Cho đến nay trong loạt bài này, chúng ta đã thấy
rằng Đức Chúa Trời mong muốn cung cấp cho dân của mình một cách dồi
dào nếu họ đáp ứng các điều kiện của Ngài. Kinh thánh cho thấy sự giàu có -
cùng với uy quyền, khôn ngoan, uy lực,
tôn trọng, vinh quang và ca ngợi đều thuộc về quyền vĩnh cửu của Chúa Jesus
Christ. Tuy nhiên, trên thập tự giá, Ngài đã từ bỏ những lợi ích đó để tham gia
vào một sự trao đổi thần thượng. Trong giao dịch đó, Chúa Jesus đã tiếp lấy sự
rủa sả, đó là phần đáng nhận của nhân loại bởi công lý thần thượng, hầu chúng
ta có thể nhận được phước lành, đó là phần của Chúa Jesus bởi sự vâng lời hoàn
hảo của Ngài.
Một trong những
sự rủa sả đặc biệt mà Chúa Jesus đã bị kiệt sức là sự rủa sả về sự nghèo nàn được
nêu lên trong Phục truyền 28. Trên thập tự giá, Ngài đói, khát, trần truồng, và
cần tất cả mọi thứ. Đó là một mô tả về sự đói nghèo tuyệt đối. Chúa Jêsus hoàn
toàn bị cạn kiệt từ sự rủa sả do nghèo
đói hầu chúng ta có thể nhận được “phước lành của Áp-ra-ham” (Ga-la-ti 3:
13–14). Và phước lành của Áp-ra-ham là gì? Sáng thế ký 24: 1 nói Áp-ra-ham đã
được ban phước trong “mọi sự”.
Từ 2
Cô-rinh-tô 9: 8 và Ê-phê-sô 2: 8–9 chúng ta thấy rằng có ba nguyên tắc quan trọng
chi phối cách chúng ta nhận được sự dư dật của ân điển Đức Chúa Trời, cho phép
chúng ta được ban phước trong “mọi sự”. Thứ nhất, ân điển của Đức Chúa Trời
không bao giờ có thể kiếm được. Thứ hai, nó chỉ có thể đi qua một ống dẫn -
Chúa Jesus Christ. Thứ ba, cách duy nhất chúng ta có thể chiếm lấy là bởi đức
tin.
Nhiều Cơ-đốc
nhân không nhận ra rằng ân điển của Đức Chúa Trời bao gồm sự cung ứng tài chính
và vật chất - nếu chúng ta đáp ứng các điều kiện mà Ngài đã đặt ra để tiếp nhận
nó. Tuy nhiên, chúng ta cần ghi nhớ sự phân biệt mà chúng ta đã trích dẫn giữa
việc cố gắng đạt được ân điển của Đức Chúa Trời và đáp ứng các điều kiện của
Ngài.
-Điều Kiện Số 1: Động Cơ Và Thái Độ
Sau khi thảo luận về những nguyên tắc cơ bản này, sau đó chúng
ta đặt câu hỏi: Những điều kiện của Đức Chúa Trời là gì? Chúng ta phát hiện ra
rằng có năm điều kiện cụ thể để nhận được sự dư dật của Đức Chúa Trời.
Điều kiện thứ nhất là động cơ và thái độ của chúng ta
phải đúng. Có năm khía cạnh của tình trạng này mà chúng ta đã kiểm tra trong bài
học trước:
-Thật là sai lầm khi làm cho sự giàu
có trở thành vị thần của minh.
-Thật là sai lầm khi tìm kiếm sự giàu có bằng những
phương tiện vô đạo đức.
-Thật là sai lầm khi tin tưởng vào sự giàu có.
-Thật là sai lầm khi sử dụng sự giàu có của chúng ta
cách ích kỷ.
-Chúng ta nên chia sẻ vật chất với người nghèo.
