Thứ Hai, 22 tháng 4, 2019

CƠ-ĐỐC-ĐỒ ƠI

Tạm Họa Lại bài Thơ Ban Nguyễn Ngọc Châu:
-

Cơ Đốc đồ ơi, phước khôn lường,
Đường vô vương quốc thật thê lương,
Chân Thầy đi trước ta dấn bước,
Đau khổ, họa tai suốt đường trường.
-
Tầm nhìn kết cuộc Chúa rõ bày,
Thắng thua được mất tại ta nay,
Ngửa ân thương xót Ngài không dứt,
Phần nước ngàn năm giật giải rày.
-

Anh rõ thiên trình chẳng trải hoa,
Bóng chết trũng sâu sợ lắm đa,
Dẫu ta cô độc Chúa sánh bước,
Trằn trọc thâu đêm mắt lệ nhòa.
-
Cơ Đốc đồ ơi, ném nỗi buồn,
Anh vào lò luyện quá bi thương,
Bạn bè, môn đệ đểu chế giễu,
Có kẻ quy anh kẻ bất lương.
-
Cơ Đốc đồ ơi, tôi hiểu Anh,
Đã từng lý tưởng hóa đường Linh,
Ngã nhào, chổi dậy hằng trăm  bận,
May ra Chúa cho mới biết mình!
-
Tôi vẫn mong nhìn Anh tiến bước,
Giương cao Chánh Đạo giúp Thiên dân.
Dù cho trở lực gày kín lối,
Chúa đứng bên anh thêm sức thần.
-
Lời nói việc làm luôn phân hai!..
Lẽ thật đỉnh cao thật khôi hài!
Cậy nương bằng cấp và thủ đoạn,
Lúc Chúa buông tay đã ngã dài.
-
Dân Chúa làm sao quá giả hình,
Bề trên nịnh hót, dưới coi khinh?
Ngồi trên xét xử và ra lệnh,
“Ái đức đệ huynh” vô âm thinh?.
-
Hội thánh này xâu xé quá sâu,
Tranh giành  Quyền Thế hãm hại nhau.
Dân tỉnh thức nên như CON TRẺ,
VƯƠNG QUỐC ngàn năm ắt bước vào.
-
Cơ Đốc đồ ơi, Anh với tôi,
Ra từ Một CHÚA, Một Nguồn thôi.
Yêu thương chân thật luôn bày tỏ,
Thiên hạ nhìn xem:  “con Chúa Trời”!
-