Năm mươi năm về trước, khi tôi còn học tại Trường Kinh thánh tại Nha Trang, một giáo sư là người Hoa kỳ kể cho chúng tôi, các sinh viện, nghe một câu chuyện thật sau đây:
Một cặp vợ chồng người
Phi-luật Tân, xuất thân từ một chi hội Tin Lành quê nhà đi truyền giáo tại Phi
châu, giảng cho một sắc tộc tại lục địa
đen đó.
Hôm đó ông bà mới về lại hội thánh quê nhà ở Phi luật Tân để
nghỉ hạn trong một năm. Trong đêm đầu tiên ông bà đến tham dự buổi nhóm cầu
nguyện của chi hội quê nhà , là chi hội đã dâng tiền tài trợ cho chức vụ ông bà
tại Phi châu.
Đến giờ mỗi tín đồ trong hội thánh cầu nguyện từng người một.
Một lt sau có một nam tín đồ cầu nguyện bằng tiếng lạ, không phải độc âm như
“la ba da, la ba da, la ba da.”. mà cầu nguyện lớn tiếng bằng một thổ ngữ lạ
lùng, không ai biết một cách lạ lùng..
Ông bà tín đồ vốn là
giáo sĩ bỗng giật mình vì hiểu ra người tín đồ cầu nguyện bằng tiếng lạ đó, là ông ta đang phỉ báng Đức Chúa Trời—mà chính
người cầu nguyện tưởng mình đầy dẫy Đức Linh Linh, cũng không biết gì cả.
Thật may mắn, cám ơn
Chúa, vì ông bà giáo sĩ khi truyền gíao bên Phi Châu cũng biết vài thổ ngữ Phi
châu nên mới hiểu nội dung lời cầu nguyện bằng tiếng lạ đó.
Bạn ơi đừng biện luận
khi bạn không có người thông dịch, nhưng bạn bụng bảo dạ rằng tôi cầu nguyện tiếng
thiêng liêng, tiếng của thiên sứ mà.
Bạn có dám quả quyết rằng
bạn không bị tà linh thúc đẩy và chiếm hữu để nói ra lời của nó mà bạn tưởng là
lời thiêng liêng chăng?
Xin Chúa thương xót tỉnh
ngộ bạn và ban ánh sáng cho bạn.
MK.