- Điều Kiện Số 2: Đức Tin Là Thiết Yếu
Điều kiện thứ hai để nhận được sự dư dật của Đức Chúa Trời là
đức tin. Chúng ta đã thấy rằng sự dư dật là một phần của sự cung ứng được ban
cho chúng ta bởi ân điển của Đức Chúa Trời. Giống như mọi sự cung ứng khác của
ân điển, nó chỉ có thể được tiếp nhận bởi đức tin. Tuy nhiên, chúng ta không
bao giờ có thể quá nhấn mạnh tầm quan trọng của đức tin. Đây là yêu cầu chính yếu,
không thể thiếu để hướng dẫn cuộc sống Cơ đốc. “Người công chính sẽ sống bởi đức tin” (Rô-ma 1:17). Mọi lãnh vực của
nếp sống công chính phải dựa trên đức tin. Điều này áp dụng nhiều cho tài chính
của chúng ta cũng như bất kỳ lĩnh vực nào khác trong cuộc sống của chúng ta.
Hơn nữa, điều
ngược lại cũng đúng. “Việc gì không đến từ
đức tin đều là tội lỗi” (Rô-ma 14:23). Khi chúng ta điều dụng tiền bạc của
mình một cách vô tín, nó sẽ dẫn đến kết quả tội lỗi: hám lợi cùng keo kiệt, và
thậm chí cầm giữ lại đối với Đức Chúa Trời những gì là của Ngài. Toàn bộ cách
chúng ta sắp xếp tiền bạc của mình phải dựa trên đức tin.
Đức tin hành
động trong sự vâng phục Lời Đức Chúa Trời mà không phải chờ đợi xem thấy phần
thưởng hứa hẹn. Điều này cũng áp dụng cho tài chính của chúng ta. Chúa Jêsus
phán: “Hãy cho, các con sẽ được cho lại”
(Lu-ca 6:38). Khi chúng ta hành động trong đức tin, chúng ta ban cho trước
tiên. Sự tiếp nhận theo sau trong thời điểm của Đức Chúa Trời. Nếu chúng ta chờ
đợi cho đến khi chúng ta có thể “đủ khả năng”, chúng ta không ban cho bằng đức
tin.
Khi chúng ta
thấy sự thật này từ quan điểm của đức tin, chúng ta không bao giờ có thể ban phát
cách quá nghèo nàn. Ngược lại, một phần của biện pháp khắc phục sự nghèo đói là
bắt đầu ban cho bằng đức tin. Khi góa phụ
dâng hai đồng tiền cuối cùng cho Chúa, Chúa Jêsus ca ngợi nàng vì điều đó. Ngài
không khiển trách cô vì đã “phung phí” hay “không thực tế”. (Xin xem Lu Ca 21:
1–4.)
Chúng ta đã đề cập rằng có những luật lệ chi phối việc sử dụng
tiền bạc tương tự như những điều luật áp dụng trong lĩnh vực nông nghiệp.
Phao-lô nêu điều này ra trong 2 Cô-rinh-tô 9. Nói với các Cơ đốc nhân về cách họ
nên dâng tiền của họ cho công việc và cho dân của Chúa, Phao-lô nói:
“Hãy nhớ rằng:
Ai gieo ít thì gặt ít, ai gieo nhiều thì gặt nhiều” (2 Cô-rinh-tô” 9: 6”.
Ở đây Phao-lô
so sánh việc dâng tiền với việc “gieo hạt” và nhận được sự “gặt hái”. Quan điểm
của ông là nếu chúng ta muốn gặt hái, chúng ta phải gieo trước. Ví dụ về người nông
dân thúc đẩy điểm này. Mỗi lần một nông dân gieo hạt xuống ruộng của mình, anh
ta đang vận dụng đức tin. Anh ta tin rằng hạt giống của mình trồng trong ruộng này
sẽ quay trở lại theo phép nhân lên. Nó chính xác giống như việc chúng ta là những
Cơ đốc nhân ban phát tiền ra. Nếu chúng ta muốn gặt hái, đầu tiên chúng ta phải
gieo. Hơn nữa, mức lượng mà chúng ta gieo ra sẽ quyết định mức lượng mà chúng
ta gặt hái được. Nếu chúng ta gieo dè xẻn, chúng ta sẽ gặt hái một cách dè xẻn.
Nếu chúng ta gieo nhiều, chúng ta sẽ gặt hái dồi dào.
