Sự hiện diện
của chúng ta tạo ra nhiều khác biệt “Ngươi là muối của đất” (Ma-thi-ơ 5:13).
Trong tuyên bố này, Chúa Jesus không chỉ nói với các môn đệ của Ngài, mà cho tất
cả chúng ta, những người thừa nhận thẩm quyền lời giảng dạy của Ngài. Chúa
Jêsus so sánh chức năng của chúng ta trên đất với muối. Ý nghĩa của Ngài trở
nên rõ ràng khi chúng ta xem xét hai cách sử dụng quen thuộc của muối liên quan
đến thực phẩm: muối cung cấp hương vị và muối kiềm chế sự hư hoại.
--Muối mang lại
hương vị
Là Cơ Đốc
nhân, chức năng của chúng ta là muối cung cấp hương vị cho trái đất. Đức Chúa
Trời thích điều này. Thức ăn không ngon trở nên ngon miệng và có thể chấp nhận được
khi ướp muối. Gióp hỏi câu hỏi tu từ này: “ Vật chi lạt lẽo, người ta nào ăn chẳng
bỏ muối?” (Gióp 6: 6).
Sự hiện diện
của muối tạo nên sự khác biệt, khiến chúng ta thích thú thức ăn mà chúng ta đã
từ chối. Sự hiện diện của chúng ta làm cho trái đất được Đức Chúa Trời chấp nhận
và giới thiệu trái đất cho lòng thương xót của Ngài. Bởi vì có chúng ta ở đây,
Đức Chúa Trời tiếp tục đối xử với trái đất trong ân điển và lòng thương xót hơn
là trong sự phẫn nộ và phán xét. Sự hiện diện của chúng ta tạo ra sự khác biệt.
Nguyên tắc
này được minh họa một cách sinh động trong sự cầu thay của Áp-ra-ham thay mặt
cho Sô-đôm, như được ghi lại trong Sáng thế Ký 18: 16–33. Chúa phán với
Áp-ra-ham rằng Ngài sẽ đến Sô-đôm để xem liệu sự gian ác của thành phố đó đã đến
mức sự phán xét không thể trì hoãn chăng. Sau đó Áp-ra-ham tiển chân Chúa trên
con đường của Ngài và lý luận với Ngài về tình huống.
- Nguyên Tắc
Sự Phán Xét
Trước tiên Áp-ra-ham đã thiết lập một nguyên tắc
làm nền tảng cho những gì theo sau: ý muốn của Đức Chúa Trời không bao giờ muốn
giáng sự phán xét dành cho kẻ ác trên người công nghĩa. Áp-ra-ham hỏi “Chúa sẽ
diệt người công bình luôn với người độc ác sao?” (câu 23). “Không lẽ nào Chúa
làm điều như vậy, diệt người công bình luôn với kẻ độc ác; đến đỗi kể người
công bình cũng như người độc ác. Không, Chúa chẳng làm điều như vậy bao giờ! Đấng
Thẩm Phán toàn trái đất, há lại không làm sự công bình sao? ”(Câu 25).
Chúa làm cho
điều đó nên rõ ràng trong cuộc đối thoại tiếp theo rằng Ngài chấp nhận nguyên tắc
mà Áp-ra-ham đã nói. Thật quan trọng biết bao nếu tất cả các tín hữu hiểu điều
này! Nếu chúng ta được trở nên công bình bởi đức tin nơi Đấng Christ và đang dẫn
dắt cuộc sống thật sự bày tỏ đức tin của mình, thì ý muốn của Đức Chúa Trời không
bao giờ để chúng ta bị đưa vào sự phán xét mà Ngài giáng trên kẻ ác.
--Hai yếu tố
xác định
Thật không
may, các Cơ Đốc nhân thường không hiểu tại sao? Bởi vì họ không phân biệt được
hai tình huống bên ngoài có thể có vẻ tương tự, nhưng trong thực tế thì hoàn
toàn khác biệt về bản chất và nguyên nhân. Một mặt, có sự bức hại vì lợi ích của
người công bình. Mặt khác, có sự phán xét của Đức Chúa Trời trên kẻ ác.
