Chúa Giê-su phán về mình; “Ta là ...sự sống” (Giăng 14:6). Chúa nói về nguồn gốc sự sống của Ngài: “Như Cha hằng sống đã sai Ta, và Ta sống bởi Cha...” (Giăng 6: 57). Sứ đồ Giăng nói về Chúa Giê-su, “Trong Ngài có sự sống” (Giăng 1:4).
Đây là sự sống zoe, sự sống của Đức Chúa Trời,
sự sống siêu nhiên, vĩnh hằng. Sự sống là một thân vị, không phải là một sức sống
của Ngài. Sự sống zoe là Ngài và Ngài là sự sống.
Trong Thi thiên 110, Đức
Giê-hô-va phán cùng Chúa Giê-su, “Trong ngày lâm chiến dân ngươi sẽ hiến mình
tình nguyện; Từ lúc sáng sớm rạng đông, Những thanh niên tuấn tú được trang sức
thánh sẽ đến với ngươi”
Bản dịch khác, “Trong ngày Chúa
biểu dương sức mạnh, Con dân Ngài sẽ tình nguyện hiến thân; Những chàng trai mặc
trang phục thánh đi theo Ngài, Lấp lánh như những giọt sương từ lòng rạng đông”.
Đức Thánh Linh dùng những lời cao
nhã để miêu tả những con dân đầy sự sống của Chúa khi họ đứng lên phụng hiến
thân mình, những chàng trai tuấn tú, như những giọt sương lấp lánh của rạng
đông.
Từ đàng xa, tôi tin bạn từng nghe
danh tiếng lẫy lừng của những mục tử chăn bầy, nhưng chàng trai nhiệt thành
bùng cháy vì chính nghĩa của Chúa, nhưng khi đến gần họ, hay gặp họ, tôi nghĩ bạn
sẽ thất vọng vì họ chỉ có tiếng là sống mà là chết.
Đa số Cơ Đốc nhân ghê gớm tội lỗi, nên khi thấy
ai phạm tôi gì đó thì họ biếm nhẻ, coi khinh. Nhưng hằng ngày khi thấy những mục
tử, những viên chức cao cấp của tôn giáo hoạt động như con thoi, hay thấy các
chàng trai năng nổ đang chạy việc nhà
Chúa, thì họ không tiếc lời khen ngợi và
tán thưởng.
Khi một người nào qua đời, thì đội tẩn liệm tức
thì bỏ thi hài người quá cố vào một cái bao nhựa dày và chắc chắn rồi khằn lại
rất kỹ càng, vì họ không muốn mùi tử thi lan tràn trong ngôi nhà. Dân Chúa
không gớm mùi sự chết, nọc sự chết mà chỉ ghê tởm những hành vi tội lỗi bề
ngoài của những ai đó.
Có ba loại sự sống: sự sống của
thân thể động vật (bios), sự sống của hồn người (psuche) , như năng lực tinh thần,
tâm trí, tình cảm, và sự sống của Đức Chúa Trời (zoe).
Hễ còn sống thì ba loại sự sống nầy cứ đang
phát triển hằng ngày, không có sự thối lui hay đứng lại bao giờ.
Người ta nói núi già không còn
phát triển và núi non đang phát triển mỗi ngày. Sứ đồ Phi-e-rơ nói tín nhân
không phải là viên gạch chết, mà là viên đá sống đang phát triển. “Hãy đến cùng
Ngài là hòn đá sống, ... anh em cũng như đá sống được xây nên nhà thuộc linh”
(1 Phi-e-rơ 2:4-5). Chúa là Đá sống, chúng ta, người tin cũng vậy.
Chúa là sự sống, sự sống nầy là một
thân vị vẫn đang phát triển không ngừng.
Ngài ban cho chúng ta bánh hằng sống, nước hằng sống , hơi thở hằng sống để
chính Ngài là sự sống trong chúng ta được phát triển không thôi.
Nhưng Chúa Giê-su nói có người có tiếng là sống,
đáng lẽ có sự phát triển của sự sống trong mình mỗi ngày , họ lại thành người
chết. Chết đây không phải là qua đời về thân xác, nhưng chết trong tâm linh, sự
sống zoe của Chúa đã được trồng trong họ phải dừng lại, không phát triển nữa .
Nhà khoa học định nghĩa “sự chết” là sự cắt đứt
với môi trường của mình.
Sau khi tôi cắt một cành hoa và cắm
vào một chiếc bình, cành hoa đó đã chết, đã bị cắt đứt với nhựa sống của gốc cây hoa. Cho dù nó còn sống 4 hay 5 ngày
trong chiếc bình có nước, cuối cùng nó sẽ chết thật.
Rô ma 8:2 nói đến luật của tội lỗi và luật của
sự chết hành động trong tín nhân thường xuyên. Khi luật của tội lỗi tác động,
người tín đồ thất bại không thể không phạm tội gì đó. Khi luật của sự chết họat
động, người tín đồ thất bại sẽ bại liệt những thao tác thuộc linh như đọc Kinh
thánh, cầu nguyện, đi nhóm hay làm chứng đạo. Họ không có sức đáp ứng nếp sống
bình thường của một Cơ Đốc nhân, nhất là cầu nguyện.
Tôi quan sát thấy rất nhiều thánh đồ, dẫu còn
sống náo nhiệt trong cộng đồng Cơ Đốc, nhưng họ đã bị cắt đứt với Chúa như là gốc
cây thuộc linh của họ. Họ như cành hoa nổi
tiếng vì hương sắc của mình, nhưng họ đang chết trong chính họ mà người ngoài
ít khi nhận biết. Mấy năm trước có một mục
tử nhỏ tuổi hơn tôi, đến thăm tôi, theo lịch sự tôi mời anh cầu nguyện cảm tạ Chúa
về bữa ăn. Tôi vô cùng ngạc nhiên vì mục tử đó tìm hết cách để từ chối cầu nguyện.
Phải chăng ông còn sống mạnh mẽ trong xác thể mà đã chết trong tâm linh, nên
không đủ sức cầu nguyện?
Lâu ngày không gặp nhau, nên khi có cơ hội,
người ta thường thức thâu đêm để tâm tình cạn cùng với nhau. Đôi khi gặp sự
tranh luận giáo lí, có mục tử nói với tôi, tôi có khả năng viết 1000 bức thơ để
tranh luận với ông. Ô một tâm trí dũng mãnh, một sự sống thuộc hồn siêu việt, sự
sống psuche hùng mạnh hiếm có!.
Trái lại khi gặp lúc cầu nguyện,
những lọai người khỏe trong hồn đó lại không mở miệng cầu nguyện nổi, né tránh hoặc
cầu nguyện chiếu lệ bề ngoài, không thể cầu nguyện bằng tâm linh nóng cháy, bằng
tâm trí thông suốt, bằng sự mở rộng lòng mình giải bài hết mọi sự cho Chúa .
Năm nay tuổi tôi đã quá cổ lai hi, tôi đã mời
nhiều người cầu nguyện với tôi trước khi chia tay khi họ đến thăm tôi, hay cầu
nguyên trên mạng internet. Biết bao người ngậm miệng không thể mở miệng kêu cầu
Chúa từ đáy lòng, nhiều kẻ thối thác, chạy trốn hay lần lữa không cầu nguyện hiệp
ý với tôi trên mạng được. Chỉ có một thiểu số.
Thật đúng như lời Chúa nói, họ “có tiếng là sống
mà là chết”(Khải 3:1)
Hodos May 11, 2021