức, và tri thức
không bao giờ có thể thay chỗ sự sống. Thay vào đó tri thức nghịch lại sự sống.
Nếu chúng ta muốn chăm lo sự sống, theo một nghĩa chúng ta phải từ chối
tri thức. Chúng ta đừng chăm lo tri thức. Chúng ta cần chỉ chăm lo tiếp lấy đôi
điều gì đó vào trong mình để nuôi dưỡng mình. Tri thức sẽ đem lại sự chết cho
chúng ta thay vì sự sống. Hơn nữa, tri thức không chỉ phát sinh sự chết nhưng
cũng gây chia rẽ. Nếu tri thức là sự nhấn mạnh chủ yếu ở giữa vòng chúng ta,
tôi sợ rằng một thời gian không quá lâu sau đây chúng ta sẽ bị chia rẽ thành một
số bè đảng. Nên chúng ta phải lột bỏ mão miện tri thức và đặt nó dưới chân
chúng ta. Rồi chúng ta có sự hiếp nhất.
SỰ SỐNG KHÁC BIỆT CÁC ÂN TỨ
Một sự việc khác trong Kinh Thánh là sự việc các ân tứ. Các Cơ- Đốc
nhân có thể hiểu lầm rằng các ân tứ là
đôi điều của sự sống. Nhưng các ân tứ cũng khác biệt sự sống. Trong Sáng 2:9
minh chứng mạnh mẽ rằng tri thức chống nghịch sự sống, nhưng một số người ở giữa
chúng ta có thể tưởng rằng các ân tứ là đôi điều của sự sống.
I Côr 1:7 chỉ tỏ rằng các tín đồ Côrinhtô đã không thiếu hụt các ân tứ
nào. Tất cả đều có các ân tứ và thượng hạ văn của câu này khải thị rằng họ cũng
có đủ loại tri thức và khẩu tài. Chúng tưởng rằng chắc chắn họ phải đầy dẫy sự
sống. Nhưng chúng ta phải đoc bốn câu đầu của I Côr 3…Phaolô bảo họ rằng họ đã
không thuộc linh, nhưng đa dâm và ấu trỉ. Ông đã không thể nuôi dưỡng họ bằng
thực phẩm cứng, nhưng bằng sữa vì cớ tình trạng của họ. Tất cả họ đều có ân tứ,
song le họ vốn là các trẻ sơ sinh như vậy trong Đấng Christ. Điều này minh chứng
cách mạnh mẽ rằng anh em có thể có các ân tứ, song le không có nhiều sự sống.
Tôi đã dùng hình ảnh thí dụ về con lừa của Balaam nhiều lần. Có một
tiên tri ngoại bang tên là Balaam, có một con lừa mà đột nhiên đã nói tiếng
loài người (Dân 22:28 -30). Đối với một con lừa, nói được tiếng loài người là một
ân tứ thiết thực. Đó không phải là kết quả của sự chế tạo phàm nhân, nó không
phải nhân tạo. Đó là ngôn ngữ chân thật, được ban cho bởi quyền năng thần thượng,
nếu không làm sao một con lừa có thể nói tiếng loài người được chứ? Nhưng con lừa
này tiếp nhận được sự sống con người không? Hắn nhận lãnh ân tứ để tác nhiệm
nhưng không tiếp được sự sống. Bất luận hắn đã phát ngôn tiếng nói loài người
nhiều đến bao nhiêu, hắn vẫn không phải là người, hắn là con lừa, thậm chí dù hắn
có thể nói tiếng loài người tốt hơn tôi nói. Tôi là một con người còn hắn không
phải, tôi không có ân tứ của hắn , nhưng tôi có sự sống nhân loại. Hắn có ân tứ
nhưng không có sự sống nhân loại.
Để biết được sự sống, chúng ta phải phân biệt rõ ràng sự dị biệt giữa cả
sự sống và tri thức, cùng sự sống và
các ân tứ. Anh em vẫn còn coi các
ân tứ là sự sống chăng? Giả sử chúng ta có một người mà nói rất nhiều thứ tiếng
và người khác có một ân tứ chữa bệnh cách quyền năng. Anh em có coi các ân tứ
này là sự sống chăng? Nếu anh em coi như vậy, anh em hiểu lầm sự sống. Sự sống
khác biệt tri thức và sự sống dị biệt các ân tứ.
