NHỮNG NGÔI SAO TẮT LỊM-
(1 Sa-mu-ên 1:- 4:)
Chúng ta thấy mặt Trời màu trắng, trên thực tế nó do các màu: đỏ, da cam, vàng, lục, lam, chàm, tím cấu tạo nên. Nhiệt độ của một ngôi sao càng cao thì thành phần trong tia sáng của nó phát ra màu xanh càng nhiều, nên ta thấy ngôi sao đó có màu sáng xanh. Nếu nhiệt độ ngôi sao đó xuống thấp thì trong thành phần tia sáng nó phát ra ánh sáng đỏ nhiều, nên ta sẽ nhìn thấy ngôi sao nào đó màu đỏ, là ngôi sao mờ rồi.
Do đó màu sắc của các ngôi sao là do nhiệt độ bề mặt của nó quyết định. Màu sắc khác nhau thể hiện nhiệt độ bề mặt của chúng khác nhau. Dưới đây là mối quan hệ tương ứng về đại thể giữa màu sắc và nhiệt độ bề mặt của các ngôi sao trong bầu trời nhà Chúa
Lời Kinh thánh thường ví sánh đời sống thánh đồ như những vì sao. “Đoạn, Ngài dẫn người ra ngoài và phán rằng: Ngươi hãy ngó lên trời, và nếu ngươi đếm được các ngôi sao thì hãy đếm đi. Ngài lại phán rằng: Dòng dõi ngươi cũng sẽ như vậy. -Giô-sép lại nằm chiêm bao nữa, thuật cùng các anh mình rằng: Tôi còn có một điềm chiêm bao nữa: Nầy mặt trời, mặt trăng, và mười một ngôi sao đều sấp mình xuống trước mặt tôi!” (Sáng 15:5 ; 37: 9).
Những con trai Gia-cốp, đều là thánh đồ, dầu có kẻ có tính sát nhân như Si-mê-ôn, có lòng lang sói ưa cắn xé như Bên-gia-min, nhưng Đức Thánh Linh vẫn gọi họ là các vì sao sáng.
Trên bầu trời cuối thời các Quan xét, tôi thấy hai vì sao lạc là “hai con trai của Hê-li, là Hóp-ni và Phi-nê-a, thầy tế lễ của Đức Giê-hô-va”. Họ lạm dụng hội mạc của Chúa phục vụ cho bản ngã của mình. Họ dẫn dắt dân Israel sai lạc trong sự phụng hiến tại đền thánh, và dẫn Israel vào thời kì làm mất rương chứng cớ suốt 107 năm. Họ “như sao vơ vẫn, có sự mịt mù của tối tăm đã để dành cho họ đến đời đời”(Giu-đe 1:13)
Có các thầy tế lễ giáo hội đã tự ý mời gọi nhiều thầy tế lễ khác lập tờ thỉnh nguyện đơn dâng mình cho một giáo chủ nhân tạo để đưa một bộ phận nhà Chúa quy phục một tổ chức tôn giáo, một biến tướng của giáo hội thời Trung cổ, sống theo chủ thuyết Kinh viện văn tự. Ánh sáng những vì sao nầy đã tắt ngấm từ lâu rồi.
---“Hai con trai của Hê-li là người gian tà, chẳng nhận biết Đức Giê-hô-va-Tội lỗi của hai người trai trẻ nầy lấy làm rất lớn trước mặt Đức Giê-hô-va; vì họ gây cho người ta khinh bỉ các của tế lễ dâng cho Đức Giê-hô-va Điều sẽ xảy đến cho hai con ngươi, là Hóp-ni và Phi-nê-a, sẽ dùng làm dấu hiệu cho ngươi: Cả hai đều sẽ chết trong một ngày-“ (1 Sa-mu-ên 2)
Tôi ví sánh cụ thượng tế Hê-li như một vì sao phát ra ánh sáng màu đỏ. Nhiệt độ trong ngôi sao hạ thấp thì ánh sáng ngôi sao phát ra sẽ có màu đỏ.
