Trong Phúc âm của Giăng, chương 17, Chúa
Jêsus đã cầu nguyện cùng Đức Chúa Cha cho tất cả những ai tin Ngài. Ngài cầu
nguyện rằng chúng ta sẽ là một như Ngài và Cha là một, để tất cả thế giới có thể
tin và biết rằng Đức Chúa Cha đã sai Ngài. Trong những năm gần đây, Đức Chúa Trời
đã bắt đầu mở mắt của tôi theo cách mà chúng ta có thể hiệp một theo cách hiệu
quả và thực tế - không phải trong một thời đại tương lai xa xôi, nhưng trong thế
hệ của chúng ta. Tôi tin rằng đó là một khả năng thực tế hiện nay. Trong thực tế,
tôi tin rằng đó là những gì Đức Chúa Trời đang làm việc hướng tới qua Đức Thánh
Linh.
Chúng ta hãy xem xét một số suy nghĩ cơ bản
theo cách đúng đắn và thực tế về “con đường đi vào sự hiệp nhất” được lấy từ
hai phân đoạn trong sách Thánh Vịnh.
“Kìa,
anh em ăn ở hòa thuận nhau Thật tốt đẹp biết bao! Điều ấy như dầu quý giá đổ
trên đầu, Chảy xuống râu, Tức râu của A-rôn, Chảy xuống gấu áo người;
Giống như sương móc Hẹt-môn, Sa
xuống các núi Si-ôn. Vì tại đó Đức Giê-hô-va đã ban phước Tức là sự sống cho đến
đời đời” Thi thiên 133: 1–3.
Từ ngữ “ăn ở” (dwell) trong câu 1 không nhất
thiết phải đề cập đến việc sống chung trong một cộng đồng với mọi người dưới một
mái nhà hoặc nơi một số gia đình sống trong cùng một ngôi nhà. Những gì tôi đề
cập đến ở đây là anh chị em trong Đấng Christ cùng nhau chia sẻ cuộc sống của họ
trên cơ sở thường xuyên, liên tục. Đây là mục đích của Đức Chúa Trời; đó là những
gì Ngài mong đợi nhìn xem.
Kinh thánh nói điều đó tốt và dễ chịu biết
bao, nhưng nó không nói cho chúng ta biết điều đó rất khó. Chúng ta có thể đến
nhà thờ vào sáng Chủ nhật, tận hưởng sự thờ phượng và bài giảng, cảm thấy ấm áp
cùng anh em, bắt một vài bàn tay và nói, “Chúa ban phước cho anh em, chị em; Hẹn
gặp lại anh vào tuần tới”. Phần đó rất dễ dàng và không thiệt hại gì. Tuy
nhiên, thông thường, đó là chừng mực chúng ta đến với nhau. Nhưng Đức Chúa Trời
đang nói về các anh em ở cùng nhau trong sự hiệp nhất.
Hai câu khác của Thi-thiên 133 mô tả những kết quả sẽ
theo sau: “giống như dầu quý giá ” Dầu xức được đặt trên đầu A-rôn, vị thầy tế lễ cả; dầu
luôn chảy xuống, không bao giờ chảy lên. Điều này cũng áp dụng cho sự hiệp nhất:
nó xuất phát từ tầng trên cùng chảy xuống, không phải từ dưới lên trên.
Trong một số năm về trước , tôi đã cố gắng
mang mọi người đến với Chúa bằng cách tổ chức các hội nghị. Hầu hết các cuộc họp
này có hai điểm chung: khoảng 75% những người tham dự là phụ nữ, và hầu hết đều
là thành viện hội thánh, nhưng rất ít có người lãnh đạo hội thánh. Điều này đã
tạo ra hai điều: làm cho các bà vợ thuộc
linh hơn chồng của họ, và làm cho con chiên thuộc linh hơn người chăn chiên của họ. Theo một nghĩa nào
đó, chúng tôi đã không giải quyết được các nan đề, chúng tôi đã làm gia tăng
thêm các nan đề!
