Chương 2 – Có uy thế với Đức Chúa Trời được minh họa trong Moses
Trách nhiệm Sinh Ra Từ Tình Thương Yêu
Exodus 32:31,32; 11-14; Dân.14:11-20 .
"Sau đó Chúa nói cùng tôi, Mặc dù Moses và Samuel đứng trước mặt Ta, nhưng tâm trí của Ta sẽ không hướng về dân này" (Jer. 15: 1).
Đức Chúa Trời tìm cách tạo ra một người hoàn toàn làm một với chính mình Ngài-
"Mặc dù Moses .... đứng trước mặt Ta." Chúng ta có thể bước ngay vào trung tâm của vấn đề này một cách nhanh chóng, và có vẻ như với tôi cách tốt nhất làm điều đó là trước hết nhìn xem Đức Chúa Trời được trình bày trong những đoạn này. Có ấn tượng nào gây cho bạn khi bạn nhìn thấy một người, chính ông được thể hiện là một người yếu kém và không hoàn hảo và có sự mong manh của con người, mà lại dường như biểu lộ sự kiên nhẫn nhiều hơn Chúa đối với một dân mà ông đối phó, và ông cố gắng thuyết phục Chúa làm ơn, xin thương xót, đừng làm “người phi cơ đốc', không được để thiếu kiên nhẫn, và không báo thù quá nhiều, do đó, nhanh chóng và hoàn toàn trong các phán quyết của Ngài? Điều đó gây ấn tượng với bạn như thế nào?
Gần
như với Moses, trong ân sủng và tính chất, vượt trội so với Đức
Chúa Trời. Gần
như có vẻ
Moses đang cố gắng để mang Đức Chúa Trời đến một tiêu chuẩn cao hơn. Điều đó trông có vẻ như vậy biết
dường nào. Nếu rút khúc kinh
thánh nầy ra khỏi toàn bộ Kinh Thánh và bối cảnh, lối đi của
Kinh Thánh, sẽ đặt Đức Chúa Trời trong số các vị thần của các ngoại đạo—Ngài có vẻ
tàn bạo, nhanh chóng tức giận, cần được xoa dịu cơn thịnh nộ của Ngài, và cần
thuyết phục để có thể trở nên nhân từ. Tuy nhiên, tất cả các bạn rút khỏi một lý tưởng như vậy mà có nảy sinh trong bạn, có
lẽ, một cái gì đó của sự phẫn nộ mà đã làm người ta thậm chí
phải nói một điều như vậy, nhưng tôi muốn bước vào trung tâm của
điều này một cách nhanh chóng, và tôi nghĩ
rằng đó là cách tốt nhất để làm việc đó.
Đó có phải là Chúa không? Đó có phải là vị trí thực sự không? Có thực là một thực tế khi Moses đã có nhiều ân sủng hơn Đức Chúa Trời có, và giành Đức Chúa Trời về phía của ông, quan điểm của mình, vị trí của mình? Có đúng không? Không, không đúng chút nào, không có một thời điểm nào! Ô, nhưng có ở đây! Đây là Đức Chúa Trời nói rằng Ngài sẽ làm điều gì đó, Ngài sắp xóa bỏ chúng ra và phá hủy chúng, và Môi-se đến gần và nói: 'Không, không, lạy Chúa! Nếu Ngài làm điều đó, Ngài có xem những điều đó có nghĩa là gì không. Trước hết, người Ai Cập sẽ nghe về điều đó và họ sẽ nói: " hãy xem loại Đức Chúa Trời mà họ có. Ngài là một vị bắt đầu một điều, và cuối cùng tìm thấy Ngài không có thể thực hiện thông suốt, và như vậy Ngài đã quét sạch họ tất cả" –Đức Chúa Trời mà chúng tôi đã tuyên bố là Đức Chúa Trời thật duy nhất trên tất cả! Họ sẽ nói điều đó không đúng sự thật, đó là tất cả. Ngài không phải là Đức Chúa Trời duy nhất, và Ngài không tốt hơn so với bất cứ thần nào khác’. Bạn có thể tưởng tượng cho một thời điểm, trong khi Moses tranh luận với Chúa như thế và trình bày tình hình, Chúa nói: " Moses, Ta đã không nghĩ về điều đó. Đó là một ý tưởng mới. Cảm ơn ngươi đã nhắc nhở Ta! Ngươi đã cứu Ta. ' - Moses đã cứu Chúa khỏi vướng vào rắc rối và nhục nhã với các quốc gia trên thế giới! Bạn có chấp nhận điều đó không? Nó trông giống như vậy,-- không phải sao?
