Thứ Tư, 9 tháng 3, 2022

LÊN NÚI XUỐNG TRŨNG- 2


Áp- ra-ham Trên Núi Mô-ri-a-
Chứng nhân Ê-tiên làm chứng về Áp-ra-ham, “Đức Chúa Trời vinh quang đã hiện ra cùng tổ phụ chúng ta là Áp-ra-ham khi ông còn ở tại Mê-sô-bô-ta-mi, trước khi đến định cư tại Cha-ran,”. Sau ngày gặp Chúa tại U-rơ, Áp-ra-ham trở thành kiều dân và lữ khách. Ông nhút nhát nên nhường quyền lãnh đạo cho bố Tha-rê, và cùng ra đi theo bố mẹ từ U-rơ đến Cha-ran. Bố ông không dám liều mạng đi tới nữa, nên lữ khách Áp-ra-ham đành phải tạm cư tại Cha ran đến 75 năm.
--- Lữ khách
Thơ Hê-bơ-rơ 11 ghi lại: “bởi đức tin, Áp-ra-ham vâng lời Chúa gọi đi đến nơi mình sẽ nhận làm cơ nghiệp, ông ra đi dù chẳng biết mình đi đâu. Bởi đức tin, ông cư ngụ như một ngoại kiều trong xứ Chúa đã hứa cho mình, sống trong các lều trại cũng như Y-sác và Gia-cốp, là những người đồng thừa kế cùng một lời hứa ấy, vì ông mong đợi một thành phố có các nền tảng do Đức Chúa Trời thiết kế và xây dựng”.
Sau khi bố Tha rê qua đời tại Cha-ran, Áp- ra-ham được 75 tuổi đạo. Ông cùng vợ là Sa ra và cháu là Lót, lên đường xuôi nam, và vào xứ Ca-na-an, là vùng cao mà Chúa đã chỉ cho ông. Đức Chúa Trời nói sẽ ban xứ đó cho hậu tư ông làm cơ nghiệm đời đời, nhưng bản thân ông là một lữ khách, một bộ hành, chưa sở hữu được “một thẻo đất lọt bàn chân” (Công 7:5). Trong suốt đời mình, ông không hề xây nhà định cư tại chỗ nào cố định, nhưng cứ ở trong lều trại tạm bợ, di trú luôn, vì ông mong đợi thành phố hầu đến.
Trong sách Khải huyền có chép 12 lần“những kẻ định cư trên trái đất”, thí dụ 3:10. Áp-ra -ham có nếp sống lữ khách trái ngược lại nhưng kẻ định cư trên đất, vì ông chờ đợi vĩnh trú trong thành phố có các nền tảng là Giê-ru-sa-lem mới. Ngày nay dân Chúa sống bám trụ, sống cuộc sống mọc rễ trong đời nầy, xây biệt thự hoành tráng cố định, vì họ không biết và không muốn sống cuộc đời lữ khách tạm thời trên trái đất. Tôi không có ngụ ý chúng ta không cần xây nhà mà sống nhà trại theo nghĩa đen.
--- Người xây dựng bàn thờ:
Một sự thật, tôi nghĩ, làm cột trụ trung tâm đời sống của Áp-ra-ham, là bàn thờ của Chúa. Ba địa điểm ghi dấu bàn thờ của ông là Si-chem, Bê tên và Hếp rôn. Ông cũng xây bàn thờ những nơi nào mà ông di trú đến, nhưng Kinh thánh không nói rõ.
Mọi sự Áp-ra-ham có như bản thân, tương lai, gia súc, của cải, thì giờ, ngay cả con trai độc nhất, con thừa kế, ông cũng đặt trên bàn thờ. Anh em có thể cầu nguyện như vầy chăng:
.
“Tôi nguyện dâng tất sanh, Chúa hãy nhậm lời,
Jesus Chân Chúa ơi, quyết dâng trọn đời,
Muôn sự dâng ở bàn thờ, xin toàn dâng Chúa bây giờ,
Huyết Chúa mua thân hồn nầy, nguyền đầu phục Ngài”.
.
Ước mong ngày nay còn có nhiều lữ khách có thể làm chứng: ‘Tôi đã lấy xích yêu thương tự cột mình như con sinh vào các sừng bàn thờ của Chúa trọn cuộc đời của tôi’. (Thi 118:27).
--- Được khải thị Danh của Chúa
Khi bố Tha-rê qua đời, theo Sáng 11: 26, 32, thì Áp-ra-ham phải 135 tuổi, nhưng Sáng 12: 4 chép ông chỉ có 75 tuổi và qua đời năm 175 tuổi đạo. Trong cuộc đời tin kính 175 năm, Chúa hiện ra với ông nhiều lần, mà Kinh thánh chỉ ghi lại khoảng 10 lần. Đó là lần Chúa hiện ra tại U-rơ, tại Cha-ran, tại Si chem, tại Bê tên sau khi ông từ Ai cập trở về. Chúa hiện ra với ông sau khi Lót ra đi. Chúa hiện ra với ông để lập giao ước sau khi ông giải cứu Lót xong… Trong những lần Chúa hiện ra đó có hai lần quan trọng nhất là hiện ra vào năm ông 99 tuổi, bày tỏ Danh El-Shaddai (The all-sufficient God)- Đức Chúa Trời Toàn Túc- cho ông lần đầu tiên. Và lần Chúa hiện ra, có lẽ là cuối cùng với ông là Ngài hiện ra trên núi Mô-ri-a.