Tôi đến chỗ xem thấy rằng thật vô ích khi
nói về việc hiệp nhất của chiên. Chiên không phải là không hiệp nhất được ngay
từ đầu. Những người duy nhất không hiệp nhất được là những mục tử.
Sự hiệp nhất đi đôi với thẩm quyền. Để minh
họa: Nếu người cha và người mẹ hiệp nhất, có sự hiệp nhất trong nhà và họ có thẩm
quyền. Nhưng nếu cha và mẹ không thể hiệp nhất, không có sự hiệp nhất, không
hòa hợp và không có thẩm quyền bởi vì bọn trẻ làm cho cha mẹ chống nghịch nhau.
Nhiều lần điều đó cũng đúng trong Thân Thể Đấng Christ. Nếu các nhà lãnh đạo
không hiệp nhất, không thể có sự hiệp một hay thẩm quyền trong Thân Thể, và các
thành viên của Thân Thể sẽ làm cho các lãnh đạo chống lại với nhau.
Tiếp tục câu 3 của Thi Thiên 133, chúng ta
thấy sự hiệp nhất được so sánh với sương móc. Có nhiều hình ảnh trong Kinh
Thánh nói về Đức Thánh Linh. Nhiều điều trong số đó rất ấn tượng, chẳng hạn như
lửa, gió và mưa. Nhưng sương móc thì khác. Nó thường là vô hình; im lặng và rất
dịu dàng; nhưng nó là cách làm tươi mới riêng. Khi Đức Chúa Trời mang dân của
Ngài đến với nhau, một bầu không khí sẽ được tạo ra không dựa trên những biểu
hiện đầy kịch tính của Đức Thánh Linh. Thay vào đó sẽ có sự dịu dàng, mềm mại và
êm ái đối với dân của Đức Chúa Trời – là sẽ rất tươi mới.
Vào cuối thánh vịnh 133 có chép, “Vì tại đó Đức Giê-hô-va đã ban phước”
Thường chúng ta đấu tranh và phấn đấu cho có phước lành; chúng ta cầu nguyện và
kiêng ăn vì điều đó. Và chúng ta nên làm vậy. Nhưng tốt đẹp biết bao khi được ở
nơi Chúa đã truyền lệnh cho có phước lành. Nơi đó là nơi dân của Đức Chúa Trời
đến với nhau; nơi anh em sống chung với nhau trong sự hiệp nhất.
Đến đó sẽ liên quan đến nhiều sự nản lòng và
nhiều hy sinh. Nó sẽ đòi hỏi chúng ta từ bỏ một số định kiến của mình, nuốt sự
kiêu ngạo của mình, và hi sinh mạng sống của chúng ta cho người khác. Nhưng nếu
chúng ta có một tầm nhìn về nơi chúng ta đang hướng tới, chúng ta sẽ sẵn sàng
hy sinh.
- Ngôi Nhà Của Chúa
Phân đoạn thứ hai là từ Thi-thiên 122: “ Tôi vui mừng khi người ta nói với tôi rằng:
“Chúng ta hãy đi đến nhà Đức Giê-hô-va”.Hỡi Giê-ru-sa-lem, chân chúng ta đang đứng
Trong các cổng của ngươi. Giê-ru-sa-lem
là cái thành được xây kiên cố Vách thành liên kết nhau thật vững vàng. Các bộ tộc của Đức Giê-hô-va lên nơi ấy, Theo
mệnh lệnh được ban cho dân Y-sơ-ra-ên Để cảm tạ danh của Đức Giê-hô-va. Vì tại đó có lập các ngai phán xét Tức là các
ngai nhà Đa-vít.
Hãy cầu hòa bình cho
Giê-ru-sa-lem; Nguyện người nào yêu mến ngươi sẽ được thịnh vượng. Nguyện hòa bình ở trong tường thành ngươi, Và
thịnh vượng trong các cung đền ngươi! Vì
anh em ta và bạn hữu ta, Ta nói rằng: “Nguyện hòa bình ở trong ngươi!” Vì nhà của
Giê-hô-va Đức Chúa Trời chúng ta, Ta sẽ cầu mong phước lành cho ngươi”.