Không, chúng tôi không thể có nó. Phải
có một số lời giải thích khác, vì điều đó
không phải. Sau đó, nó là gì? Vâng, đó là vậy. Chúa,
chính Ngài cố tình tiếp lấy đường hướng nầy để có được người nầy về phía bên Ngài. Chúa không có ý định xóa bỏ dân nầy, hoặc tước
bỏ cơ nghiệp họ. Ngài nói: "Hãy để Ta...", nhưng Moses nói: "Không,
tôi sẽ không cho phép Ngài - và đó là điểm chính. Chúa muốn có được người này đến vị trí nơi ông thực sự là một với ý định sâu xa nhất của Chúa, rằng ông không thể nuôi dưỡng sự gợi ý nhỏ nhất rằng Đức Chúa Trời không còn
đứng cho
Danh của Ngài, danh dự của Ngài, và
thực hiện mục đích của Ngài. Bạn
sẽ ghi
nhận tất cả các cách thức như vậy suốt
qua Kinh Thánh mà loại điều đó đang
xảy ra. Ngài đang làm gì? Ngài đang tạo ra một người như vậy, hoàn toàn làm một
với Ngài như
là sự cần thiết tuyệt đối cho việc thực hiện mục
đích của Ngài.
Bạn thấy đấy, CON NGƯỜI được tham gia trong điều này. Đây là một nguyên tắc về trái tim tuyệt vời của sự cứu chuộc. Đức Chúa Trời có thể đã tha thứ bởi tất cả các dụng cụ và người trung gian và những người môi giới, và chính mình Ngài, tối thượng từ trời, hành động trực tiếp và đã thực hiện toàn bộ mọi điều. Ngài có thể thực hiện nó, nhưng đó không phải là nguyên tắc, và đó không phải là cách thức. Kinh Thánh có thể hiện và chứng minh rằng, bản thân con người được tham gia trong việc này, nó đòi hỏi một NGƯỜI để cứu chuộc con người. Chúng ta hát bài thánh ca: "Adam cuối cùng đi ra chiến đấu, và để đem sự giải cứu đến." Chính NGƯỜI, Chúa Giêsu Kitô, Người bà con cứu chuộc, Đấng Trung Gian - đó là nguyên tắc.
Moses được gọi là ' người trung gian của giao ước’. Moses, người trung gian, đã
ở trong vị trí đó, nơi mà, về một mặt, ông thực sự là một trong trái tim với mục đích của Đức Chúa Trời, mặt khác, thực sự
trong trái tim với đối tượng mục đích của Đức Chúa Trời, rằng ông đem Đấng có mục đích và đối tượng của mục đích lại gần với nhau trong con người của ông. Ông nắm lấy bàn tay của Đức Chúa Trời và bàn tay của con người và mang họ lại với nhau trong con người của ông. Đó
là toàn bộ công việc của Chúa Giêsu, và nguyên tắc là đây. Đức Chúa Trời đang thử nghiệm người nầy trong cùng một cách như Ê-li đã thử
nghiệm Elisha: "hãy nán lại ở đây ... vì Chúa đã sai ta đến Bethel . Elisha nói, như Chúa sống và hồn của thầy sống, tôi sẽ không lìa khỏi thầy.
Vì vậy, họ đã đi xuống Bê-tên ... Và Ê-li nói với anh ta,
nán lại ở đây ... vì Chúa đã sai ta đến Jericho . Và Elisha nói, như Chúa sống,
và hồn của thầy
sống, tôi sẽ không lìa khỏi thầy
"(II Kings 2). Ê-li dường
như cố gắng dứt
bỏ người này, nhưng đã thực sự thử nghiệm anh ấy vì một cái
gì đó kinh
khủng sẽ thấy được. Ông
đã ném
chiếc áo khoác của mình trên
Elisha, là người đã được đi vào điều tốt lành của chiếc áo đó
trên sự thăng thiên của Ê-li và làm các công trình lớn hơn so
với Ê-li đã làm, nhưng ông sẽ phải chịu một sự thử nghiệm kinh khủng. Tuy nhiên, ông đã đi tới và từ chối bỏ đi.
Đức Chúa Trời đang làm việc trên nguyên tắc đó với Moses. 'Hãy để Ta tiêu diệt dân này, tước quyền hưởng cơ nghiệp của họ. Giả sử Moses đã nói: "Được rồi!”. Loại người trung gian của ông sẽ là gì? Và, bạn hãy đánh dấu điểm này - rằng Đức Chúa Trời sẽ bị mất cơ sở thiết yếu của công việc và mục đích của Ngài, và cơ sở cần thiết là một người có trái tim rất sâu sắc và khủng khiếp trong vấn đề này rằng thà chính ông sẽ bị hư mất và mất tất cả, về một mặt, Danh của Đức Chúa Trời sẽ bị nhục và, mặt khác, mục đích của Đức Chúa Trời không được thực hiện.