SỰ SỐNG KHÁC BIỆT QUYỀN NĂNG
Chúng ta phải xem thêm một điều nữa: sự sống cũng khác biệt quyền năng.
Điện lực là một loại quyền năng, thậm chí chúng ta gọi nó là điện năng. Nhưng
không có sự sống trong quyền năng đó. Do đó chúng ta có thể có quyền năng và vẫn
còn thiếu hụt sự sống. Đặc biệt chúng ta có thể thấy điều này trong một nhân vật
của Cựu ước( Quan 16). Samsôn rất có quyền năng, song le ông vốn thiếu hụt sự sống.
Chúng ta không bao giờ lấy ông làm một gương mẫu về sự sống. Ông ta có thể làm
một gương mẫu của quyền năng, nhưng ông ta vốn thiếu hụt sự sống.
Nhiều Cơ- Đốc nhân ngày nay cũng có sự hiểu lầm này – họ tưởng rằng nếu
anh em có quyền năng, chắc chắn anh em phải có sự sống. Anh em có thể cực kỳ
năng quyền và vẫn không có nhiều sự sống. Trong Luca 24:49 Chúa Jêsus nói: “
Kìa ta sai lời hứa của Cha ta đến trên các ngươi: nhưng hãy chờ đợi trong thành
Giêrusalem, đến khi các ngươi mặc lấy quyền năng từ trên cao”. Chúa bảo các môn
đồ chờ đợi đến khi họ được mặc lấy quyền
năng, mà Ngài đã so sánh như một loại áo mặc. Chúng ta điều biết áo không có sự
sống. Nếu viên cảnh sát cởi bỏ đồng phục của anh, anh ta sẽ mất quyền năng
nhưng vẫn còn sống. Quyền năng này không từ sự sống. Nếu anh em đang lái xe và
tôi (đang mặc đồng phục cảnh sát) ra dấu anh dừng, anh sẽ phải sợ tôi. Điều này vì cớ tôi đã ở dưới một
loại quyền năng, Nhưng quyền năng đó không phải là sự sống.
Chúng ta phải thật sáng tỏ rằng sự sống
khác biệt với tri thức, các ân tứ và quyền năng biết bao! Trong Cơ- Đốc giáo
ngày nay có chiều hướng rất nghiêm trọng. Nhiều Cơ- Đốc nhân đặt chủ tâm của mình hoặc nơi tri thức, các ân
tứ hay quyền năng, nhưng rất hiếm người có chú tâm đầy trọn nơi sự sống. Chúng
ta có thể tìm được quyền năng hay tri thức nào trong Sáng thế ký 2 chăng? Chúng
ta chỉ có thể tìm thấy tri thức được đề cập trong một đường lối tiêu cực, và
không có lời đề cập về các ân tứ và quyền năng. Chúng ta có thể tìm được chúng
trong khải 21 và 22 chăng? Tất cả những gì chúng ta thấy trong thành thánh này
đều là sự sống, sự sống và sự sống! Có cây sự sống và song nước sự sống. Sự sống
cho đến vĩnh cửu.
Chúng ta phải
trở về cùng lời thuần khiết trong sự khôi phục của Chúa. Sự khôi phục của Chúa
đưa chúng ta trở về buổi đầu. Chúng ta phải bảo cùng anh em khác rằng Kinh
Thánh bày tỏ trong Sáng thế ký 2 và khải 21 và 22 rằng, sự sống là điều chủ yếu.
Nhờ kinh thánh chúng ta có thể thấy cách minh bạch rằng sự sống khác biệt với
tri thức các ân tứ và quyền năng.