Chúng ta có thể lấy ví dụ của người nông dân thêm một bước nữa. Gieo
không phải rải ra cách ngẫu nhiên, là bất cứ nơi nào chúng ta củng rải được. Nếu
chúng ta đi xuống đường phố chính, rải hạt giống bên phải và rải trên mương thoát
nước cạnh đường đi, chúng ta sẽ không gặt hái được nhiều khi thu hoạch. Tuy
nhiên, một số Cơ đốc nhân ban phát tiền ra theo cách như thế. Khi bốc đồng tùy
tiện, không có lời cầu nguyện hay theo nguyên tắc, họ chỉ ném tiền của họ ở bất
cứ nơi nào. Đừng ngạc nhiên khi họ không gặt hái những lợi ích đã hứa trong
Kinh thánh.
Trái với hình ảnh rải hạt giống cách ngẫu
nhiên, nên gieo hạt cách có trách nhiệm nghĩa là chúng ta chọn đất tốt nhất,
chúng ta chuẩn bị tốt nhất, chúng ta chọn thời điểm thích hợp, và chúng ta gieo
hạt giống tốt nhất. Đó chính xác là cách chúng ta nên điều dụng tài chính của
mình - cả về mặt cá nhân và tập thể.
Chúng ta nên chọn cách đầu tư tốt nhất cho việc mở rộng Vương quốc của Đức Chúa
Trời, chúng ta nên chuẩn bị bằng sự cầu nguyện, chúng ta nên cẩn thận tuân theo
các nguyên tắc được đặt ra trong Lời của Đức Chúa Trời, và chúng ta nên cố gắng
hết sức. Tóm lại, chúng ta nên làm mọi thứ trong khả năng của mình để đảm bảo lợi
tức đầu tư tối đa.
Trong Ma-la-chi 3: 8–12, chúng ta tìm thấy một
số nguyên tắc liên quan việc điều chỉnh các giao dịch tài chính của chúng ta, với
sự tham chiếu đặc biệt đến việc dâng phần mười của chúng ta cho Đức Chúa Trời:
“Người ta có
thể ăn trộm Đức Chúa Trời được sao? Thế mà các con ăn trộm Ta!” Nhưng các ngươi
nói: “Chúng con có ăn trộm Chúa đâu?”. “Các con đã ăn trộm một phần mười và tế
lễ phải dâng. Các con bị nguyền rủa vì tất
cả các con, cả nước, đều ăn trộm Ta. Hãy
đem tất cả phần mười vào kho để có lương thực trong nhà Ta. Và từ nay, hãy lấy
điều nầy mà thử Ta, Đức Giê-hô-va vạn quân phán, xem Ta có mở các cửa sổ trên
trời cho các con,và đổ phước xuống cho các con đến nỗi không chỗ chứa
chăng! Vì các con, Ta sẽ ngăn cấm(b) các
vật cắn phá hoa quả của đất đai các con; và không để cây nho ngoài đồng của các
con rụng trái trước mùa nữa đâu.” Đức Giê-hô-va phán vậy. “Mọi nước sẽ cho các con là có phước, vì đất
nước các con sẽ là đất nước được vui thích.” Đức Giê-hô-va vạn quân phán vậ mắn".
Các điểm sau đây xuất phát từ khúc Kinh
thánh này là quan trọng:
--Điều
dụng tài chính của chúng ta không kết quả sẽ làm cho chúng ta chịu đựng sự rủa
sả. Trong thực tế, nó là một phần trong sự rủa sả mà từ đó Đấng Christ đã cho
chúng ta sự giải thoát.
Như mọi khi trong Kinh thánh, đức tin là điều
thiết yếu. Chúng ta được yêu cầu dâng hiến tiền phần mười của mình trước khi chúng
ta nhận được các phước lành đã hứa. Đức Chúa Trời nói, “hãy lấy điều nầy mà thử Ta” tức là, bằng cách dâng hiến tiền phần
mười của mình. Phân đoạn này cung cấp cho chúng ta mà không có cách nào khác để
hội đủ điều kiện cho phước lành.
