Trong những sứ điệp nầy, chúng
tôi đã được nhìn thấy là mỗi một phần (sách) của Tân Ước có một khía cạnh cụ thể
của Đấng Christ để trình bày cho Hội thánh trong thời kỳ này. Trong sự am hiểu
của mình về Đấng Christ, tác giả có gánh nặng này và đôn đốc, và khi chúng ta
đã đọc tất cả các bài viết, chúng ta có một sự trình bày rất toàn diện về Chúa
chúng ta. Tuy nhiên, một tính năng rất phong phú và hữu ích. Những văn bản
riêng biệt là những gì đang có giá trị bởi vì bối cảnh thực tế của chúng ngay
lúc ấy. Đó là những tình huống mà chúng được giải quyết mang lại sự viên mãn
nhiều mặt về sứ mạng, ý nghĩa, và sứ điệp của Jesus Christ. Lịch sử, cả về mặt
tạm thời lẫn thuộc linh, làm cho Jesus Christ trở nên cần thiết, nhưng cũng vì
vậy mà rất thích hợp. Điều này là rất rõ ràng khi chúng ta thấy bối cảnh và cơ
hội của các bài viết nầy. Những bức thư gửi tín hữu Côrinthô, hoặc hội thánh ở
Corinth - đặc biệt phong phú trong bài viết về Đấng Christ, như tôi tin rằng
chúng ta sẽ thấy. Ô, một cây bút nhúng trong nguồn suối (mực) cảm thúc thần thượng
bày tỏ thậm chí một cái gì đó về những gì đang thể hiện về Đấng Christ trong
các thư tín nầy! Trái tim của con người không thành công trước một sự gánh vác
như vậy.
Khi "Corinth" hoặc
"những người Cô-rinh-tô" được đề cập, phản ứng ngay lập tức là sự cau
mày. Các rối loạn, những sai lầm, tội lỗi, và tất cả những gì đáng bị khiển
trách đã một lần chiếm chỗ nổi bật trước tâm trí. Thực sự đó là một trạng thái
khủng khiếp và đau khổ của các sự vật, và nó có thể được tha thứ nếu một câu hỏi
lớn được hỏi: đó là cơ đốc giáo hay sao. Điều đó không qua đi cách nhẹ nhàng và
yếu tố này, độ tương phản và mâu thuẫn không được tha thứ. Những điều mạnh mẽ
nhất được tác giả của thư tín nói đến. Đối mặt với nó! Tiếp lấy tất cả những gì
là nó! Đừng che giấu điều gì! Sau khi làm như vậy, hãy hỏi câu hỏi lớn: Tại sao
Đức Chúa Trời lại cho phép tất cả những điều này, và tại sao Ngài đã cho phép
nó được đưa vào một văn kiện mà vượt ra ngoài trong những vòng mối luôn mở rộng
thông qua chiều dài thời gian ngày càng tăng? Tại sao Đức Chúa Trời đã không
che đậy sự xấu hổ, sỉ nhục này, vì điều nầy mâu thuẫn bản chất của Ngài và ý muốn
của Ngài mà? Khi bạn đã làm tất cả những điều đó, và hỏi câu hỏi cuối cùng, bạn
đã thực sự chỉ được câu trả lời. Đức Chúa Trời đã không bao giờ thực hiện điều
đó, hoặc là trong lịch sử của các tôi tớ lớn nhất của Ngài, cũng như trong tuyển
dân của Ngài. Trong cách kỳ lạ nầy của Đức Chúa Trời, một cách mà chúng ta nghĩ
rằng chúng ta sẽ không bao giờ tiếp lấy, chúng ta phải hỏi một câu hỏi rất quan
trọng: Từ quan điểm về tất cả các thời
điểm trong tương lai, thì có ích lợi hay thiệt hại, nếu tất cả những lỗi lầm và
sai trật nầy đã được che giấu, và không cho phép con cháu sau nầy biết đến? Có
nhiều cách khác nhau khi đặt câu hỏi đó, nhưng, có chúng ta, và Hội thánh trải
qua các thế kỷ, đã đạt được ích lợi từ các Thư gửi tín hữu Côrinthô, nhìn thấy
những gì cần thiết là phải có những bức thư nầy chăng? Có hai điều chính yếu xuất
phát từ câu trả lời cho câu hỏi cơ bản. Thứ nhất, các giá trị đã được tích lũy,
đã được rút ra bởi tình hình đang được xử lý. Thứ hai, tại sao có một tình huống
như vậy có thể tồn tại giữa các Kitô hữu?