SỰ SỐNG LÀ MỘT THÂN VỊ
Rồi sự sống là gì? Sự sống là
chính Đức Chúa Trời. Sự sống là Jesus! Trong Giăng 11:25, 14:6 Jesus nói: “ Ta
là sự sống” Colôse 3:4 chép về “ Đấng Christ là sự sống của chúng ta”. Điểm tôi
muốn đưa ra ở đây là: tất cả chúng ta phải nhận thức rằng sự sống không phải
tri thức, các ân tứ hay quyền năng; sự sống là một thân vị! Chúng ta phải thật
sáng tỏ, sự sống là một thân vị diệu kỳ! Tất cả chúng ta phải học tập nói điều
này: “Sự sống là một thân vị, sự sống là một thân vị, sự sống là một thân vị!”.
Sự sống là gì? Sự sống là một thân vị.
Chỉ đơn sơ nói rằng sự sống là một
Thân vị thì hoàn toàn dễ dàng, nhưng phải dừng thì giờ để nhận thức sự việc
này. Để cho anh em biết được sự sống này là một Thân vị không phải là một điều
nhỏ. Sự sống là một Thân vị! Sự sống là một thân vị! Tất cả chúng ta phải nhận
thức rằng sự sống là một thân vị. Chính sự sống mà chúng ta tiếp nhận khi chúng
ta tin Chúa Jesus là một Thân vị! Anh em có biết sự dị biệt giữa Thân vị và sự
sống chăng? Sự sống của anh em không phải là thân vị, nó chỉ là sự sống. Nhưng
sự sống mà chúng ta đã tiếp nhận là sự sống, một thân vị. Nó không phải là sự sống
suông; đó là một Thân vị. Nơi nào có thân vị, nơi đó có nhân phẩm với một ý muốn,
các khát vọng, chú tâm vào tình cảm. Nhưng sự sống thường có thể không có tất cả
các phương diện này. Thí dụ cây cối có sự sống, nhưng sự sống này không có.
Thân vị. Nó không có ý muốn, chú tâm và khát vọng song le sự sống mà
chúng ta tiếp nhận từ Chúa Jesus không phải là sự sống suông, đó là một Thân vị!
đó là một Thân vị với nhân phẩm thần thượng hay nhân phẩm phàm nhân. Thân vị
này có một ý muốn, một chú tâm và một kỳ vọng. Đây là một sự sống mà chúng ta
có từ Chúa.
Theo Tân ước Hi lạp có ba loại sự
sống khác nhau: sự sống bios ( vật lý), sự sống psuche (tâm lý) và sự sống Zoe
(thuộc linh). Chúng ta phải nhận thức rằng sự sống Zoe là một Thân vị. Nó không
phải là sự sống suông; nó là một Thân vị: Và Thân vị này không chỉ Thần thượng
nhưng cũng phàm nhân. Ngài là Thân vị thần thượng – phàm nhân. Ngài là thân vị
độc nhất, với nhân phẩm thần thượng cũng như nhân phẩm phàm nhân. Sự sống Zoe
mà anh em tiếp nhận khi anh em được cứu là một Thân vị Halelugia! Sự sống này
là một thân vị!
THÂN VỊ CƯỜNG KIỆN HƠN HẾT.
Nhưng với Thân vị như vậy có một
nan đề. Nếu Zoe chỉ là sự sống suông, thì dễ xử lý với nó. Nhưng sự sống Zoe là
một Thân vị, chúng ta có vài nan đề. Chỉ đơn sơ tiếp nhận một sự sống thì dễ,
nhưng tiếp lấy một thân vị không dễ dàng. Nếu tôi là một sự sống suông, anh em
sẽ dễ xử lý với tôi…Nhưng anh em thực sự khó xử lý với tôi, vì cớ tôi là một thân
vị. Nan đề chủ yếu giữa chồng và vợ là vì họ là các thân vị với các nhân phẩm
khác nhau. Người nam là một người nam, và người nữ là một người nữ. Chắc chắn
người nam có nhân phẩm nam phái và người nữ có nhân phẩm nữ phái. Khi hai nhân
phẩm ở chung với nhau , chắc chắn có nan đề. Nếu các bà vợ của các anh em không
có nhân phẩm, điều đó sẽ rất diệu kỳ ! Nhưng nan đề là mỗi một bà vợ yêu quý của
chúng ta đều có một nhân phẩm độc nhất và cường kiện và nhân phẩm của các anh
em cũng độc nhất và cường kiện như vậy. Nan đề luôn dấy lên từ sự việc của nhân
phẩm. Đây là tại sao sự việc của sự sống là một nan đề. Là sự sống đối với
chúng ta Chúa Jesus là một Thân vị. Nếu chúng ta không tiếp lấy Ngài như một Thân
vị, khi ấy chúng ta không có sự sống. Chúng ta phải tiếp lấy Ngài như một Thân
vị.