Hành động của đức tin mà Đức Chúa Trời đòi hỏi
nằm trong lãnh vực vật chất, và phước lành mà Ngài hứa cũng trong lãnh vực vật
chất tương tự như vậy. Tôi đã có mặt trong các buổi cầu nguyện nơi mà các Cơ Đốc
nhân cầu nguyện, “Lạy Chúa, xin mở cửa sổ trên trời và đổ ra một phước lành”.
Nghe có vẻ tốt, nhưng tôi luôn muốn lắc vai họ và nói “Hãy lắng nghe, phước
lành không đến bằng cách cầu nguyện. Nó đến bằng của dâng phần mười!”. Chúng ta
có thể cầu nguyện mãi mãi, nhưng nếu chúng ta không dâng tiền phần mười của
mình, chúng ta không có quyền đòi hỏi phước lành.
-- Điều Kiện Số 3: Tôn trọng Bằng Tài Chính
Điều kiện thứ ba để nhận được sự dư dật của
Đức Chúa Trời là chúng ta tôn trọng cả Đức Chúa Trời lẫn những người mà chúng
ta đưa tiền bạc cho. Rô-ma 13: 7 nói với chúng ta, “Hãy trả cho mọi người điều mình mắc nợ: …; tôn trọng người đáng tôn trọng”.
Một cách quan trọng để đem lại sự tôn trọng là bằng cách ban ra vật chất của
chúng ta. Kinh thánh cho thấy bốn cách khác nhau mà chúng ta biểu hiện sự tôn
trọng.
Thứ nhất, bằng cách dâng tiền, chúng ta tôn
vinh chính Ngài.
“Hãy lấy
tài sản và hoa lợi đầu mùa của con Mà tôn vinh Đức Giê-hô-va; Như thế, nhà kho
của con sẽ đầy lúa mì, Và hầm ép rượu của con sẽ tràn rượu mới” (Châm ngôn
3: 9–10).
Trước hết, chúng ta được yêu cầu dâng cho Đức
Chúa Trời phần của Ngài - những hoa quả đầu tiên. Nếu chúng ta làm điều này,
Ngài đã hứa ban phước và sự thịnh vượng mà chúng ta giữ lại cho chính mình. Đặt Đức Chúa Trời trước tiên một cách
nhất quán trong việc phân bổ tài chính của mình là một cách mà chúng ta dâng
cho Ngài danh dự xứng đáng cho Ngài.
Thứ hai, bằng cách hiến dâng của cải mình, chúng
ta tôn trọng cha mẹ của mình. Trong Ê-phê-sô 6: 2–4 Phao-lô nhắc nhở chúng ta rằng
mệnh lệnh này là điều răn đầu tiên có lời hứa cặp theo.
“Hãy hiếu kính cha mẹ ngươi” — ấy là điều răn
thứ nhất, có kèm theo lời hứa — “để ngươi được phước và được sống lâu trên đất”
(Ê-phê-sô 6:3–4)
Điều răn tôn trọng cha mẹ chúng ta như vậy mang nghĩa vụ tài chính cặp theo.
Trong Ma-thi-ơ 15, người Pha-ri-si chỉ trích Chúa Jêsus vì đã không giữ truyền
thống của các trưởng lão. Đối đáp lại, Chúa Jesus cáo buộc họ giữ các truyền thống
của các trưởng lão nhưng tiêu hủy các điều răn của Đức Chúa Trời. Ngài đã đưa
ra một ví dụ cụ thể:
“Vì Đức
Chúa Trời đã truyền dạy: ‘Hãy hiếu kính cha mẹ ngươi;’ và ‘ai nguyền rủa cha mẹ
thì phải bị xử tử.’ Nhưng các ngươi lại bảo: ‘Nếu ai nói với cha mẹ rằng: Những
gì có thể giúp cha mẹ, con đã dâng cho Đức Chúa Trời rồi, thì người ấy không cần
phải hiếu kính cha mẹ.’ Như vậy, vì cớ
truyền thống của mình, các ngươi đã loại bỏ lời Đức Chúa Trời” (Ma-thi-ơ
15: 4–6).