Bạn sẽ nhận thấy rằng thánh vịnh bắt đầu và
kết thúc với sự tập trung vào nhà của Chúa (câu 1, 9). Theo sự hiểu biết của
tôi về kinh thánh, mọi điều được hứa với Giê-ru-sa-lem, cho Si- ôn, và cho
Y-sơ-ra-ên sẽ được ban cho Giê-ru-sa-lem, Si-ôn và Y-sơ-ra-ên. Đức Chúa Trời đã
không rút lại bất kỳ cam kết giao ước nào của Ngài cho vùng đất của Y-sơ-ra-ên,
cho dân Do thái hay cho thành Giê-ru-sa-lem. Nhưng đồng thời, Kinh Thánh này
cũng áp dụng cho dân giao ước mới của Đức Chúa Trời - Hội thánh của Chúa Jesus Christ.
Tôi sẽ chỉ đưa cho bạn một câu Kinh Thánh từ
kinh Tân Ước để biện minh cho điều này và sau đó áp dụng những lời này cho
chúng ta trong Hội thánh của Chúa Jesus Christ ngày nay. Trong 1 Ti-mô-thê 3:15
Phao-lô viết:
“Nếu
ta có chậm đến thì con cũng biết cách cư xử trong nhà Đức Chúa Trời, tức là Hội
Thánh của Đức Chúa Trời hằng sống, rường và cột của chân lí”
Trên cơ sở thẩm quyền của Phao-lô như một sứ
đồ và điều mà Tân Ước nói, chúng ta được biện minh khi nói rằng “nhà của Đức Chúa Trời” là “Hội thánh của Đức Chúa Trời hằng sống”.
Với ý nghĩ đó, chúng ta hãy trở lại Thánh Vịnh. 122.
“Tôi
vui mừng khi người ta nói với tôi rằng: “Chúng ta hãy đi đến nhà Đức
Giê-hô-va”.Hỡi Giê-ru-sa-lem, chân chúng ta đang đứng Trong các cổng của ngươi”.
Nói cách khác, chúng ta sẽ đi vào nơi mà dân
của Đức Chúa Trời được quy tụ như Hội thánh của Ngài.
Đó là một thực tế đáng chú ý khi Y-sơ-ra-ên
sống trong đất của họ theo giao ước cũ, Đức Chúa Trời yêu cầu mỗi người Y-sơ-ra-ên
phải rời khỏi nhà mình ba lần mỗi năm và thực hiện cuộc hành trình đến Giê-ru-sa-lem.
Điều đó đã được yêu cầu. Thi thiên 122 là một trong những thánh vịnh đề cập đến
việc đi lên của những người nam Y-sơ-ra-ên, đến thành phố của Chúa.
“Giê-ru-sa-lem
là cái thành được xây kiên cố (kết chặt) Vách thành liên kết nhau thật vững
vàng” (câu 3). Kết chặt kiên cố có nghĩa là về cơ bản bạn mang rất nhiều
thành phần khác nhau gắn kết với nhau và hiệp nhất chúng lại rất mạnh mẽ. Đây
là những gì Đức Chúa Trời đang tìm cách làm - mang nhiều nhóm tín đồ khác nhau
lại với nhau và kết chặt họlại - buộc chặt họ lại với nhau để họ không bị rung
chuyển và không thể tách rời nhau được.
Có một sự song hành tuyệt đẹp trong Ê-phê-sô
4:15–16, nói về Đấng Christ là Đầu và Hội thánh là Thân Thể của Đấng Christ.
