Thứ Hai, 22 tháng 4, 2019

CƠ-ĐỐC-ĐỒ ƠI



Cơ Đốc Đồ ơi, thật mến thương,
Lịch trình Thiên lộ nếm phong sương.
Chân THẦY theo dấu không lui bước,
Trăm đắng nghìn cay lắm trải trường.
Trên bước thiên trình Chúa sắp bày,
Thắng Thua Được Mất trỡ bàn tay.
Ngữa trông Ân điển Ngài ban cấp,
Nhắm đích mà bươn giựt giải ngay.
Anh biết đường đi chẳng trải hoa,
Non cao vực thẳm phải lần qua.
Dấu chân cô độc âm thầm bước,
Lệ chảy từng đêm bóng nguyệt tà.
Cơ Đốc Đồ ơi chớ quá buồn,
Anh lâm thử thách rất đau thương
Thân quen bè bạn dường xa lánh,
Mọi sự nhìn xem thật bất thường.
Tôi biết Anh đang cơn túng quẫn,
Con thơ,vợ yếu,trọ nhà thuê.
Trăm điều lớn nhỏ đua nhau tới,
Bươn chải một mình Anh sớm khuya!
Tôi biết Anh trên giường nghỉ bệnh,
Sầu vương lệ nhỏ ngắm mông lung.
Không ai thăm viếng nhưng Anh biết,
CHÚA vẫn gần đây vẫn ở chung.
Ngôn dị hành nan, hỡi , hỡi ai!..
Sống bằng giáo lý một thành hai!
Cậy nương tài đức bao ân tứ,
CHÚA nhẹ buông tay đã ngã dài.
Cơ Đốc Đồ ơi, tôi hiểu Anh,
Đã từng Lý tưởng rất chân tình.
Ngã nhào lăn lóc trăm nghìn bận,
Thảng hoặc may ra mới biết Mình!
Tôi vẫn mong nhìn Anh tiến bước,
Giương cao Chánh Đạo giúp Thiên dân.
Đừng như THIÊN SỨ,Anh nên mặc
NHÂN TÍNH GIÊ-SU để dể gần.
Dân Chúa làm sao sống giã hình,
Bề trên khép nép, dưới coi khinh?
Cũng đừng Phán xét hay bình phẩm,
Nhân ái bao dung thể niệm tình.
Thế giới này chia rẽ quá lâu,
Tranh đua Quyền Thế hại hành nhau.
Thiên dân nên trở như CON TRẺ,
VƯƠNG QUỐC THIÊN ĐƯỜNG ắt đến mau.
Cơ Đốc Đồ ơi,Anh với tôi,
Ra từ Một CHÚA, Một Nguồn thôi.
Yêu thương hòa hợp luôn bày tỏ,
Thiên hạ nhìn xem: THẬT CÓ NGÀI!
(Cảm xúc khi đọc lại bốn sách Phúc Âm)
Cam Sơn 21/4/2019
Nguyễn Ngọc Châu