I Giăng 5:12 chép “Ai có Con có sự
sống; và ai không có Con Đức Chúa Trời không có sự sống”. Con là một Thân vị.
Câu này không nói ai có sự sống của Con có sự sống. Nó nói rằng ai có Con có sự
sống! Nếu chúng ta không tiếp lấy Thân vị này, càng khó hơn cho chúng ta tiếp
được sự sống. Sự sống là Thân vị! Nếu khải tượng này được truyền vào chúng ta,
điều đó diệu kỳ. Tất cả chúng ta phải sáng tỏ rằng sự sống Zoe là một Thân vị.
Hơn thế nữa Đấng Christ là một Thân vị với nhân phẩm mạnh mẽ hơn hết! Chúng ta
có thể bảo đảm rằng nhân phẩm của Ngài thì mạnh mẽ hơn của chúng ta nhiều, và
nó không bao giờ bị nhân phẩm chúng ta chế phục. Ngài đang liên tục chờ đợi chế
phục nhân phẩm của chúng ta bằng nhân phẩm của Ngài. Đây là tại sao tôi có gánh
nặng trong sứ điệp này để chỉ tỏ rằng sự sống Zoe là một Thân vị. Zoe không phải
là một sự sống suông mà không có nhân phẩm nhưng Thân vị là sự sống. Nếu chúng
ta tiếp lấy Zoe làm sự sống mình, chắc chắn khi ấy chúng ta phải tiếp lấy Jesus
làm thân vị chúng ta, vì cớ sự sống này là một Thân vị.
Ai có Con có sự sống, và có ai
không có Con không có sự sống. Nói cách khác, người có Thân vị có sự sống. Nếu
ai không có Thân vị, anh ta không có sự sống. Sự sống là một Thân vị và Thân vị
này độc nhất. Ngài không chỉ là một Thân vị thần thượng nhưng cũng là một Thân
vị phàm nhân. Và Ngài là Thân vị cường kiện nhất.
Ngày nay Thân vị này là sự sống của
chúng ta, vì vậy nhân phẩm Ngài phải chế phục nhân phẩm của chúng ta rồi chúng
ta sẽ thực sự có sự sống.
NHU CẦU CƠ BẢN
Một số người cũng có nhiều thay đổi
bề ngoài và điều này cũng diệu kỳ. Nhưng tôi xin nói một lời. Điều chúng ta cần
cách cơ bản không chỉ là sự chuyển hướng bên ngoài. Nhu cầu cơ bản là sự chuyển
hướng ở bề trong hầu chúng ta có thể thấy điều Đức Chúa Trời đang theo đuổi.
Không phải anh em là gì, nhưng Đấng Christ là gì bên trong anh em. Vì vậy nhờ sự giúp đỡ của Chúa chúng ta phải
học tập khước từ và ghét chính mình. Bất luận bản ngã chúng ta tốt hay xấu,
chúng ta phải ghét bản ngã đó, vì cớ bản ngã là cừu địch, kẻ thù của Đức Chúa
Trời. Chúng ta không chỉ có kẻ thù bên ngoài, nhưng cũng có kẻ thù bên trong đối
với Đấng Christ. Nên chúng ta phải thưa cùng Chúa: Chúa ôi; tôi ghét chính tôi,
bất luận tôi làm gì đều đáng ghét. Tôi ghét điều tôi làm, tôi ghét tôi làm điều
gì, tôi ghét điều tôi nói. Tôi ghét nó vì nó là kẻ thù đối với Ngài.