Hãy chú ý cách chúng ta tôn vinh cha mẹ mình:
bằng cách tặng cho họ vật chất của chúng ta. Nếu cha mẹ chúng ta có nhu cầu tài
chính và chúng ta có khả năng giúp đỡ họ, nhưng chúng ta không làm như vậy, thì
chúng ta không đem lại cho họ danh dự xứng đáng cho họ. Trải kinh nghiệm lâu
năm trong ngành tư vấn và cứu nguy, tôi có thể nói với sự đảm bảo rằng những người
không tôn trọng cha và mẹ của mình không bao giờ có gì tốt đẹp với họ.
Thứ ba, bởi sự ban cho của chúng ta, chúng
ta tôn trọng những đầy tớ của Chúa, những người đã phục vụ nhu cầu của chúng
ta. Trong Công-vụ 27 và 28, chúng ta đọc cách Phao-lô và đoàn của ông thoát khỏi con tàu đắm và lên đảo Man.tơ. Dĩ
nhiên, Phao-lô bắt đầu phụng sự cho người bệnh trên đảo và nhiều người trong số
họ đã được chữa lành. Sau đó, khi thời gian đến để Phao-lô và đoàn của ông rời đảo
ra đi, tác giả sách Công Vụ nói rằng những người được Phao-lô phục vụ trước đây
đã hành động theo cách này "Họ tỏ
lòng quý trọng chúng tôi; khi chúng tôi xuống tàu, họ còn cung cấp đồ cần dùng
cho chúng tôi nữa” (Công vụ 28:10). Bằng cách cung cấp các nhu cầu tài
chính và vật chất cho Phao-lô và đoàn của ông, những người dân đảo này đã mang
đến cho họ vinh dự xứng đáng cho chức vụ của đoàn.
Thứ tư, bằng cách chúng ta dâng tiền, chúng
ta tôn trọng những trưởng lão cai trị chúng ta trong hội thánh. Trong 1
Ti-mô-thê 5: 17–18 Phao-lô nói: “Các trưởng
lão khéo lãnh đạo Hội Thánh thì càng phải được kính trọng nhiều hơn, nhất là những
người chịu khó nhọc trong việc truyền đạo và dạy dỗ. Vì Kinh Thánh dạy:“Chớ khớp
miệng con bò đang đạp lúa,” và “Người làm công đáng được nhận tiền công”.
Rõ ràng vinh dự mà Phao-lô có trong tâm trí
là tài chính và vật chất. Những trưởng lão trung thành hơn trong nhiệm vụ của họ,
thì chúng ta phải cẩn thận hơn để thấy rằng họ được trả thù lao theo cách thể
hiện sự tôn trọng thực sự.
Sau đó, chúng ta thấy, chúng ta tỏ lòng kính
trọng bằng cách dâng hiến theo bốn hướng: với Đức Chúa Trời, cho cha mẹ chúng
ta, cho những đầy tớ của Đức Chúa Trời, là người cung cấp lời Chúa cho nhu cầu
của chúng ta, và cho những trưởng lão cai trị chúng ta trong hội thánh. Điều có
ý nghĩa là bằng tiếng Anh, chúng ta thường sử dụng cụm từ, “làm vinh danh” Nếu
danh dự mà chúng ta dâng cho Chúa hoặc cho con người không làm chúng ta tổn phí
gì cả, thì chúng ta không tôn trọng ai
cách thực sự bao giờ.
- Điều Kiện Số 4: Suy Nghĩ, Nói, Hành động Cách Đúng Đắn
Điều kiện thứ tư để nhận được sự dư dật của
Đức Chúa Trời là suy nghĩ, nói và hành động cách đúng đắn. Trước hết, tôi muốn
nhấn mạnh vào sự suy nghĩ. Không thể nghĩ sai và sống đúng. Tương tự như vậy, nếu
bạn nghĩ đúng, chắc chắn bạn sẽ sống
đúng. Lưu ý các sự hướng dẫn được đưa ra cho Giô-suê khi ông ta dẫn dắt dân của Đức Chúa Trời vào cơ
nghiệp của họ:
“Quyển
sách luật pháp nầy chớ xa miệng con, hãy suy ngẫm ngày và đêm, để cẩn thận làm
theo mọi điều đã chép trong đó. Vì như thế, con mới được thịnh vượng trong con
đường mình và mới thành công” (Giô-suê 1: 8).