Nói về Ngài là Đầu, thì chép: “nhờ Ngài
mà cả thân thể kết hợp và gắn chặt với nhau bởi những dây liên kết hỗ trợ. Khi
mỗi phần hoạt động một cách thích hợp thì thân thể được tăng trưởng, và tự gây
dựng trong tình yêu thương”( câu 16),
Những gì tôi thích trong bản dịch King James
là việc sử dụng từ ngữ “compacted” (gắn
chặt) ở Thi thiên 122:3. Một lần nữa, ý nghĩ là có rất nhiều thành viên
khác nhau với các chức năng khác nhau và khả năng khác nhau. Tất cả đều được tập
hợp lại, liên kết và hiệp nhất theo một cách mạnh mẽ và hiệu quả đến mức họ trở
nên một cách đầy đủ. Một lần nữa, đây là mục đích của Đức Chúa Trời trong thời
của chúng ta– gắn kết các thành viên khác nhau để tạo ra một Thân thể hoạt động
đơn nhất- tất cả hợp nhất với Đầu.
--Các Bộ Tộc Đi Lên Nơi Ấy-
Trở lại Thi thiên 122: 4: “Các bộ tộc của Đức Giê-hô-va lên nơi ấy,
Theo mệnh lệnh được ban cho dân Y-sơ-ra-ên Để cảm tạ danh của Đức Giê-hô-va”.
Điều này nói về Giê-ru-sa-lem là điểm tập hợp
của dân Đức Chúa Trời. Một lần kia Đức Chúa Trời đã nói với tôi rằng, “Đó là chứng
cớ — rằng tất cả dân của Ta cùng nhau đến một nơi để dâng lời cảm ơn Ta. Đó là
những gì phô bày Ta với các quốc gia xung quanh. Cảnh tượng tất cả dân Ta rời
khỏi nhà của họ và đến với nhau trong một nơi mà tôi đã sắp xếp, để dâng lời cảm
ơn đến Danh của Ta - đó là chứng cớ của Y-sơ-ra-ên. Đó là cách Y-sơ-ra-ên làm
quốc gia chứng thực rằng Chúa là Đức Chúa Trời của họ”.
Hãy chú ý, người Y-sơ-ra-ên không đi lên như
những cá nhân. Họ đã đi lên như các bộ tộc - mỗi người trong nhóm bộ tộc cụ thể
của mình dưới nhà lãnh đạo của bộ lạc mình. Điều này, tôi tin rằng, là chìa
khóa thực sự cho sự hiệp nhất hiệu quả của dân Đức Chúa Trời. Chúng ta sẽ không
được hiệp nhất như những cá thể, nhưng chúng ta có thể hiệp nhất thành các bộ tộc.
Nếu các nhà lãnh đạo của chúng ta sẽ đi lên với nhau, mỗi bộ tộc sẽ theo sau: bộ
tộc Báp-tít, bộ tộc Lutheran, bộ tộc Mennonite, bộ tộc không thuộc giáo phái
nào.
Tôi tin chuyển động cuối cùng của Đức Chúa
Trời sẽ không phải là một động thái đối với các cá nhân, nhưng là một động thái
trên các cơ thể. Tôi lấy hình ảnh đó từ Ê-xê-chi-ên 37, nơi chúng ta tìm thấy tầm
nhìn về thung lũng xương khô. Trong khải tượng đó, có hai động thái tối thượng
của Đức Chúa Trời qua hai hành động của tiên tri Ê-xê-chi-ên. Trước tiên, Ê-xê-chi-ên
nói tiên tri cùng xương cốt. Hành động thứ hai, ông nói tiên tri cùng hơi thở
(gió hoặc Thánh Linh).
Nói tiên tri cùng xương cốt là rao giảng; nói
tiên tri với hơi thở là sự cầu thay. Khi Ê-xê-chi-ên nói tiên tri với xương cốt,
Đức Chúa Trời đã chuyển động xương cốt cách siêu nhiên và chúng đến với nhau
trong những cơ thể hoàn chỉnh. Nhưng khi Ê-xê-chi-ên nói tiên tri với hơi thở
(gió hay Thánh Linh), Đức Chúa Trời không di chuyển xương cốt cá nhân, nhưng
Ngài chỉ di chuyển những cơ thể đã hoàn thành. Những cơ thể hoàn thành đó đứng
lên trên đôi chân của họ, thành một đội quân quá lớn.