Cụ là một thầy tế lễ chính quy của Chúa, thuộc chi tộc đàn em là Y-tha-ma. Tôi không biết lí do và thời kì nào mà chi tộc Y-tha-ma được giữ vai trò thượng tế trong hội mạc.
Cụ là một người thánh đồ dày kinh nghiệm thuộc linh thực tiễn của Chúa, nhưng khi tuổi con người lên bậc thượng thọ, 98 tuổi, thì lẽ ra cụ phải phát ra ánh sáng xanh hoặc ánh sáng màu trắng bạc đến cuối đời. Rất tiếc ánh sáng đến giữa trưa của cụ hóa ra màu đỏ đục và càng lúc càng xuống màu cho đến khi tắt lịm:
--"An-ne nói trong lòng, chỉ nhóp nhép miệng mà thôi, không có ai nghe tiếng nàng; nên Hê-li tưởng nàng say, bèn hỏi rằng: Chừng nào nàng mới hết say? Hãy đi giã rượu đi. Chớ tưởng con đòi của ông là một người đàn bà gian ác;”. —
Thật tai hại khi một người trách nhiệm nhà Chúa đánh giá và cảm nhận sai lầm về linh trình của các thánh đồ khác.
--"Hê-li bèn tiếp rằng: Hãy đi bình yên, nguyện Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên nhậm lời nàng đã cầu xin cùng Ngài!- Hê-li chúc phước cho Ên-ca-na và vợ người, rằng: Cầu xin Đức Giê-hô-va ban cho ngươi những con cái bởi người nữ nầy, để đổi lấy đứa mà nàng đã cầu nơi Đức Giê-hô-va!”
Dù là ngôi sao có ánh sáng đỏ, cụ vẫn còn năng lực thuộc linh chúc phước được cho hai vợ chồng Ên-ca-na. “Người bực cao chúc phước cho kẻ bực thấp, ấy là điều không cãi được” (Heb. 7:7)
--"Vả, Hê-li tuổi đã rất cao, được hay mọi điều hai con trai mình làm cho cả Israel, và thế nào họ nằm cùng các người nữ hầu việc tại cửa hội mạc. Người nói cùng chúng nó rằng: Sao chúng bay làm như vậy? Vì ta đã nghe cả dân chúng nói về các việc xấu của chúng bay”.
Một người quản gia nhà Chúa không còn quyền năng và thẩm quyền để cai trị nhà mình nữa, thì làm sao cai trị cộng đồng dân Chúa? Trước cộng động anh nói năng “đâm năm chém mười” nhưng khi về nhà thì anh bị bà vợ chế phục gần như tuyệt đối. Vợ áp anh ăn cắp tiền bạc kho thánh anh cũng nghe theo. Vợ kêu anh đưa con cái vào hội đồng quản trị tôi cao anh cũng chấp hành.
--"Bấy giờ, Hê-li hiểu rằng Đức Giê-hô-va gọi đứa trẻ. Người nói cùng Sa mu-ên rằng: Hãy đi ngủ đi, và nếu có ai gọi con, con hãy nói: Hỡi Đức Giê-hô-va, xin hãy phán,kẻ tôi tớ Ngài đương nghe”.
Một tôi tớ lịch lãm trong những kinh nghiệm thông công với Đức Chúa Trời, dù nay không còn được trực tiếp nghe tiếng Chúa, nhưng ông cũng truyền lại cho thế hệ đi sau những kinh nghiệm chân thật của mình.
--"Sa-mu-ên bèn thuật lại hết, chẳng giấu gì với người. Hê-li đáp rằng: Ấy là Đức Giê-hô-va,nguyện Ngài làm điều đẹp ý Ngài!”
Người tôi tớ già đã cúi đầu trước phán quyết của Chúa trên gia đình ba cha con của mình với thái độ ăn năn, nhưng đã quá trễ để sửa đổi.