Hai vấn đề sẽ tiếp tự bám chúng
ta trên một con đường lâu dài, và đưa chúng ta vào vùng nước sâu và vùng quặng
mỏ rất có ích lợi.
Bây giờ, chúng ta hãy bắt đầu bằng
cách thu thập một số những gì chúng ta có thể gọi là:
CHIẾN LỢI
PHẨM CỦA TRẬN ĐÁNH
Đó là một trận chiến, và là một
điểm rất nóng cho chứng cớ của Đức Chúa Trời tại Corinth, không cần tranh cãi.
Đặt sang một bên, cho thời điểm này, thảm kịch và sự xấu hổ của tình hình đó,
các giá trị nào được rút ra từ đó không?
Chúng ta đã quen với việc nói về
các Thư Ê-phê-sô và Côlôsê, với Phi-líp chen vào giữa, như là mức thủy triều
lên cao của mặc khải Tân Ước. Trong lĩnh vực riêng của chúng, điều đó có thể là
đúng. Đó là, như một sự mặc khải về các nghị quyết vĩnh cửu của Đức Chúa Trời liên quan đến Hội thánh,
như vậy, điều đó là đúng. Nhưng trong lĩnh vực của cơ đốc giáo và ý nghĩa về sự
kêu gọi và cuộc sống cơ đốc đích thực, có
bất cứ điều gì trong Tân Ước có thể so sánh với một số bộ phận của Thư đầu
tiên của Cô-rinh-tô chăng? Lấy ví dụ, có phần ngắn gọn trong 2 chương, câu
9-10:
"Những điều mắt chưa thấy,
tai chưa nghe, Và tấm lòng của con người chưa từng nghĩ đến, thì Đức Chúa Trời
đã chuẩn bị cho những kẻ thương yêu Ngài. Nhưng Đức Chúa Trời đã nhờ Đức Linh
bày tỏ những sự đó cho chúng ta, vì Đức Linh dò xét mọi sự, cả đến các sự sâu
nhiệm của Đức Chúa Trời nữa”.
Các tuyên bố trong chương 6, câu
2 và 3, tuyên bố những điều lạ lùng dường nào, mà hầu hết các nhà bình luận và
chú giải kinh thánh bỏ qua vì họ không thể giải thích các câu đó:
"Anh em há chẳng biết các
thánh đồ sẽ phán xét thế giới sao?"
"Anh em há chẳng biết là
chúng ta sẽ phán xét các thiên sứ sao?"
Thật là một cách đáng ngạc nhiên
để thức tỉnh chúng ta về sự kêu gọi trong Đấng Christ! Những gì chúng ta sẽ nói
về chương 13? Có bất cứ điều gì trong tất cả nền văn học so sánh với điều đó
không? Hãy đọc chương đó trong các phiên bản khác nhau, chẳng hạn như của
Moffat, bản Amplified, vv Điều này thực
sự là một tiêu chuẩn văn chương bậc nhất đạt được. Đừng ngạc nhiên Paul tự hỏi
chính mình ở nơi khác - và sau đó – và đã viết: "Thưa các anh em, tôi
không kể bản thân mình đã đạt được đâu."
Nhưng tiến đến chương 15, sự
trình bày gần như hoàn toàn đứt hơi về những gì mà vị sứ đồ gọi là: "Phúc
âm mà chúng tôi đã rao giảng". Khi chúng ta đọc tiếp đến lời mô tả các hạng
loại khác nhau của thân thể sống lại của các thánh đồ- mặt trời, mặt trăng, các
vì sao, các sự vinh quang; sự thay đổi và sự chuyển đổi từ sự hư nát đến sự
không hư nát, và tất cả các chi tiết khác - chúng ta cảm thấy còn đứng vững, thở
hổn hển, với một câu hỏi bao la "làm sao Paul đã đến chỗ biết tất cả những
điều này? ' Câu trả lời chỉ có thể chỉ làm gia tăng sự kỳ diệu của chính sự mặc
khải. Đây phải là một mảnh chung với tất cả tuyên bố của ông về bàn của Chúa
trong câu 23 chương 11: "vì tôi đã nhận được nơi Chúa điều mà chính tôi đã
truyền cho các anh em ...". Đang dùng trong thì quá khứ - "Tôi đã
truyền cho các anh em" phải liên kết câu này đến thư thứ hai, chương 12:
"Tôi đã biết một người trong Đấng Christ mười bốn năm trước ... đã được
đưa vào Paradis và nghe những điều không thể nói ra ...". Chương 15 của
thư thứ nhất chỉ phải là mép rìa của "những điều không thể nói ra được".