Sự khác biệt
giữa hai tình huống này được các câu tương phản sau đây đưa ra. Sự bức hại đến
từ kẻ ác trên người công nghĩa. Nhưng sự phán xét đến từ Đức Chúa Trời, là Đấng
Công chính, giáng trên kẻ ác. Vì vậy, sự bức hại vì sự công bình và sự phán xét
vì sự gian ác là những sự đối lập trong nguồn gốc, mục đích và kết quả. Kinh
Thánh rõ ràng cảnh báo rằng các Cơ Đốc nhân phải chờ đợi bị bức hại.
Trong bài giảng
trên núi, Chúa Jesus nói với các môn đồ của Ngài, “Phước cho những kẻ chịu bắt
bớ vì sự công bình, vì nước thiên đàng là của những kẻ ấy! Khi nào vì cớ ta mà
người ta mắng nhiếc, bắt bớ, và lấy mọi điều dữ nói vu cho các ngươi, thì các
ngươi sẽ được phước”(Ma-thi-ơ 5: 10–11). Phao-lô cũng viết tương tự như vậy cho
Ti-mô-thê: “song mọi người muốn sống cách kỉnh kiền trong Christ Jêsus đều sẽ bị
bắt bớ” (2 Ti-mô-thê 3:12). Do đó, các Cơ Đốc nhân phải được chuẩn bị chịu đựng
sự bức hại vì đức tin và cách sống của họ, và thậm chí kể đây là một đặc ân.
Cũng như vậy, các Cơ Đốc nhân không bao giờ được bao gồm trong sự phán xét của
Đức Chúa Trời giáng trên kẻ ác.
Nguyên tắc nầy
được trình bày nhiều lần trong kinh thánh. Trong 1 Cô-rinh-tô 11:32, Phao-lô viết
cho các tín hữu của mình, và nói: “Song khi chúng ta bị xét đoán là bị Chúa sửa
trị, hầu cho chúng ta khỏi bị định tội chung với thế giới”. Điều này chứng tỏ rằng
có một sự khác biệt giữa các xử lí của Đức Chúa Trời với các tín đồ và các đối
xử của Ngài với thế giới. Là tín hữu, chúng ta có thể mong đợi trải nghiệm sự
trừng phạt của Đức Chúa Trời. Nếu chúng ta thuận phục sự trừng phạt và thiết lập
cuộc sống của mình theo trật tự, thì chúng ta không phải chịu sự phán xét của
những người không tin hay thế giới nói chung. Mục đích cuối cùng của việc Đức
Chúa Trời trừng phạt chúng ta như những người tin Chúa là bảo vệ chúng ta khỏi trải
qua sự phán xét của Ngài giáng trên những kẻ không tin.
Sách Xuất
Hành các chương từ 7 đến 12 ghi lại cách Đức Chúa Trời đem mười sự phán xét với
mức độ ngày càng khốc liệt đối với người Ai Cập bởi vì họ từ chối lắng nghe các
vị tiên tri của Ngài, Môi-se và A-rôn. Xuyên suốt tất cả những điều này, dân của
Đức Chúa Trời, là Y-sơ-ra-ên, ở giữa Ai
Cập, nhưng không một trong mười phán xét nào chạm vào họ. Trong Xuất 11: 7, lí
do được tuyên bố sinh động “hầu cho các ngươi biết rằng Đức Giê-hô-va phân biệt
dân Y-sơ-ra-ên cùng người Ai-cập là dường nào”. Sự phán xét không đến với
Y-sơ-ra-ên vì Chúa “tạo nên sự phân biệt” giữa dân của Ngài và dân Ai Cập. Ngay
cả những con chó của Ai Cập cũng phải để lộ sự khác biệt này! Và sự khác biệt còn
giá trị cho đến ngày nay.
- Bao Nhiêu Người
Thì Đủ?
Tiếp tục cuộc
trò chuyện của mình với Chúa về Sô-đôm, Áp-ra-ham đã cố gắng xác định số lượng
người công bình cần thiết để bảo toàn cho cả thành phố khỏi sự phán xét. Ông ta
bắt đầu với năm mươi. Sau đó, với một sự kết hợp đáng chú ý của sự tôn kính và
kiên trì, ông đã biện luận theo cách của mình xuống đến mười. Cuối cùng Chúa đã
đảm bảo với Áp-ra-ham rằng nếu Ngài tìm thấy được mười người công chính trong
Sô-đôm, Ngài sẽ tha cho toàn bộ thành phố vì lợi ích của mười người đó.