Tất cả chúng ta đều cần một sự
chuyển hướng như vậy để Đấng Christ trở nên sự sống của chúng ta, không chỉ là
một sự chuyển hướng bên ngoài, nhưng sự chuyển hướng ở bên trong. Quay khỏi Babylôn
và trở về hội thánh thì không đủ. Điều này diệu kỳ và tôi ngợi khen Chúa vì điều
đó. Lìa bỏ Baby lôn trở về Giêrusalem là điều tốt, nhưng điều này chỉ là chuyển
hướng bề ngoài. Tất cả chúng ta cần sự chuyển hướng bề trong sâu nhiệm hơn ở
bên trong để nhận thức rằng, là một Thân vị, Đấng Christ là sự sống của chúng
ta. Chúng ta không chỉ có sự sống khác nhưng cũng có Thân vị khác. Jesus, Thân
vị độc nhất, Thân vị thần thượng và phàm nhân bây giờ là sự sống của chúng ta.
Để tiếp lấy Ngài làm sự sống của chúng ta, chúng ta phải tiếp lấy Ngài như Thân
vị, như Thân vị toàn thể. Đây là tại sao Phaolô nói: “Tôi đã bị đóng đinh với Đấng
Christ, song le tôi sống, song không phải tôi, nhưng Đấng Christ sống trong tôi »
(Gal 2:20). Không phải tôi nữa nhưng Đấng Christ, tôi là một người cũ; và bây
giờ Đấng Christ là Thân vị mới. Người cũ đã bị phế thải và xóa bỏ trên thập tự
giá. Bây giờ là Thân vị mới, Đấng Christ, đang sinh hoạt trong tôi.
Phaolô không nói sự sống của Đấng
Christ đang sống. Không, cô nói rằng không phải tôi nữa nhưng Đấng Christ sống
trong tôi không còn là người cũ nữa, nhưng bây giờ là một Thân vị mới và Thân vị
mới này diệu kỳ cùng độc nhất Thân vị mới này là thần thượng, cũng như phàm
nhân và Thân vị độc nhất, cường tráng này sinh hoạt trong tôi làm sự sống của
tôi. Ô nguyện Chúa mở mắt chúng ta! Chúng ta phải đến cùng Chúa và thưa “ Chúa ôi, xin bày tỏ cho
con đôi điều sâu nhiệm hơn, bày tỏ cho con đôi điều cao cả hơn hầu con có thể
có một chuyển hướng cơ bản ở bề trong như vậy.
Tôi đã thấy nhiều lần các sự việc
trong các hội thánh mà không thật tốt đẹp. Tuy nhiên, tôi không bao giờ dám nói
bất cứ điều gì để sửa sai hay điều chỉnh. Điều này vì cớ tôi nhận thức và vẫn
nhận thức rằng sự sửa sai và điều chỉnh bề ngoài không có ý nghĩa gì cả. Điều rất
quý báu là một chuyển hướng ở bề trong. Chúng ta phải quên người cũ của mình,
đó là bản ngã của chúng ta và chuyển hướng qua Thân vị mới của chúng ta, đó là Đấng
Christ. Nếu chúng ta tiếp lấy Thân vị mới làm sự sống của mình, chúng ta sẽ thấy
sự lưu phát. Sẽ có sự tuôn đổ sự sống. Về sau chúng ta sẽ thấy rằng nhờ sự tuôn
đổ này của sự sống, sẽ có sự biến đổi. Các miếng đất sét được biến đổi thành
các viên đá quý. Nhưng điều này không nhờ hành động nào ở bề ngoài. Tôi cảm tạ
Đức Chúa Trời vì sự chuyển hướng của anh em từ Babylôn trở về Giêrusalem; song le
tất cả chúng ta cần một chuyển hướng cơ bản ở bề trong từ người cũ đến Thân vị
mới. Đây là sự sống. Đó không phải là tri thức, không phải các ân tứ hay quyền năng. Sự sống này là một
Thân vị diệu kỳ, độc nhất và cường tráng.