Đó là mục tiêu của Đức Chúa Trời:- một đội
quân lớn lao! Nếu bạn chỉ là miếng xương của riêng bạn, và bạn không tìm thấy vị
trí của mình trong thân thể, sẽ đến lúc Đức Chúa Trời sẽ di chuyển và bạn sẽ
không biết điều đó, bởi vì động thái cuối cùng của Ngài sẽ ở trên các thân thể,
không phải trên những miếng xương cốt.
Quay trở lại Thi thiên 122, chúng ta có cùng
một chân lý được nói theo một cách khác. Y-sơ-ra-ên đã lên đến Giê-ru-sa-lem để
thờ phượng Chúa không phải là các cá nhân, nhưng là thành viên của các bộ tộc,
mỗi bộ tộc dưới quyền làm đầu của mình. Tôi tin rằng Đức Chúa Trời thực sự làm
việc ngày hôm nay để làm cho điều đó xảy ra.
-Chỗ Cai Trị Và Xét Xử
Câu thứ năm của Thi Thiên 122 nói, “ Vì tại đó có lập các ngai phán xét Tức là
các ngai nhà Đa-vít”. Câu đó nói về hai điều: cai trị và phán xét. Nó nói về
dân của Đức Chúa Trời trở lại với thẩm quyền năng thần thượng của họ.
Chúng ta là những tác nhân được chỉ định của
Đức Chúa Trời để cai trị thế giới cho Đức Chúa Trời bây giờ, và Kinh Thánh nói
rằng trong tương lai chúng ta sẽ xét đoán các thiên thần. Nhưng tôi không tin rằng
một hội thánh bị chia rẽ bất hòa với chính nó sẽ bao giờ được Đức Chúa Trời giao
phó cho thẩm quyền cai trị hoặc xét đoán. Đức Chúa Trời phán: “Khi các người đến
với nhau - dưới thẩm quyền — thì các ngươi sẽ tìm thấy chỗ ngai vàng — nơi phán
xét và địa điểm cầm quyền”. Đức Chúa Trời khao khát được thấy dân của Ngài vận
dụng thẩm quyền tối thượng trong công việc này trên thế giới, để cai trị các quốc
gia với cây gậy cầu nguyện giơ ra từ Si-ôn (xem Thi Thiên 110), nhưng trước
tiên chúng ta phải đáp ứng các điều kiện.
Nếu chúng ta đọc qua toàn bộ Kinh Thánh,
chúng ta sẽ thấy rằng việc xét xử luôn luôn là một chức năng của quyền cai trị.
Tại một thời điểm trong lịch sử của Y-sơ-ra-ên, các quan xét là những người cai
trị. Sau đó, Đức Chúa Trời đã dựng lên các vua và các vị vua trở thành các thẩm
phán. Chúng ta phải hiểu rằng dưới chế độ quân chủ không có tòa án tối cao. Tòa
án tối cao là vua, và nhà vua là thẩm phán. Nói cách khác, cai trị và xét xử luôn
đi cùng nhau; chúng không thể tách rời được.
Nếu chúng ta thấy điều đó, chúng ta có thể
hiểu nơi chúng ta dự kiến sẽ xét xử và nơi chúng ta sẽ không xét xử. Bất cứ
nơi nào được yêu cầu cai trị, người ấy sẽ được yêu cầu xét xử. Là người đứng đầu
ngôi nhà của mình, người cha phải cai trị nhà của mình cho Đức Chúa Trời. Vì vậy,
ông cũng là thẩm phán ngôi nhà của mình. Ông giải quyết các tranh chấp giữa con
cái của mình. Ông quyết định loại chương trình truyền hình nào mà gia đình nên
xem và sẽ không xem. Ông ta quyết định loại giải trí nào mà họ nên có. Ông ta
chọn các tài liệu nên đọc. Ông ta có trách nhiệm xét xử căn nhà của mình vì ông
ta có trách nhiệm cai trị căn nhà của mình. Nhưng nếu ông ta bắt đầu xét xử nhà
anh của mình, thì người cha đó không còn là thẩm phán mà là một người xen vào
việc của người khác.