Đối với tôi, đó là lời hứa đầy đủ nhất về sự
thịnh vượng và thành công mà một người có thể mong muốn nhận được. Các yêu cầu
cơ bản để nhận nó là gì? Suy gẫm luật pháp của Chúa. Hãy nói luật pháp của
Chúa. Tuân theo luật pháp của Chúa. Những gì chúng ta nghĩ, những gì chúng ta
nói, và những gì chúng ta làm quyết định những gì chúng ta trải nghiệm. Tôi tóm
tắt điều đó như sau: suy nghĩ, nói và hành động Lời của Đức Chúa Trời.
Thậm chí, chúng ta thấy một lời hứa toàn diện
hơn nữa trong Thi thiên 1. Trong đoạn văn trong Giô-suê lời hứa được nói với một
người. Nhưng trong Thi thiên 1, lời hứa được đưa ra không hạn chế cho bất kỳ
người nào đáp ứng các điều kiện.
“Phước
cho người nào Chẳng đi theo mưu kế của kẻ ác, Chẳng đứng trong đường tội nhân,
Không ngồi chỗ của kẻ nhạo báng. Nhưng vui thích về luật pháp của Đức Giê-hô-va
Và suy ngẫm luật pháp ấy ngày và đêm. Người ấy sẽ như cây trồng gần dòng nước,
Sinh bông trái đúng mùa đúng tiết, Lá nó cũng chẳng tàn héo. Mọi việc người làm
đều sẽ thịnh vượng” ( câu 1–3).
Vui lòng đọc kỹ năm từ ngữ đó! Không có chỗ dành
cho sự thất bại ở đó. Mọi thứ mà một người sẽ thành công. Các điều kiện cho sự thành
công đó là gì? Có ba điều kiện tiêu cực và hai điều kiện tích cực. Những điều
kiện tiêu cực, những hành động mà chúng ta không được làm, được nêu lên trong
câu 1. Chúng ta không được đi theo lời khuyên dạy của kẻ ác, cũng không đứng
trên con đường của tội nhân, cũng không ngồi trong chỗ kẻ nhạo báng. Lưu ý rằng
trong quá trình đó có một việc xuống dốc dần dần- từ đi bộ đến đứng rồi ngồi. Nếu chúng ta bắt
đầu bước đi theo đường lối của người ác, thì chúng ta sẽ đứng, và cuối cùng
chúng ta sẽ ngồi. Bằng mọi giá, chúng ta phải tránh sự tiến triển tà ác từ việc
bước đi đến việc đứng rồi ngồi. Tuy nhiên, có những Cơ đốc nhân thường xuyên chấp
nhận lời khuyên dạy của những người bất kỉnh trong nhiều lĩnh vực trong cuộc sống
của họ. Sau đó, họ ngạc nhiên tại sao họ không thịnh vượng. Họ đang vi phạm một
yêu cầu tiêu cực chính: chúng ta không được đi theo lời khuyên dạy của người bất
kỉnh.
Theo sau các điều kiện tiêu cực, có hai yêu
cầu tích cực. Thứ nhất, người thành công thích thú với luật pháp của Chúa; thứ
hai, anh ấy suy gẫm luật pháp ấy ngày và đêm. Nếu tôi chọn ra một quy định
trong Kinh thánh hoàn toàn là trung tâm của sự thịnh vượng, thì đó sẽ là sự suy
gẫm đúng đắn. Những gì đổ đầy và chiếm giữ tâm trí của chúng ta sẽ thực sự xác
định trải nghiệm của chúng ta.
Trên cơ sở đáp ứng năm điều kiện đó, Kinh
Thánh nói về bất kỳ người nào rằng, “mọi việc người làm đều sẽ thịnh vượng”. Ngay bây giờ, khi bạn đọc
những lời này, hãy xác định rằng bạn sẽ là một người như vậy! Sau đó, quay trở
lại các điều kiện một lần nữa. Đọc chúng một lần nữa và sau đó suy gẫm chúng
cho đến khi chúng trở thành một phần của bạn. Khi điều đó xảy ra, bạn sẽ tự
nhiên hành động theo những điều kiện này.
