Con người có thể
đứng trên đỉnh núi Everest trong dãy Hi-mã-lạp-sơn và nhìn thấy độ cong của
trái đất và thở hổn hển. Con người có thể đứng trên mặt trăng, nhìn lại vẻ đẹp
của trái đất và há hốc miệng thở gấp. Nhưng con người có thể đứng trên đường
chân trời của cõi vĩnh cửu và nhìn thoáng qua sự oai nghi và bao la của Đức
Chúa Trời. Tiếng thở hổn hển của anh ấy là âm thanh của anh đang bị cuộc sống
này hủy hoại rồi. Anh không còn kinh ngạc về cõi vĩnh hằng nữa.
Thật kinh ngạc
trái đất có 250.000 dặm cách xa mặt trăng, và 93 triệu dặm xa cách về phía mặt
trời. Chỉ có dưới 6 nghìn tỉ dặm trong một năm ánh sáng. Rõ ràng ngôi sao gần
nhất trong hệ mặt trời của chúng ta là Proxima Centuri với chỉ hơn 4 năm ánh
sáng cách xa trái đất... tức là 24 nghìn tỷ dặm. Thiên hà xa nhất được biết đến
cách xa trái đất 14 tỷ năm ánh sáng, tức là 14 tỷ lần 6 nghìn tỷ dặm. Điều đó
khiến đầu óc tôi đau nhức. Đây là điều kỳ diệu, không có vật nào chứa đựng nổi
Đức Chúa Trời, Ngài chứa tất cả những điều đó. Và điều kỳ diệu là Đức Chúa Trời
mênh mông này, đã cho chúng ta được biết đến về Ngài. Thực là kinh ngạc. Khi
Kinh thánh nói rằng những điều mắt không nhìn thấy, tai không nghe và cũng
không có trong lòng con người mà Đức Chúa Trời đã chuẩn bị cho những ai biết
Ngài. Bây giờ, trong ánh sáng này, ta hãy xem xét Kinh thánh ..
"Và bởi đức
tin, Đấng Christ ngự trong lòng anh em. Tôi cũng cầu nguyện để anh em đâm rễ và
vững lập trong tình yêu thương; để cùng với tất cả các thánh đồ, anh em có thể
thấu hiểu chiều rộng, chiều dài, chiều cao, chiều sâu của tình yêu ấy, và biết
được tình yêu thương của Đấng Christ, là tình yêu vượt quá mọi sự hiểu biết, để
anh em được tràn đầy mọi sự sung mãn của Đức Chúa Trời" (Ê-phê-sô 3:
17-19).
Vì vậy, anh chị
em ơi, chúng ta có thể biết điều vượt qua tri thức và được tràn đầy sự đầy đủ của
một Đức Chúa Trời vượt quá khả năng tưởng tượng của chúng ta. Đây không chỉ là
thần học suông, không phải những mơ tưởng khôn ngoan, đó là thực tại của các
thánh đồ. Đã có một đội quân thơm ngát như vậy đi khắp trái đất trong những
2000 năm qua, và tất cả mọi người của họ đã đứng trên đường chân trời cõi vĩnh
hằng và nhìn chằm chằm bằng đôi mắt thuộc linh rộng mở vào vinh quang và sự uy
nghi của một Đức Chúa Trời đã dẫy đầy trong họ. Cùng với sứ đồ Phaolô, họ mong
ước ở với Chúa của mình. Điều đó đốt cháy trung tâm bản thể họ là ai. Ngọn lửa
đó nung nấu họ và đẩy họ vào con đường hẹp của cuộc đời. Ngay cả khi họ đi qua
các thung lũng đen tối nhất, thậm chí khi họ bị những thử thách và hoạn nạn bao
vây, ngay cả khi trọng lượng của cây thập tự họ mang trì nặng trên họ, họ nhớ đường
chân trời đó, vinh quang đó, uy nghi đó, sự bao la đó, nơi mà những từ ngữ
không còn có ý nghĩa. Họ ngước mắt nhìn lên vinh quang của Đức Chúa Trời Hằng Sống
và kêu la rằng họ sẽ về nhà sớm, rằng mọi hoạn nạn ở đây được kể là rác rưởi.
....
Phi-líp 3: 8
"Hơn thế, tôi cũng xem tất cả mọi sự như là lỗ, vì sự nhận biết Đấng
Christ Jêsus, Chúa tôi, là quý hơn hết".
Chúng ta hãy vui
mừng trong sự vinh hiển của Đức Chúa Trời hằng sống. Chỉ trong sự hiện diện của
Ngài, một người mới có thể nói rằng tất cả những nỗi đau khổ của chúng ta là nhẹ
so với trọng lượng vinh quang vĩnh hằng đang chờ đón chúng ta. Bạn đã đứng trên
đường chân trời của cõi vĩnh hằng chưa? Bạn có cảm thấy trọng lượng vinh quang
vĩnh cửu của Ngài chưa? Một sức nặng thánh thiện buộc bạn phải quỳ gối xuống và
bạn vô tình đưa tay lên trời chúc tạ Chúa. Đây là lời hứa của Ngài.