Dân số của Sô-đôm
là bao nhiêu? Rất khó có được ước tính chính xác. Tuy nhiên, các hình ảnh có sẵn
cho một số thành phố khác của Palestine cổ đại cung cấp một tiêu chuẩn so sánh.
Khi tính đến những thành phố khác này, chúng ta có thể nói rằng dân số Sô-đôm
trong thời của Áp-ra-ham có lẽ không dưới mười ngàn. Đức Chúa Trời đảm bảo với Áp-ra-ham
rằng mười người công chính có mặt ở đó có thể bảo tồn một thành phố có ít nhất
mười nghìn người. Điều này quy ra tỷ lệ
một trên một nghìn. Tỉ lệ tương tự của “một trong một ngàn” được đưa ra trong
Gióp 33:23 và trong Truyền đạo 7:28, và cả hai đoạn này đều cho rằng người đó
là người công bình nổi bật, trong khi tất cả những phần còn lại đều nằm dưới
tiêu chuẩn của Đức Chúa Trời.
Thật dễ dàng mở
rộng tỷ lệ này vô giới hạn. Sự hiện diện của mười người công chính có thể bảo tồn
một cộng đồng mười nghìn người. Sự hiện diện của hàng trăm người công chính có
thể bảo tồn cộng đồng một trăm ngàn người. Sự hiện diện của một ngàn người công
chính có thể bảo tồn cộng đồng một triệu người. Có bao nhiêu người công bình cần
thiết để gìn giữ một quốc gia rộng lớn như Hoa Kỳ, với dân số ước tính khoảng
hơn 300 triệu người? --Khoảng 300 nghìn người.
Những hình ảnh
nầy gợi ý rất sống động. Kinh thánh có
cho chúng ta cơ sở để tin rằng, ví dụ, chỉ hơn một phần tư triệu người thực sự công
chính, rải rác như hạt muối trên khắp Hoa Kỳ, sẽ có quyền bảo toàn cả quốc gia khỏi
sự phán xét của Đức Chúa Trời và đảm bảo sự tiếp tục ân sủng và lòng thương xót
của Ngài không? Thật sẽ là ngu ngốc tuyên bố rằng ước tính như vậy là chính
xác. Tuy nhiên, Kinh thánh đã thiết lập cách
xác định một nguyên tắc chung rằng sự hiện diện của các tín hữu công chính là yếu
tố quyết định trong các giao dịch của Đức Chúa Trời với một cộng đồng. Điều này
dẫn chúng ta đến hiệu ứng thứ hai về sự hiện diện của các Cơ Đốc nhân là
"muối của trái đất".
--Muối ngăn
Chặn Sự Hư Hoại-
Trong những
ngày trước khi có tủ lạnh, thủy thủ đã lấy thịt đem theo trên chuyến đi dài ngày,
và sử dụng muối như một chất bảo quản. Quá trình hư hoại đã diễn ra trước khi
thịt được ướp mặn. Việc ướp muối đã không bãi bỏ sự hư hoại, nhưng nó giữ thịt
trong tầm kiểm tra cho thời gian dài của chuyến đi để các thủy thủ có thể tiếp
tục ăn thịt lâu ngày, trước khi thịt bị hư, không ăn được.
Sự hiện diện của chúng ta trên trái đất, như
các môn đệ của Đấng Christ hoạt động giống như muối trong thịt. Quá trình hư hoại
của tội lỗi đã hoạt động rồi. Điều này được thể hiện trong mọi lĩnh vực của đời
sống con người - đạo đức, tôn giáo, xã hội, chính trị. Chúng ta không thể bãi bỏ
sự hư hoại đã có mặt. Nhưng chúng ta có thể giữ nó trong sự kiểm chế đủ lâu cho
các mục đích của Đức Chúa Trời về ân sủng và lòng thương xót được có cơ hội làm
việc cách hoàn toàn. Sau đó, khi ảnh hưởng của chúng ta không còn được cảm thấy,
sự hư hoại sẽ đến đỉnh điểm của nó, và kết quả sẽ là sự suy thoái hoàn toàn.
