Mác 1:35, “Đến sáng sớm. khi còn mờ mờ, Ngài chờ dậy, bước ra,
đi vào nơi vắng vẻ, và cầu nguyện tại đó”
Thánh vịnh
119:147, “Tôi thức trước rạng đông và kêu cầu; Tôi trông cậy nơi lời Chúa”.
Trong Mác 1, chúng ta đọc về một ngày làm
việc trong đời sống của
Chúa Giêsu. Ngài đi đến nhà hội và dạy ở đó với uy quyền khiến mọi người ngạc
nhiên. Đột nhiên một linh ô uế ám vào một con người. Chúa Giêsu ra
lệnh cho uế linh im lặng và trục xuất nó. Từ hội đường Do Thái, Ngài đi thẳng đến
ngôi nhà của Si-môn Phi-e-rơ, nơi mẹ vợ của anh nằm liệt giường vì một cơn sốt
dữ dội. Chúa dùng ít thời gian của mình và chữa lành cho bà ấy.
Khi trời tối,
đột nhiên màn đêm buông xuống toàn thị trấn dần dần, mặt trời sắp lặn. Người ta đưa mọi người đến với
Ngài với nhu cầu bệnh tật các loại, Ngài làm việc cho đến khuya (Mác 1:32, 34).
Thật là một gánh nặng khi Ngài phải mang những đau yếu yếu và bệnh tật của nhiều
người trong tâm trí Ngài vào buổi tối (Mathio 8:16,17)! Không giống bất cứ ai
khác, Ngài là người vô tội duy nhất, nhưng có thể thông cảm với nỗi đau đớn và
đau khổ của dân chúng.
Nhiều người sẽ
có được một giấc ngủ "xứng đáng" sau một buổi tối bận rộn như vậy.
Nhưng người đầy tớ trung thành nầy của Đức Chúa Trời cũng vẫn thức dậy sáng mơi
trước bình minh, ở một mình với Đức Chúa Trời trong bóng tối: "Đến sáng sớm.
khi còn mờ mờ, Ngài chờ dậy, bước ra, đi vào nơi vắng vẻ, và cầu nguyện tại đó "(Mác
1:35). Ở đó, trong im lặng, Ngài cầu xin Cha mình sự hướng dẫn trong ngày mới.
Mệt mỏi hay kiệt sức không thể ngăn cản Ngài có được sự thông công sớm với Cha
mình.
Có phải đó là
mô hình về vai trò làm đầy tớ cho chúng ta vào thời điểm này không? Ưu tiên và
tầm quan trọng của lời cầu nguyện vào buổi sáng trong cuộc sống của chúng ta là
gì? Chúng ta có sẵn sàng từ bỏ mọi thứ (như các hoạt động vào ban đêm) để bắt đầu
ngày mới trong bình an với Đức Chúa Trời
không?