Ô con đường lồi lõm khó đi,
Dường diệu vợi xa xôi thế nào,
Môi run lắp bắp, giọng vui mừng,
Bài ca hoan hỉ ngập ngừng trổi cao;
Ô đích điểm thăng hoa tất cả,
Ngôi nhà trìu mến vĩnh sinh phước dào!
-
Người chiến sĩ uể oải mệt nhọc,
Mong sao cuộc chiến đấu thành công,
Chúa giao công việc hoàn thành tốt,
Trước khi mặt nhật tắt ánh hồng;
Nụ cười Cứu Chúa đền bồi cả,
Cho khổ chiến “chốc lát” đã xong.
Margaret Emma Barber-