Minh họa này về
sức mạnh của muối kiềm chế sự hư hoại được Phao-lô giải thích trong lời giảng dạy ở 2 Tê.
2: 3–12. Phao-lô cảnh báo rằng sự gian ác của con người sẽ đến đỉnh điểm của nó
trong thân vị của một nhà cai trị thế giới, được Sa-tan trao quyền và đạo diễn.
Phao-lô gọi người cai trị này là “người đại tội [hay vô luật pháp]” và “con trai
của sự hư mất” (câu 3). Trong 1 Giăng 2:18, hắn được gọi là “Antichrist,” và
trong sách Khải huyền 13: 4, hắn được gọi là “con thú.” Người cai trị này sẽ thực
sự tuyên xưng là Đức Chúa Trời và đòi hỏi sự thờ phượng phổ quát. Sự xuất hiện
người cai trị nầy của sa-tan thì không thể tránh khỏi.
Phao-lô nói một
cách chắc chắn, “bấy giờ kẻ bất pháp kia sẽ được hiển lộ” (2 Tê 2: 8). Phao-lô
cũng tuyên bố trong cùng một câu rằng chính Đấng Christ đích thực sẽ là người
quản lý sự phán xét trên đấng christ giả này- “Chúa sẽ dùng hơi [linh] miệng
Ngài mà tiêu diệt nó, dùng vinh quang của sự hiển hiện Ngài mà trừ bỏ nó”. Thật
không may, một số nhà truyền giảng đã sử dụng lời dạy dỗ này về Antichrist để truyền
dẫn vào các Cơ Đốc nhân thái độ thụ động và gây tử vong.
Họ đã nói "Antichrist
đang đến. Mọi thứ trở nên tệ hơn và tệ hơn. Chúng ta không có thể làm gì cả”. Kết
quả là, các Cơ Đốc nhân đều thường xuyên ngồi khoanh tay trong sự mất tinh thần
đạo đức và quan sát sự tàn phá của Satan tiến hành không được kiểm soát xung
quanh họ. Thái độ thụ động và chủ nghĩa gây tử vong như vậy là bi thảm vì chúng
không đúng kinh thánh. Đúng là Antichrist cuối cùng phải xuất hiện. Nhưng không
đúng là không phải không có gì để thực hiện chống lại hắn khi đó.
- Sức Lực Kiểm
Chế
Đến thời điểm
hiện tại, có một lực lượng đang hoạt động
trên thế giới thách thức, chống lại và kiềm chế linh của antichrist. Quyền lực làm
hạn chế này, mà hiện nay cầm giữ sự xuất hiện đầy đủ và cuối cùng của
Antichrist, là sự hiện diện cá nhân của Đức Thánh Linh trong Hội thánh. Điều
này trở nên rõ ràng khi chúng ta tuân theo sự mặc khải mở ra của Kinh Thánh
liên quan đến thân vị và công việc của Đức Thánh Linh.
Vào trang đầu
của Kinh Thánh, trong Sáng thế Ký 1: 2, chúng ta được bảo rằng “Thánh Linh của
Đức Chúa Trời đang vận hành (ấp ủ) trên mặt nước” Từ đó trở đi trong suốt Cựu Ước
có những ám chỉ thường xuyên về hoạt động của Đức Thánh Linh trên trái đất. Tuy
nhiên, khi kết thúc chức vụ trần thế của mình, Chúa Jesus đã hứa với các môn đồ
của Ngài rằng Đức Thánh Linh sẽ sớm đến với họ theo một cách mới, khác với bất
cứ điều gì đã từng diễn ra trên trái đất cho đến thời điểm đó.