Hai danh thánh nầy của Chúa đã khải thị cho Áp-ra-ham biết và kinh nghiệm nhiều điều thâm thúy. Đức Chúa Trời toàn túc biến đổi ông trở nên người hoàn hảo thuộc linh (Mathio 5:48). Đức Giê-hô-va Di rê, quan phòng, thấy trước và dự bị Đấng Mê-si-a, là sự dự bị đầy đủ cho ông và hậu tự kể từ cõi thời gian nầy cho đến cả cõi vĩnh hăng lai thế.
--- Con người của đức tin lên núi Mô-ri-a-
Khi Chúa thấy Y-sác, con yêu dấu đã xâm chiếm toàn bộ tâm tư, tình cảm, ý muốn con người Áp-ra ham, Chúa trắc nghiệm ông, nhằm mục đích rứt Y-sác ra khỏi sự chiếm hữu lạm dụng của Áp-ra-ham đối với quà tặng của Ngài. Áp- ra- ham đã đậu bài thi trắc nghiệm khó khăn đó, khi ông không bàn luận với vợ, chỉ âm thầm đem con trai yêu quý dâng lên làm của lễ thiêu cho Đức Chúa Trời trên núi. Ông coi việc đó chỉ là một hành động thờ phượng. Có lẽ lúc đó Y-sác khoảng 12 tuổi, nên sau 112 năm theo Chúa, thờ phương Ngài, Áp-ra-ham đã leo lên được ngọn núi Mô-ri-a. Tự điển ghi “Mô-ri-a” là “Jah provides”(Đức Giê-hô-va dự bị). Khi đó, dường như do cảm động, Chúa đã lấy bản thể Ngài mà hai lần thề ban phước cho Á-ra-ham và hậu tự của ông... mà theo Mathio 1:1, và Galati 3: 16, hậu tự quan trọng nhất của Áp ra ham là Chúa Giê-su.
Tác giả thơ Hê-bơ-rơ 11, chắc là Phao-lô, đánh giá cao khi Áp-ra-ham leo lên được núi Mô-ri-a, “Bởi đức tin, Áp-ra-ham dâng hiến Y-sác làm sinh tế khi bị Chúa thử nghiệm. Ông sẵn sàng dâng hiến con một của mình, dù đứa con đó chính là lời hứa ông đã nhận. Vì Đức Chúa Trời đã phán bảo ông: “Từ Y-sác, con sẽ có một dòng dõi mang tên con.” Vì kể rằng Đức Chúa Trời có khả năng khiến kẻ chết sống lại, nên theo nghĩa bóng Áp-ra-ham đã nhận lại con mình từ cõi chết”.
---Bạn hữu của Đức Chúa Trời-
Sau khi lên tuyệt đỉnh trong kinh nghiệm thuộc linh của mình, núi Mô-ri-a, Áp-ra-ham được Đức Thánh Linh, Tác giả Kinh thánh ban cho ông một tước hiệu là “Bạn hữu của Đức Chúa Trời”. Kinh thánh mô tả Đa-vít là người vừa lòng Chúa, Đa-ni-ên là người rất được thiên đàng yêu quý, chỉ có Áp-ra-ham được danh hiệu: “Bạn của Đức Chúa Trời”. Kinh thánh chép việc nầy đến ba lần là 2 Sử kí 20:7; Ê-sai 41: 8 và Gia cơ 2:23. Chúa tôn quý Áp-ra-ham biết dường nào!
--Xuống Ai-cập-
Không có đỉnh núi vinh quang nào mà không có vực sâu nằm kế bên. Trước khi lên núi Mô-ri-a, Áp ra ham chỉ mới lên được núi Si-chem, Bê-tên, nhưng vì thích sống theo trào lưu dân thế tục đương thời, ông đã theo đoàn ngừi xuôi Nam, đi lần xuống “xứ đượm sữa và mật” thời đó (Dân 16: 13), là xứ Ai cập, để mưu sinh. Đức Chúa Trời vinh hiển đã gọi Áp-ra-ham cho mục đính đời đời, Ngài không bỏ cuộc, nên đã tạo ra sự bất ổn cho ông tại Ai-cập. Cám ơn Chúa, ông đã ra khỏi “ nồi thịt”, lìa bỏ “những dưa chuột, dưa gang, củ kiệu, hành, và tỏi”, với đủ thứ mùi vị khoái khẩu của nó. Ngợi khen Chúa, Áp-ra-ham đã được phục hồi nếp sống lữ khách và bàn thờ, khi ông trở lại Bê-tên lần thứ hai và tiếp tục thờ phượng cùng kêu cầu “danh Đức Giê-hô-va, là Đức Chúa Trời hằng hữu” (Sáng 21: 33) do đó ông mới lên được núi Mô-ri-a, núi của Đức Giê-hô-va thiên hựu vào lúc kết cuộc. Ngợi khen Chúa.
Minh Khải- March 9, 2022