SỰ TIẾP XÚC CÁ NHÂN
Vì sự sống này là một Thân vị như
vậy. Chúng ta phải tiếp xúc Ngài. Ngài không phải là một giáo điều để chúng ta
tiếp lấy, cũng không phải là vài loại niềm tin để chúng ta tin. Sự sống là một
Thân vị sinh động để chúng ta tiếp xúc và giao tiếp. Nếu tôi, đang ở chung với
một anh em, tôi phải liên tục tiếp xúc anh, vì anh là một thân vị sinh động. Nếu
anh ở xa, tôi vẫn phải thường gọi điện thoại đến anh, nếu không, tôi không thể
nói rằng tôi biết rõ anh này, có thể tôi quen biết anh cách đáng kể, nhưng bất
luận tôi biết nhiều bao nhiêu, điều đó không ra gì. Để thực sự biết anh là một
thân vị, tôi phải luôn luôn tiếp xúc anh. Tôi không thể nói rằng vì cớ tôi đã
quen biết anh trải hai mươi năm nên tôi không cần tiếp xúc anh nữa. Nếu vậy,
tôi sẽ mất hiện diện của anh. Tôi liên tục cần sự tiếp xúc cách cá nhân với
anh.
Vì Jesus, sự sống chúng ta là một
Thân vị, chúng ta phải tiếp xúc Ngài. Đừng bảo anh em khác rằng anh em đã biết
Jesus trải hai mươi năm. Điều đó rất ít có ý nghĩa. Có thể anh em biết Jesus trải
hai mươi năm mà hiện diện Ngài ở hôm nay; có lẽ
trước đây 5 phút tôi đến chỗ biết Ngài và đang ở trong hiện diện của
Ngài. Nên tôi tiếp lấy Ngài, còn anh em lạc mất. Chúng ta phải quên về tri thức
và các kinh nghiệm quá khứ của mình. Thậm chí chúng ta cần quên tất cả những gì
chúng ta biết về Jesus. Nó ít có ý nghĩa. Chúng ta cần hiện diện hiện tại của
Jesus. Chúng ta cần hiện diện của Ngài ngay tại lúc này và hằng ngày chúng ta cần
Thân vị hiện tại luôn luôn, bất luận chúng ta đã biết Ngài và kinh nghiệm Ngài nhiều bao nhiêu
trong quá khứ ,chúng ta cần sự tiếp xúc mới mẻ với Đấng Christ cả ngày, từng
phút một. Ngài là Thân vị hằng sống ở bên trong chúng ta, nên chúng ta phải tiếp
xúc Ngài, và chúng ta phải thưa cùng Ngài, “Chúa Jesus ôi, tôi yêu Ngài! Lạy Chúa
Jesus, tôi yêu Ngài! Tôi ghét và khước từ chính tôi, tôi loại chính tôi ra hầu
cho tôi có thể tiếp lấy Ngài như sự sống của tôi từng phút một luôn mỗi ngày.
Bây giờ chúng ta có thể thấy rằng đó không phải là một sự việc tri thức,
không phải là một sự việc các ân tứ và không phải là sự việc quyền năng. Tôi
đánh giá các điều này trong chỗ riêng của chúng, nhưng tôi có thể dò kinh nghiệm
của mình mà bảo cùng anh em rằng không có gì có thể xây dựng hội thánh trừ ra sự
sống, và sự sống này chỉ là Đấng Christ, tức Thân vị độc nhất, hằng sống đối với
chúng ta. Khi chúng ta tiếp lấy Ngài làm sự sống mình, chúng ta đang ở trong diễn
trình được xây dựng. Ngợi khen Chúa! Đây là tất cả những gì chúng ta cần. Vì sự
sống là Thân vị như vậy chúng ta phải tiếp xúc Ngài luôn luôn. Đây không phải
là sự việc tri thức – nó gần như vô nghĩa. Tôi không quan tâm anh em có loại ân
tứ nào – điều này cũng không có nghĩa có nhiều sự sống. Tôi thấy tất cả các điều
này. Chúng ta sẽ không bao giờ có sự kiến hiệu để xây dựng hội thánh. Tất nhiên
chúng ta đều phải trở về điểm này. Chúng ta phải tiếp lấy Chúa Jesus, Thân vị
làm chính sự sống của chúng ta. Chúng ta phải tiếp xúc Ngài và yêu Ngài, và loại
bỏ bản ngã chúng ta. Đây là sự sống và sự sống duy nhất mà sẽ xây dựng hội
thánh