--Đấng Giúp Đỡ
Đã Hứa-
Trong Giăng
14: 16–17 Chúa Jesus ban cho lời hứa này: “ta sẽ xin Cha, Ngài sẽ ban cho các
ngươi Đấng Yên ủi khác, để ở lại với các ngươi đời đời, tức là Linh của lễ thật, mà thế giới không thể
nhận lãnh được, vì chẳng thấy Ngài, cũng chẳng biết Ngài; còn các ngươi biết
Ngài, vì Ngài vẫn ở với các ngươi, cũng sẽ ở trong các ngươi nữa”. Chúng ta có
thể diễn giải lời hứa này của Chúa Jesus như sau:“ Ta đã ở bên các con trong sự
hiện diện cá nhân ba năm rưỡi, và bây giờ
Ta lìa khỏi các con. Sau khi Ta đi rồi, một Người khác sẽ thay chỗ của Ta. Thân
vị này là Đức Thánh Linh.
Khi Ngài đến,
Ngài sẽ ở lại với bạn mãi mãi. Sự trao đổi hai thân vị được Chúa Jesus hứa này đã được thực hiện trong hai giai đoạn:
thứ nhất, sự thăng thiên của Chúa Jesus vào thiên đàng; sau đó, mười ngày sau
đó, Đức Thánh Linh giáng xuống vào ngày Ngũ Tuần. Vào thời điểm này trong lịch
sử, Đức Thánh Linh giáng xuống như một Thân Vị từ trên trời và chiếm lấy nơi Ngài đã cư trú trên trái đất.
Bấy giờ Ngài là
đại diện cá nhân của Thần Cách trên trái đất. Nơi cư ngụ thực sự của Ngài là
thân thể của những tín đồ thật, được gọi chung là Hội thán”. Về thân thể này của những tín hữu, Phao-lô nói trong I Cô-rinh-tô 3:16: “Anh em
há chẳng biết mình là đền thờ của Đức Chúa Trời, và Thánh Linh của Đức Chúa Trời
ở trong anh em sao?”. Chức vụ vĩ đại của Đức Thánh Linh trong Hội thánh là chuẩn
bị một Thân Thể hoàn bị cho Đấng Christ. Sau khi hoàn thành, Thân thể này sẽ được
trình diện cho Đấng Christ như một Cô Dâu, Đấng Christ là Chú Rể.
Ngay sau khi
chức vụ này của Đức Thánh Linh trong Hội thánh được kết thúc, Ngài sẽ một lần nữa
rút khỏi trái đất, mang theo Thân thể trọn vẹn của Đấng Christ. Vì vậy, chúng
ta có thể viết lại lời tuyên bố của Phao-lô trong 2 Tê. 2: 7 như sau: “Đức
Thánh Linh hiện đang kiểm chế và chặn đứng
Antichrist và sẽ tiếp tục làm như vậy cho đến khi Ngài được rút lui”. Trên thế
giới có linh của antichrist, đang hoạt động hướng tới sự xuất hiện của chính Antichrist.
Do đó, các
môn đồ được Đức Thánh Linh ngự trị làm rào cản, kiềm giữ lại đỉnh cao của vô luật
pháp và sự xuất hiện cuối cùng của Antichrist. Chỉ khi nào Đức Thánh Linh, cùng
với Thân thể đầy đủ các môn đệ Đấng Christ, được rút khỏi trái đất, thì các lực
lượng vô luật pháp có thể tiến hành mà không bị kiềm chế, để tiến đến đỉnh điểm
mục đích của họ trong Antichrist. Trong khi đó, cả đặc quyền và trách nhiệm các môn đồ của Đấng
Christ, bởi quyền năng của Đức Thánh Linh, là "chiến thắng" các lực lượng của Antichrist
và kiềm giữ chúng trong tầm kiểm soát.
- Muối Thành
Công-
Là muối của
trái đất, chúng ta là những môn đồ của Đấng Christ, do đó có hai trách nhiệm
chính. Thứ nhất, bởi sự hiện diện của chúng ta, chúng ta giới thiệu trái đất
cho ân sủng và lòng thương xót tiếp tục của Đức Chúa Trời. Thứ hai, bởi quyền
năng của Đức Thánh Linh bên trong mình, chúng ta kiểm soát các lực lượng hư hoại
và vô luật pháp cho đến thời điểm được Chúa ấn định. Trong khi hoàn thành những
trách nhiệm này, Hội thánh là rào cản đối với việc hoàn thành tham vọng tối cao
của Sa-tan, đó là giành quyền thống trị trên toàn trái đất. Điều này giải thích
tại sao Phao-lô nói trong 2 Tê-sa-lô-ni-ca 2: 3: “vì phải có sự bội đạo đến trước,
và có người đại tội, là con của sự hư mất [Antichrist], được hiển lộ” Từ ngữ được
dịch là “bội đạo” (falling away) theo nghĩa đen là sự lìa bỏ đức tin.
