Chủ Nhật, 7 tháng 10, 2018

NHỮNG NHÀ LÃNH ĐẠO NGHIỆN RƯỢU KIÊU NGẠO-



Trong các chương 28 đến 35 của sách E-sai Đức Chúa Trời nói năm chữ "khốn thay" cho Israel và Giu-đa. Chữ " khốn thay" thứ sáu, là chống lại kẻ phá hoại, cụ thể là nước A-si-ri. Khốn thay đầu tiên dành cho Ép-ra-im. Đó là nhắm vào 10 bộ tộc của Israel ở phía bắc. Đức Chúa Trời nói với họ: "Khốn cho mão miện kiêu ngạo của những bợm rượu Ép-ra-im, Khốn cho vòng hoa chóng tàn, là đồ trang sức xa hoa Cho thủ phủ thung lũng phì nhiêu của những kẻ bị rượu đánh ngã! Nầy, từ nơi Chúa có một người mạnh mẽ và có quyền thế, Giống như cơn bão mưa đá, cuồng phong tàn phá, Như nước lớn vỡ bờ, lũ lụt tràn lan; Người sẽ dùng tay ném chúng xuống đất. Mão miện kiêu ngạo của những bợm rượu Ép-ra-im Sẽ bị chà đạp dưới chân. Vòng hoa chóng tàn là đồ trang sức xa hoa cho thủ phủ của thung lũng phì nhiêu, Cũng sẽ giống như trái vả chín trước mùa hè; Khi có người thấy và hái được nó thì đã nuốt ngay” (Ê-sai 28:1-4).

Đức Chúa Trời nói với dân Ngài rằng họ đã say rượu. Cái gì? Đó là say lòng tự kiêu. Phần thứ hai của câu bốn cho chúng ta thấy rằng đã có thời gian khi dân của Đức Chúa Trời được vinh hiển. Họ được vinh quang nhanh biết bao nên đã trở nên tự hào. Hãy cẩn thận, bởi vì chúng ta, Cơ Đốc nhân, có thể nhanh chóng kiêu ngạo và say sưa. Chúng ta nghĩ mình là "Hội thánh”, chúng ta rất tuyệt vời. Cuối cùng, chúng ta nghĩ rằng không có ai trên trái đất có thể xây dựng một hội thánh đẹp như chúng ta, ngay cả trong 100 năm qua.
Lời phát biểu này cho thấy chúng ta đã say rượu và không còn tỉnh táo nữa. Tương tự, đồ trang sức xinh đẹp, bông hoa lộng lẫy, sẽ khô héo. Có lẽ hội thánh đã từng là sự biểu lộ đẹp đẽ. Nhưng theo thời gian, niềm kiêu ngạo và sự ngạo mạn dần dần nổi dậy trong chúng ta. Kẻ thù của Đức Chúa Trời đang rình mò lẻn vào, nếu không chúng ta sẽ nhận ra nó ngay lập tức. Con rắn quỷ quyệt làm việc từng chút một. Sau tất cả, Cơ Đốc nhân trong hội thánh không còn ngưỡng mộ Chúa và dâng tất cả vinh quang cho Ngài, nhưng ngưỡng mộ bản thân và khâm phục những cái mình cho là hội thánh tuyệt vời. Chúng ta nghĩ rằng mình đã thấy rất nhiều điều trong kinh thánh, và chúng ta đang đặt chính mình làm trung tâm những điều đó. Chúng ta tự mình dấy lên, và chất độc của Lucifer bắt đầu làm việc trong chúng ta. Chất độc này làm cho chúng ta bị bệnh thuộc linh.
Đó là điều thực sự xảy ra với Ép-ra-im và Giu đa. Nó không chỉ là những loại rượu nho trần tục mà có thể dễ làm chúng ta say sưa, nhưng cũng là sự ngạo mạn, sự tự tôn vinh và tư tưởng về địa vị. Thậm chí những người Pharisi, thầy thông giáo và các thầy tế lễ trong thời của Chúa Giêsu có lẽ chưa có một tình trạng suy thoái ngay từ đầu chức vụ của họ. Nhưng sau một thời gian, họ đã trở nên say sưa và kiêu căng. Đích xác điều nầy có thể xảy ra ngày hôm nay. Khi chúng ta bắt đầu uống một ít rượu kiêu ngạo mỗi ngày, chúng ta bị nghiện và không thể dứt bỏ nó. Vì nan đề say rượu, anh không còn nhận ra tình trạng của anh nữa.
Thật đích xác, về các nhà lãnh đạo dân của Đức Chúa Trời, Đức Chúa Trời nói: "Ngay cả những người nầy cũng loạng choạng vì rượu, Và đi lảo đảo vì rượu mạnh. Thầy tế lễ và nhà tiên tri đều loạng choạng vì rượu mạnh, Họ bị nuốt chửng vì rượu, Và bị lảo đảo vì rượu mạnh; Họ quờ quạng trong khải tượng, Và nhầm lẫn trong phán đoán”(Ê-sai 28:7) Thật đáng sợ khi những hướng dẫn dân của Đức Chúa Trời bị say rượu! Họ không thấy rõ ràng và phán quyết của họ không chắc chắn. Đó chính xác là tình trạng chúng ta lại nhìn thấy một lần nữa giữa vòng chúng ta, là những Cơ Đốc nhân trong các hội thánh. Rượu kiêu căng và sự tự mãn đã làm cho hội thánh say sưa. Điều tồi tệ nhất là thậm chí bạn còn không chú tâm điều đó. Có rất nhiều thứ có thể đầu độc chúng ta và làm cho chúng ta nghiện.
Ngay bây giờ, ngay trước khi Chúa đến, chúng ta phải thận trọng và tỉnh táo. Phao-lô nói: "Nhưng thưa anh em, anh em không ở trong bóng tối đến nỗi Ngày ấy đến bất ngờ cho anh em như kẻ trộm. Vì tất cả anh em đều là con của ánh sáng và con của ban ngày. Chúng ta không thuộc về ban đêm, cũng không phải thuộc về bóng tối. Vậy, chúng ta không ngủ như người khác mà phải tỉnh thức và tiết độ. Vì người ngủ thì ngủ ban đêm, kẻ say thì say ban đêm. Nhưng chúng ta thuộc về ban ngày nên hãy tiết độ, mặc áo giáp bằng đức tin và tình yêu thương, lấy hi vọng về sự cứu rỗi làm mũ trận. Vì Đức Chúa Trời không định cho chúng ta chịu cơn thịnh nộ, nhưng cho hưởng sự cứu rỗi trong Đức Chúa Jêsus Christ, Chúa chúng ta, là Đấng đã chết vì chúng ta để chúng ta hoặc thức hoặc ngủ đều được sống với Ngài” (1 Tê 5:4-10)
Có lẽ chúng ta nên thức canh và tỉnh táo để sự tái lâm của Chúa sẽ không đến với chúng ta như một tên trộm trong ban đêm!