- Điều Kiện Số
5: Hãy Để Đức Chúa Trời Thêm Vào-
Đây là điều
kiện thứ năm và cuối cùng: để Đức Chúa Trời thêm vào - theo cách của Ngài và
theo thời gian của Ngài. Đừng chộp lấy sự dư dật! Hãy để Đức Chúa Trời thêm nó.
Cũng giống như vậy về tài chính và trong nông nghiệp. Chúng ta gieo hạt giống,
nhưng Chúa làm cho vụ thu hoạch phát triển.
Tôi nhớ nhiều
năm trước, khi tôi ở Ireland. Tôi nghe nói về một cậu bé sáu tuổi mà cha mẹ đã
cho anh ta một ít khoai tây để trồng. Anh ta đi ra ngoài và trồng khoai tây của
mình, và một tuần sau anh ta ra ngoài để xem khoai có đang phát triển không.
Không có dấu hiệu tăng trưởng. Hai tuần sau anh vẫn không thấy gì cả, nên anh
đào chúng lên để xem chúng có đang phát triển không. Cuối cùng, anh đào chúng
lên ba hoặc bốn lần, và chúng không bao giờ phát triển!
Một số Cơ đốc
nhân giống như vậy. Họ trồng khoai tây của họ và sau đó đào lên để xem
chúng có đang phát triển không. Thể yếu của đức tin là chúng ta để Đức Chúa Trời
làm điều đó. Chúng ta đáp ứng các điều kiện, nhưng Đức Chúa Trời thực hiện lời
hứa.
Phục Truyền 28: 2 nói với những người đáp ứng các điều kiện của
Đức Chúa Trời: “Mọi phước lành sau đây sẽ
giáng trên anh em nếu anh em lắng nghe tiếng Giê-hô-va Đức Chúa Trời của anh em”. Tôi thích lời đó xảy ra. Chúng ta không chạy theo các phước lành; phước hạnh sẽ chạy theo chúng ta. Tôi có thể đi ngủ vào ban đêm và suy nghĩ về những
phước lành nào sẽ bắt kịp tôi vào thời điểm tôi thức dậy vào buổi sáng!
Cũng giống
như vậy, Ma-thi-ơ 6:33 nói với chúng ta: “Nhưng
trước hết, hãy tìm kiếm vương quốc Đức Chúa Trời và sự công chính của Ngài, thì
Ngài sẽ ban cho [thêm cho] các con mọi điều ấy nữa”. Chúng ta không tìm kiếm
“mọi điều ấy”; chúng ta tìm kiếm “vương quốc”. Sau đó Đức Chúa Trời thêm vào tất
cả “mọi điều ấy” mà chúng ta cần.
Bằng cách xem
xét, hãy liệt kê lại các điều kiện chúng ta đã vạch ra để nhận được sự dư dật của
Đức Chúa Trời. Thứ nhất, động cơ và thái độ của chúng ta phải đúng. Thứ hai,
chúng ta phải vận dụng đức tin. Thứ ba, chúng ta phải tôn trọng Đức Chúa Trời,
cha mẹ chúng ta, các người chăn của Đức Chúa Trời và các lãnh đạo thuộc linh của
chúng ta, bằng cách cung cấp tiền bạc cho họ. Thứ tư, chúng ta phải thực hành sự
suy nghĩ đúng đắn, nói và hành động đúng đắn. Thứ năm, chúng ta phải để Đức
Chúa Trời thêm vào cho chúng ta theo đường lối của Ngài và trong thời điểm của
Ngài. Nếu chúng ta đáp ứng các điều kiện này, chúng ta có thể chắc chắn rằng sự
dư dật của Đức Chúa Trời sẽ xảy đến cho chúng ta.
Trong bài học
tiếp theo và cuối cùng của tôi về chủ đề này, chúng ta sẽ xem xét mục đích sự
dư dật của Đức Chúa Trời./.