Nhã ca 5:10,
“Người yêu tôi trắng trẻo hồng hào, Tuyệt nhất trong muôn người”.
Nguyên văn
kinh văn Hê-bơ-rơ là “Lương Nhơn tôi sáng chói và hồng hào”.
Su-la-mít trong
Nhã ca từng được hỏi, "Người yêu của chị có hơn gì người khác không?"
(Nhã 5: 9). Đang khi cô chờ câu hỏi này, lời nầy tuôn ra từ trong cô. So sánh với
người khác cô ưu tiên yêu mến lương nhơn mình, cuối cùng đi đến kết luận: trước
tất cả mọi người thì chàng đáng yêu nhất.
Người yêu dấu
(lương nhơn) là một hình ảnh của Đấng Christ. Ngài cũng là người yêu của chúng
ta, và chúng ta yêu Ngài vì Ngài yêu chúng ta trước. Nhưng liệu chúng ta có thể
liệt kê nhiều đức tính của Tân Lang trên trời của chúng ta không? Trên cơ sở lời
mô tả từ môi miệng của Su-la-mít trong Nhã ca chương 5: 10-16, chúng ta sẽ chạm
một số sự hoàn hảo của Chúa yêu quý của
chúng ta. Đó là những suy nghĩ cao cả đã dẫn chúng ta đến sự ngưỡng mộ thân vị đáng
yêu của Ngài.
Theo nghĩa
đen, vẻ tự nhiên của các màu trắng và đỏ nói về sự tươi mát và vẻ đẹp. Chúng ta
thấy ở đây một bức tranh về tính ưu việt
đạo đức của Chúa Jêsus. Ngài "đẹp hơn con trai loài người"
(Thi thiên 45: 3). Bên ngoài, Ngài không có hình thức và lộng lẫy, nhưng trong
Ngài vẫn tiết lộ một vẻ đẹp đạo đức mà không thể được tìm thấy trên trái đất lần
thứ hai.
Ngoài nghĩa
đen, người ta chắc chắn phải nghĩ đến màu trắng cùng với sự thuần khiết hoàn hảo
của nó. Toàn bộ bản thể của Ngài được đánh dấu bằng sự vắng mặt tội lỗi. Không
có suy nghĩ, không có lời nói và không có hành động nào vướng tội lỗi. Trong tất
cả các lời chứng của Lời Đức Chúa Trời liên quan đến sự vô tội của Ngài, có lẽ
lời nói của kẻ cướp đã bị đóng đinh với Ngài đi vào lòng chúng ta: nhất “nhưng
người nầy không hề làm điều gì trái cả” (Lu-ca 23:41). Toàn bộ cuộc đời của
Ngài là một của lễ bữa ăn được làm bằng bột tinh khiết nhất dâng cho Đức Chúa
Trời.
Màu đỏ cũng
có thể gợi nhớ đến máu của Ngài, sự cống hiến của Ngài cho đến chết. Trên trái
đất này không có gì lớn hơn, không có gì cao cả hơn, không có gì quý giá hơn sự
hy sinh của Ngài trên thập tự giá. Có thể không có tình yêu nào lớn hơn tình
yêu mà Ngài "đã thương yêu anh em và phó chính mình mình vì chúng ta, để
làm lễ vật (trắng) và sinh tế (đỏ) có
mùi thơm cho Đức Chúa Trời" (Eph 5: 2).
Nhưng Đấng
Christ không chỉ có sự ưu tiên đạo đức, mà còn ưu tiên ở vị trí của mình. Ngài
xuất sắc trước hàng chục ngàn người. Từ ngữ tuyệt vời nên thực sự được dịch
"một biểu ngữ giơ lên". Bất kể mối quan hệ nào chúng ta thấy, Ngài vượt
xa mọi thứ. Có phải Ngài từng là Đấng Tạo Hóa trong cõi sáng tạo của mình
không? Ngài là "con đầu lòng của mọi sự sáng tạo" (Col 1:15). Liệu Ngài,
là Chúa phục sinh, bắt đầu sự sáng tạo mới? Ngài là “con đầu lòng từ cõi chết” (Cô-lô-se 1:18).
Ngài sẽ được giới thiệu là Con để thiết lập vương quốc của mình? Ngay cả ở đó,
Ngài cũng là Con đầu nhất (Heb 1:6). Ngài có xấu hổ khi gọi chúng ta là em của
mình không? Sau đó, Ngài là “con đầu lòng trong nhiều anh em" (Rô-ma
8:29).
Cho dù đạo đức
hay vị trí, trong tất cả mọi thứ Ngài đều ưu tiên. Chúng ta có thể nhìn lên
Ngài và thưa rằng, "Chúa ơi, Ngài là người đẹp nhất, Ngài là người cao nhất,
Ngài là người hoàn hảo, Ngài là Cứu Chúa của con”..
Đa-vít "có
nước da hồng hào, đôi mắt tinh anh, và diện mạo khôi ngô" (1 Sa-mu-ên
16:12). Người yêu của tôi trắng (sáng chói) và đỏ (hồng hào), đẹp hơn con trai
của con người. Người ta nói với Đa-vít, "nhưng bệ hạ (vua) đáng giá bằng
mười nghìn lần chúng tôi " (2 Sam 18: 3). Nhưng Đấng Cứu Rỗi của tôi rất
xuất sắc hơn trước hàng chục ngàn người.