Vì vậy, miễn
là Hội thánh đứng vững và kiên quyết trong đức tin của mình, hội thánh có sức mạnh
kiềm giữ biểu hiện cuối cùng của Antichrist. Bản thân Sa-tan hoàn toàn hiểu rõ
điều này, và do đó mục tiêu chính của hắn là làm suy yếu đức tin và sự công
bình của Hội thánh. Một khi hắn đạt được điều này, rào cản cho mục đích của hắn
bị gở bỏ, và con đường mở ra cho hắn để có được cả sự kiểm soát thuộc linh và
chính trị trên toàn trái đất.
Giả sử ngày
nay Sa-tan thành công, bởi vì chúng ta, là Cơ Đốc nhân, không hoàn thành trách
nhiệm của mình. Vậy thì sao? Chính Chúa Jêsus đã cho chúng ta câu trả lời.
Chúng ta trở thành “muối mất mùi đi”. Ngài cảnh báo chúng ta về số phận đang chờ
đợi cho một loại muối vô vị như vậy: “Không dùng chi được nữa, chỉ phải quăng
nó ra ngoài, bị người ta giày đạp” (Ma-thi-ơ 5:13). "Không dùng chi được nữa!".
Đó là sự lên án nghiêm trọng thực sự. Điều gì sẽ theo sau? Chúng ta bị “ném ra”
- bị Đức Chúa Trời khước từ. Sau đó, chúng ta "bị người ta chà đạp dưới chân".
Loài người trở thành công cụ sự phán xét của Đức Chúa Trời đối với một Hội
thánh không có muối, bội đạo. Nếu chúng ta, sống trong Hội thánh mà không kiềm giữ
được lực lượng của sự gian ác, thì sự phán xét trên chúng ta sẽ được giao cho những
lực lượng đó.
Phao-lô trình
bày rõ ràng cho chúng ta hai lựa chọn thay thế trong Rô-ma 12:21: “Đừng để điều
ác thắng mình, nhưng hãy lấy điều thiện thắng điều ác”. Chỉ có hai lựa chọn: chiến
thắng hoặc bị chiến thắng. Không có chỗ đứng trung gian, không có tiến trình thứ
ba mở cho chúng ta. Chúng ta có thể sử dụng những điều tốt đẹp mà Đức Chúa Trời
đã dành sẵn theo ý của chúng ta để chiến thắng điều tà ác đối đầu với chúng ta.
Nhưng nếu chúng
ta không làm được điều này, thì cái ác ý đó sẽ lần lượt thắng hơn chúng ta.
Thông điệp này áp dụng với tính khẩn cấp đặc biệt đối với những người trong
chúng ta sống trong những vùng đất mà chúng ta vẫn được tự do tuyên bố và thực
hành đức tin Cơ Đốc của mình. Ở nhiều vùng đất ngày nay, các Cơ Đốc nhân đã mất
sự tự do này. Đồng thời, nhân lên hàng triệu người trong những vùng đất đó đã bị
truyền bá một cách có hệ thống để ghét và khinh bỉ Cơ Đốc giáo và tất cả những
gì nó đại diện.
Đối với những
người bị truyền bá ở đó có thể là không có sự hài lòng nào lớn hơn là được chà
đạp những Cơ Đốc nhân dưới chân của họ. Nếu chúng ta chú ý đến lời cảnh báo của Chúa Jesus
và hoàn thành chức năng của mình như muối trong lòng đất, chúng ta có quyền
ngăn chặn điều này. Nếu chúng ta mặc định và chịu sự phán xét sau đó, thì sự phản
xạ cay đắng nhất sẽ là: "Không dùng chi được nữa!"