Tôi đã có thành lập lời tuyên bố
của mình và lập luận rằng tình hình đáng buồn và đáng trách ở Corinth trong ân
sủng đã thực hiện cách tối thượng cho chính cơ hội để rút ra một số trong những
điều tuyệt vời nhất trong mạc khải thần thượng chăng? Cảm ơn Đức Chúa Trời về
ân sủng tối thượng!
Bây giờ chúng ta phải tiến gần
hơn đến mục đích cụ thể của các sứ điệp nầy, cụ thể là, Đấng Christ có nghĩa là gì trong tình huống
này.
Để đạt được điều này, chúng ta phải
lưu ý một số tính năng chính. Những bức thư gửi tín hữu Côrinthô có đầy đủ các
sự tương phản sống động. Trái ngược so với mỗi một, còn có sự tương phản giữa:
Sáng tạo cũ và sáng tạo mới;
Cái tự nhiên và cái thuộc linh;
Bóng tối và ánh sáng;
Trần thế và sự trên trời;
Cái tạm thời và cái vĩnh cửu;
Cựu Ước và Tân ước; v.v. ...
Jesus Đấng Christ đứng giữa những tương phản nầy với những gì Ngài
có ý nghĩa cho mỗi một điều. Ngài quay lưng của mình đối với hệ đầu tiên với tiếng
"Không!" hùng mạnh của thập tự
giá của Ngài. Khuôn mặt của Ngài hướng về thể loại thứ hai với tiếng “CÓ!” hùng
mạnh của sự phục sinh Ngài.
Bằng cách này, cơ đốc Giáo được
bày tỏ là bị tách ra và xé ra làm hai.
Cơ đốc giáo bị tách làm hai
Ở đây tiết lộ một cơ đốc giáo mà Đấng
Christ (trong sứ mạng, ý nghĩa, và sứ điệp của Ngài) nói cách tích cực là
“KHÔNG!". Trên cơ đốc giáo đó được viết một chữ rất lớn "KHÔNG THỂ".
Điều này được tiếp lấy để nhấn mạnh
và tuyên bố sớm sủa trong thư đầu tiên, và chạy tiếp tục thông qua các vấn đề
đang đứng chịu đựng sự phán xét và sửa chữa. Chỉ có không gian không cho chúng
ta có chỗ lập ra một bảng danh sách các điểm phủ quyết của Đức Chúa Trời. Hãy để
độc giả đọc các thư và lưu ý những điểm
mà tại đó Đấng Christ nói có cách hiệu lực rằng: "Không phải như vậy".
Bằng cách đó – và cuối cùng – phán quyết bao hàm và toàn diện là: "Bạn sẽ
không bao giờ có được kết cuộc của Đức Chúa Trời theo cách đó!”. Để giúp đỡ cho
việc nhìn thấy điều này, chúng ta có thể lưu ý nơi mà người Cô-rinh-tô đã được
đặt trong lịch sử và địa lý thuộc linh.
Hãy chọn ra những ám chỉ trong Cựu Ước có
trong hai bức thư nầy. Hai điều dấy lên của nó trong sự giải thoát theo
yêu cầu. Một, sáng tạo cũ với bóng tối, sự hỗn loạn, mất trật tự của nó; tình
trạng trống rỗng', và các tính năng của sự phán xét. Hai, Israel nơi hoang dã.
Chúng ta sẽ lấy việc thứ hai nầy cho mục đích hiện tại của chúng ta. Khá rõ
ràng, thơ thứ nhất và chương 10 đặt người Cô-rinh-tô (một loại nhất định của cơ
đốc giáo) ở vào vị trí của Israel giữa Ai Cập và Đất hứa, và làm như vậy với một
cảnh báo rất mạnh mẽ. Vị trí tương tự cũng được mặc nhiên công nhận trong thơ
thứ hai, chương 3, câu 7 đến câu 16.
Sau đó, các tính năng của vị trí đó trong lịch
sử của Israel là gì?
1. Họ ra khỏi Ai Cập, lĩnh vực của
sự phán xét bởi ân điển TỐI THƯỢNG, và “ được báp-têm "trong đám mây và biển" VỀ MẶT ĐỊA
VỊ.