“Vậy, dân chúng bèn sai những sứ giả đến Si-lô, từ đó đem về hòm giao ước của Đức Giê-hô-va vạn quân, là Đấng ngự giữa các chê-ru-bim. Hai con trai của Hê-li, là Hóp-ni và Phi-nê-a, đều đi theo hòm giao ước của Đức Chúa Trời”.
Tại sao cụ Hê-li không cản trở hành động ngông cuồng của hai con trai mình? Ông đã bị những nhà lãnh đạo trẻ của nhà Chúa lấn lướt, giải nhiệm rồi, ông không còn chút quyền nào trong sự sắp xếp cho nếp sống của nhà Chúa. “Con nít lấn lướt kẻ già cả, người hèn hạ lấn lướt người tôn trọng” (Ê-sai 3:5).
--'Hê-li đương ngồi trên ghế mình tại bên mé đường, trông đợi cách áy náy; vì lòng Hê-li run sợ về hòm của Đức Chúa Trời. Vả, Hê-li đã chín mươi tám tuổi, mắt đui, không thế thấy được …hòm của Đức Chúa Trời đã bị cướp lấy…Người vừa nói đến hòm của Đức Chúa Trời, thì Hê-li ngã ngửa xuống khỏi ghế mình ở bên phía cửa, gãy cổ và chết; vì người đã già yếu và nặng nề. Người đã làm quan xét cho Israel trong bốn mươi năm”
Tôi tin ngòi bút của Sa-mu-ên đã phơi bày cách trung thực tâm trạng của một người tôi tớ già, một ngôi sao ánh sáng đỏ, đã tắt lịm vào giờ bi thảm: -- hòm của Đức Chúa Trời đã bị cướp lấy. Ông tắt thở không vì hai con mình chết, mà vì cái rương thánh, mà Chúa đã ký thác vào tay ông suốt 40 năm chức vụ!
-- Con dâu người, là vợ của Phi-nê-a, đương có thai gần đẻ; khi nàng nghe tin về việc cướp lấy hòm của Đức Chúa Trời, cùng hay rằng ông gia và chồng mình đã chết, thì thình lình bị đau đớn, khòm xuống và đẻ. Trong lúc nàng gần chết, các người đàn bà có mặt đó nói rằng: Chớ sợ chi, nàng đã sanh một con trai. Nhưng nàng không đáp lại, chẳng đếm xỉa chi các lời đó. Nàng đặt tên cho đứa trẻ là Y-ca-bốt, vì nàng nói rằng: Sự vinh hiển đã lìa khỏi Israel; nàng nói ngụ ý về sự mất hòm của Đức Chúa Trời, về sự chết của ông gia và chồng mình. Nàng lại tiếp: Thật, sự vinh hiển của Israel đã mất rồi, vì hòm của Đức Chúa Trời đã bị cướp lấy”-
Ô một ngôi sao đang lên, một ngôi sao có ánh sáng màu xanh lam rạng rỡ đã vội tắt lịm, làm mai một những tia sáng xanh lam có nhiệt năng nóng cháy. Nàng đã cứ trung thành với nhà Chúa khi sống chung với một ông chồng tồi tệ trải nhiều năm trong sự chịu đựng. Cả tấm lòng nàng quan tâm theo dõi về sự an toàn của sanh mạng chồng và về chiếc rương thánh. Nàng đã tắt lịm khi sinh con, nhưng vẫn còn đủ tình táo thuộc linh đặt tên “Y-ca-bốt” cho con để đánh dấu một thời điểm bi thương trong lịch sử dân thánh.
“Y-ca-bốt” vinh quang của Chúa đã ra đi. Có ai ở đây ngậm ngùi đau đớn khi thấy vinh quang của Chúa trong các loại cộng đồng dân Chúa tại Việt Nam hiện nay, nhất là trong giáo hội cập nhật, Phi-la-đen phi, đã ra đi rồi chăng??
Giê-hô-gia-đa May 14, 2021