Đó là
trách nhiệm của anh của ông, xét xử chính gia đình của anh ấy. Nếu ai đó được
trao thẩm quyền trong hội thánh như một trưởng lão, một trong những chức năng
chính là cai trị. Vì vậy, trưởng lão phải xét xử hội thánh của Chúa: -giải quyết
các tranh chấp, quyết định những gì là đúng hoặc thích hợp, quyết định tiến
trình và chính sách chung của dân Chúa trong hội thánh đó. Nhưng nếu trưởng lão
đó bắt đầu xét xử một hội thánh khác, thì người đó không còn là thẩm phán mà là
một người xen vào việc của hội thánh khác.
Bạn biết nan đề lớn với dân của Đức Chúa Trời
không? Nhiều người trong chúng ta ưa xen vào việc của người khác. Chúng ta đã bận
rộn xét xử những người không thuộc thẩm quyền của mình. Kết quả là chúng ta
không xét xử ở những khu vực mà chúng ta nên xét xử. Người nam hay người nữ
luôn bận rộn chỉ trích con cái của người hàng xóm và thường không làm nhiều
công việc nuôi dưỡng con cái của mình.
Mỗi người trong chúng ta được trao một khu vực
có thẩm quyền nhất định, và trong khu vực đó chúng ta xét xử. Bên ngoài khu vực
đó, chúng ta không có quyền xét đoán. Khi chúng ta đến với nhau dưới sự lãnh đạo
của chúng ta, chúng ta đến nơi phán xét và cai trị. Mỗi lãnh đạo nhóm chịu
trách nhiệm về bộ tộc của chính mình - không phải cho các bộ tộc khác.
- Thái Độ Tự Kỉ Trung Tâm
Hãy nhìn vào 2 Ti-mô-thê 3: 1–5: “Con hãy biết rằng trong những ngày cuối
cùng, sẽ có những thời kỳ khó khăn. Vì
người ta sẽ trở nên vị kỷ, tham tiền, khoe khoang, kiêu ngạo, lộng ngôn, không
vâng lời cha mẹ, bạc bẽo, bất khiết,
không có tình người, bất nhân, vu khống, ngông cuồng, dữ tợn, ghét điều
lành, bội bạc, nông nổi, tự phụ, ham
thích lạc thú hơn là yêu mến Đức Chúa Trời, giữ hình thức tin kính, nhưng chối
bỏ quyền năng của sự tin kính đó. Con hãy tránh xa những loại người như thế”.
Trong những câu này là một danh sách mười
tám vết nhơ hoặc khuyết điểm đạo đức định tính chất những ngày cuối cùng. Lời của
Đức Chúa Trời đặt trách nhiệm đúng nơi của từng điểm. Nguyên nhân là gì khi
Kinh Thánh nói, “thời kỳ khó khăn sẽ đến”?
Đó là sự suy đồi của nhân loại - đó là nguồn
gốc của sự nguy hiểm. Hãy nhìn vào danh sách đó, chúng ta thấy rằng nó bắt đầu
và kết thúc với những điều mà dân chúng yêu thích. "Người ta sẽ trở nên vị kỷ", những người “tham tiền", và cuối cùng,
"ham thích lạc thú hơn là yêu mến Đức Chúa Trời". Ba loại tình
yêu tà ác nầy làm hỏng bản chất con người là: yêu bản ngã, yêu tiền bạc, và yêu lạc thú.
Trong thời hiện đại, chúng ta tìm thấy một nền
văn hóa có lẽ không có song song trong việc nuông chiều không kiềm chế của nó đối
với việc yêu bản ngã, yêu tiền bạc và yêu lạc thú. Nguồn gốc của nan đề của chúng ta
ái kỉ [yêu bản ngã].