2. Họ đã ở TRONG ĐƯỜNG LỐI của sự
kêu gọi "thuộc thiên", và mục đích của Đức Chúa Trời.
3. Họ đã có các DẤU HIỆU của sự sống
và vị trí siêu nhiên, ví dụ như Manna, và vv NƯỚC: tức là "mầu nhiệm của Đấng
Christ", " và Vầng Đá đó là Đấng Christ." Họ đã biết mỹ đức tối thượng
của máu của Chiên Con. Rất nhiều bằng chứng cho thấy Đức Chúa Trời ở với họ và
vì họ. Nhưng với tất cả mọi điều đó, thì vẫn còn treo trên họ cách liên tục các
mối đe dọa và nguy cơ bỏ mất CƠ NGHIỆP, - than ôi - thế hệ đó đã làm rồi. Điều này là sự CẢNH BÁO
cho một loại cơ đốc giáo nào đó trong Cô-rinh-tô. Tại sao có như vậy? Tại sao
"người Cô-rinh-tô" nói lên vị trí đó? Có lẽ câu trả lời được tìm thấy
trong hai điều đặc biệt, có thể được ra khỏi thế giới về mặt VỊ TRÍ; và vì thế
giới vẫn còn ở TRONG bạn. Ngay cả sau tất cả các sự phán xét của nó, Ai cập vẫn
tiếp tục lôi kéo bạn trở lại và duy trì sức nắm giữ của nó. Không bao giờ quá
khó khăn khi quay trở lại Ai Cập. Từ hai thư Corinthian, rất dễ dàng để thấy rằng
thế giới có sức lôi kéo, ảnh hưởng, và sự thu hút của nó trên HỒN của các cơ đốc
nhân nầy. Tác giả rất chắc chắn rằng điều này có thể là thảm họa liên quan đến
cơ nghiệp trong trường hợp của những người có thế ĐỨNG không dẫn đến TÌNH TRẠNG
thuộc thiên của họ. Trong kết nối này, ông mạnh mẽ phân biệt giữa:
NGƯỜI THIÊN NHIÊN VÀ NGƯỜI THUỘC
LINH
Theo nghĩa đen, đây là con người
của hồn, và con người của linh. Tổng hợp của ông về sự khác biệt này là người của
hồn không thể và không đi qua được. Anh ta không đạt đến sự trưởng thành,
nhưng, ngay cả sau nhiều năm, anh vẫn là một "con trẻ" (3:1-2). Còn
"người thuộc linh" có thể, và đã đi qua! Paul mạnh mẽ nhấn mạnh quyền
phủ quyết dựa trên một người khi ông nói rằng "người tự nhiên [soulical:
thuộc hồn] không có thể".
Cơ đốc giáo đã rất chậm chạp,
ngay cả nhận ra, chứ đừng nói chi đến sự chấp nhận, sự phân chia lớn lao này.
Vì thiếu hụt sự phân biệt nầy (kết quả từ việc cày xới sâu xa và tách ra của thập
tự giá), một cơ đốc giáo tồn tại được mà không thông qua những gì Đức Chúa Trời
có ý định, và đám đông cơ đốc nhân không nhận thức đến điều đó!
Các trường đại học và cao đẳng có
thể đào tạo ra các bác sĩ y khoa, triết học, nghệ thuật, vv, nhưng khá chắc chắn,
một con người của Đức Linh với các kiến thức về "những điều mà lòng người
chưa từng nghĩ đến” (đã không vào tấm lòng của con người) thì không có người
nào, cũng như không phải trường đại học nào có thể đào tạo được! Đây là lập luận
và phán quyết của Tân Ước.
Sau đó, điểm bao gồm, ĐẤNG CHRIST
THÌ KHÁC HƠN. Ngài là NGƯỜI khác, NGUỜI của Đức Linh. Kiến thức, trí tuệ, khả
năng của Ngài, đều thuộc về một trật tự khác.
Hiệu quả thiết thực của sự nội cư
và quyền làm chủ của Đức Thánh Linh là để bày tỏ và làm cho cơ đốc giáo trở
thành một sự tái sinh sản, và đại diện của Đấng Christ; sứ mệnh, ý nghĩa, và
thông điệp của Đấng Christ là phải sản xuất một loại khác về mặt thể yếu, đó là
chính Ngài (2 Cô-rinh-tô 3 :16-18).
Nhưng bạn hãy đọc hai bức thư nầy một lần nữa!
T.A.S.