Thứ Năm, 9 tháng 2, 2012

Xoá Bỏ Sự Cay Đắng



heart.gifTrước đây tôi có một danh sách, đó là một danh sách dài, không phải trên giấy, nhưng đúng hơn ở trong đầu tôi, mắt thường không nhìn thấy được, nhưng rất tai hại cho tấm lòng. Tôi điểm qua danh sách này mỗi buổi sáng khi thức dậy,và rồi trong nhiều lúc khác nhau trong ngày. Đó là danh sách mà một số người nào đó đã làm tổn thương tôi và làm tôi buồn phiền. Danh sách này không mang lại cho tôi sựvui mừng hay cất đi sự đau đớn, ngược lại nó chỉ làm cho tôi thêm cay đắng, thêm khổ sở mỗi khi nhớ lại.

 
Rồi một ngày kia, Chúa đến với tôi, với danh sách của riêng Ngài.
Phải, Sandi, Ngài thì thầm vào lòng tôi, người này thì không dễ thương chút nào, nhưng Ta là tình yêu thương và rồi Ngài cho tôi một câu Kinh-Thánh.
Phải, người này hất hủi con, nhưng Ta vui mừng trong con, rồi Ngài cho tôi một câu Kinh-Thánh khác.
Và cứ tiếp tục như thế.
Phải, người đó gian dối, nhưng Ta là lẽ thật. Người đó bất công, nhưng Ta là công bình. Người đó đem đến sự tổn thương, nhưng Ta mang đến sự chữa lành.
bible 2.gifTrong mỗi một điều tiêu cực, Chúa cung ứng điều tích cực và một câu Kinh-Thánh kèm theo đó. Bổng nhiên tôi nhận ra là Ngài đã làm một điều tuyệt diệu. Ngài đã lấy đi cái danh sách cũ của tôi và tôi không bao giờ thấy nó lại nữa. Tôi có một trọng tâm mới, một danh sách về những đặc tánh của Chúa mà tôi nhớ đến khi thức dậy mỗi buổi sáng, ngợi khen Ngài vì chính bản thể của Ngài, cảm tạ Ngài vì đã quan tâm nhiều đến tôi, để lấy đi tinh thần cay đắng khỏi tôi và thay vào đó bằng tinh thần tha thứ của Ngài. Tôi được chữa lành, sự tha thứ đã bắt đầu châm rễ. Điều này không có nghĩa là tôi không bao giờ cảm thấy buồn hay chán nãn, hay tìm cách để làm sống lại những cảm xúc bị tổn thương. Đôi lúc tôi làm những điều đó, nhưng khi điều này xãy ra, Chúa phán với lòng tôi” ồ con yêu dấu, con không nhớ saoTa là tình yêu thương và rồi câu Kinh-Thánh lại tuôn ra từ miệng tôi”. Thông thường là qua dòng nước mắt của sự vui mừng và cảm tạ.
Danh sách của Ngài đã trở nên một thuốc thoa êm dịu cho sự đau đớn của lòng tôi.
Sư đau lòng là một danh từ phổ thông, được trở nên bất hủ trong văn chương cổ điển hay trong những bài hát. Nhưng chỉ khi nào bạn đã bị tổn thương sâu xa về mặt cảm xúc, bạn mới cảm nhận được ý nghĩa thật của từ này. Có một sự đau đớn trong tim bạn, một sự đau đớn nặng nề, không diễn tả được, dường như đâm vào chỗ sâu thẳm nhất, vào lúc bất ngờ nhất.
Chúng ta làm gì với nỗi đau đớn bất ngờ này. Thông thường chúng ta để nó trong lòng, chúng ta chôn giấu nó, bề ngoài chúng ta làm như là không có sự đau đớn gì cả, hay là điều này không có gì là quan trọng, hay là chúng ta tìm cách ôm giữ lấy những nỗi tổn thương của mình, cho đến khi chúng trở thành đặc điểm của chúng ta. Cuối cùng, chúng xâm lấn mỗi giây phút của cuộc đời chúng ta. Chúng ta trở nên vô ích, khổ sở và thất bại.
Nhưng Chúa của chúng ta không phải là một Đức-Chúa-Trời của sư thất bại, Ngài là Đức-Chúa-Trời của sự chiến thắng và Ngài muốn chúng ta sống một cuộc đời đắc thắng. Khi chúng ta để cho tình yêu vô điều kiện của Ngài thấm vào tấm lòng đau đớn của chúng ta, chúng ta khám phá ra tình yêu của Ngài, là một phương thuốc thoa dịu.
Bạn thân mến, bạn có cảm thấy vết đâm trong tim bạn qúa sâu, đến độ bạn không chiụ nổi, bạn có thấy mình giống như Barbara Johnson’s khi bà nói những lời này trong nỗi đau đớn của mình. “Tất cả những lời hứa của Chúa có ở đây là sống động, là thật sự, nhưng ngay lúc này tim bạn đang chảy máu, đau đớn vô cùng, và bạn phải bám lấy những lời hứa này, ngay cả chúng dường như không có hiệu quả cho bạn ngay lúc đó”.
Chúa Jesus hiểu điều đó, Ngài không xa lạ với nổi đau đớn. Kinh-Thánh chép trong Êsai 53: 3 “Người đã bị người ta khinh dể và chán bỏ, từng trải sự buồn bực, biết sự đau ốm, bị khinh như kẻ mà người ta che mặt chẳng thèm xem; chúng ta cũng chẳng coi người ra gì”.
Chúng ta có sự chọn lựa để chú tâm vào tấm lòng của chúng ta hay là để tình yêu của Ngài làm một phương thuốc thoa êm dịu đem lại sự chữa lành.
N.Y.H_TNPA chuyển ngữ theo “ Erasing my bitterness list” by Sandi Banks trích trong Journey 1,2012