Lưu ý rằng Kinh Thánh tiếp tục nói, “giữ hình thức tin kính, nhưng chối bỏ quyền
năng của sự tin kính đó”. Nói cách khác, những người này không phải là người
ngoại đạo. Họ là những người đi nhà thờ, nhưng họ đã phủ nhận quyền năng của Đức
Chúa Trời bằng cách từ chối Ngài có quyền thay đổi lối sống của họ. Họ đi nhà
thờ, họ có tôn giáo, họ hát thánh ca, nhưng đối tượng của tình cảm của họ là
chính họ.
--Biện Pháp Cứu Chữa Của Đức Chúa Trời
Quay trở lại Thánh Vịnh 122, chúng ta thấy sự
chữa lành của Đức Chúa Trời cho tình trạng lấy mình làm trung tâm nầy và ái kỉ này.
“Vì anh em ta và bạn hữu ta, Ta nói rằng:
“Nguyện hòa bình ở trong ngươi!” Vì
nhà của Giê-hô-va Đức Chúa Trời chúng ta, Ta sẽ cầu mong phước lành cho ngươi”
(câu 8–9). Nói cách khác, có điều gì đó trong cuộc sống quan trọng hơn cái “tôi”.
Đó là dân của Đức Chúa Trời; Nhà của Đức Chúa Trời. Vấn đề là: Tôi sẽ sống cuộc
sống của tôi để làm hài lòng bản thân mình, tìm kiếm điều tốt của riêng tôi và
theo đuổi tham vọng của riêng tôi không? Hay tôi sẽ sống cuộc sống của tôi vì
vinh quang của Đức Chúa Trời, nhà của Đức Chúa Trời, và dân của Đức Chúa Trời?
Tôi muốn đề nghị với bạn rằng sau đây là con đường dẫn đến hạnh phúc thực sự.
Trong Ma-thi-ơ 3:10, Giăng Báp-tít, trong việc
giới thiệu Đấng Christ và phúc âm, đã nói, “Chiếc
rìu đã để kề gốc cây, bất cứ cây nào không sinh quả tốt đều bị đốn và ném vào lửa”.
Nếu chúng ta muốn sự hiệp nhất, chúng ta phải đặt lưỡi rìu tại gốc rễ là sự ái
kỉ, yêu bản ngã.
Tôi cầu
nguyện Đức Chúa Trời sẽ ban cho chúng ta ân điển nắm lấy cái rìu và chặt gốc rễ
của tình yêu thương bản ngã, và Ngài sẽ ban cho chúng ta một khải tượng về dân
của Ngài và nhà Ngài.
Đức Chúa Trời nói với những người lưu vong hồi
hương trong A-ghê 1: 4, "“Nay có phải
là lúc các ngươi ở trong nhà có trần bằng ván, trong khi đền thờ nầy còn đổ nát
không ?". Nan đề của họ là gì? Tự yêu bản thân. Họ đã đặt mình, lợi
ích và mối quan tâm của họ trước nhà của Đức Chúa Trời, trước dân của Đức Chúa
Trời và trước vinh quang của Đức Chúa Trời.
Chúng ta có thể thay đổi xã hội nếu chúng ta
học cách yêu cái gì đó khác bản thân mình. Ví dụ, nếu chúng ta học cách tận hưởng
cách chăm sóc cho người yếu đuối và hy sinh cho những người không thể tự giúp
mình. Trong những ngày Cơ đốc giáo mới ra đời, người ta nói, “Người Do Thái yêu
thương và giúp đỡ lẫn nhau; nhưng các Cơ đốc nhân giúp đỡ những người không phải
là Cơ đốc nhân”. Đó là điều làm kinh ngạc thế giới ngoại đạo cổ xưa, và tôi tin
rằng đó là điều Đức Chúa Trời đang yêu cầu chúng ta ngày nay.
Khi Thân Thể của Đấng Christ đến với nhau
trong sự hiệp nhất, với động cơ không
ích kỉ trong việc đưa ngôi nhà của Đức Chúa Trời và vinh quang của Ngài lên
trên lợi ích và quan tâm riêng của chúng ta , thì thế giới sẽ thật sự biết và
tin nơi Chúa Jêsus, Đấng mà Đức Chúa Trời đã sai đến.