Đó là lập trường của quyền lực với Đức Chúa Trời - là một điều kinh khủng! Ông nói: "Ồ, tôi thừa nhận nó, tôi hoàn toàn đồng ý và tôi không bàu chữa cho họ. "Dân này đã phạm tội rất lớn." Đó là sự thật. "Tuy nhiên, bây giờ, xin Chúa tha thứ cho tội lỗi của họ". Ông chưa dứt lời ... "Và nếu không, hãy xóa tên tôi, tôi cầu nguyện với Ngài, khỏi cuốn sách của Ngài mà Ngài đã viết." Có bất cứ điều gì có thể hoàn toàn hơn lời đó không? Ngài tước quyền thừa kế của HỌ, và Ngài tước quyền TÔI. Tôi không có gì để sống. Tôi không muốn tiếp tục cuộc sống nếu Ngài tước quyền họ tất cả. Thật là một sự hiệp nhất! Và đó là điều mà Đức Chúa Trời đòi hỏi để làm những việc vĩ đại của Ngài. Bạn nhận thấy rằng Đức Chúa Trời đã tiến lên và đã làm những điều vĩ đại của Ngài bởi vì Ngài đã có lập trường đó. Lập trường đó chiếm ưu thế với Đức Chúa Trời một lần nữa và một lần nữa.Và Chúa nói: "Ta đã tha thứ theo lời ngươi." ... "Và Chúa đã đổi ý về việc giáng tai họa mà Ngài nói rằng Ngài sẽ đối xử với dân Ngài." Đó là một cách duy nhất để đặt nó. Đức Chúa Trời nói: "Được rồi, Ta sẽ không làm điều đó - THEO LỜI NGƯƠI".
Sự hiệp một tuyệt đối với mục đích của Đức Chúa Trời
Sau đó, chúng ta bắt đầu ở đâu, với điều này? Nó bắt đầu ở đây. Trong trái tim mình, Môi-se đã là một cách sâu sắc với mục đích của Đức Chúa Trời liên quan đến dân của Ngài. Đức Chúa Trời đã chỉ định và báo rõ mục đích của Ngài có liên quan đến dân này là những gì. Moses trích lời đó cùng Chúa: "Hãy nhớ Abraham, Isaac, và Israel, và những gì Ngài đã nói’. Ông đã trở thành một với Đức Chúa Trời trong mục đích của Ngài liên quan đến dân của Ngài, ông đã nhìn thấy mục đích đó là gì, trái tim của ông đã tán thành mục đích của Đức Chúa Trời cho dân của Đức Chúa Trời, và ông đã làm cho mình vướng mắc vào điều đó cách hoàn toàn và không có dành lại chút chi. Đối với ông, số phận đời đời của ông là bị ràng buộc với điều đó và ông không có gì khác để tìm, hoặc hi vọng, nếu mục đích đó không thành công.
Tôi hu vọng bạn đang ngạc nhiên những gì chúng ta phải làm! Làm thế nào để áp dụng cho chúng ta? Tất cả rất đúng về Moses, nhưng tôi nghĩ rằng điều này chỉ ra một cái gì đó cho chúng ta về ý muốn và khát vọng của Chúa là gì, và đây cũng là một lời dò xét và thách thức. Nếu Đức Chúa Trời, để thực hiện mục đích của Ngài, phải có 1 công cụ hoặc các dụng cụ (cá nhân hoặc tập thể) như thế này, bởi vì Ngài đã bị ràng buộc chính mình với loại này, và không thể tiến tới nếu không có các công cụ như vậy, há có thể nó không giải thích lý do tại sao việc của Chúa bước vào cơ nghiệp, sự đầy đủ của Christ, sự đạt được của Hội thánh đến mục đích vinh quang của mọi thời đại trong đó họ đã được kêu gọi, như vậy là chậm phát triển và chậm chạm, và tại sao có cái gì đó sai lầm trong sự liên quan này? Các bạn thân mến, với tôi, điều nầy là một điều có tính dò thấu rất cao. Nó đã dò xét trái tim tôi rất nhiều, coi tôi đã cư ngụ trên đó hay không. Đó không chỉ là một số sự việc giảng dạy Kinh Thánh, điều này là một cái gì đó mà sẽ dò thấu chúng ta rất sâu sắc. Chúng ta đã phó thác và phụng hiến cho điều gì?
Đức Chúa Trời cần những người phó thác cho mục đích của Ngài trong và qua Hội thánh
Chúng ta sẽ quay trở lại một bước trước đó và nói: chúng ta có giao thác không? Chúng ta có tận hiến chăng? Đây là đoàn thể dân của Chúa, không phải là một công ty lớn, nhưng là đoàn thể đại diện, và đủ sức để đứng ngay tại đây trước khi Chúa đáp ứng thách thức này và để nghe lời nói trong Danh của Chúa rằng Chúa cần những người như thế này, được cấu tạo bằng sự khôn ngoan nầy, như Moses. Ngài tuyệt đối cần họ. Ngài không thể tiến tới với công việc của Ngài cho đến khi Ngài có được những người nầy, làm theo lệnh của Ngài - những người đứng trong mối quan hệ này với Ngài, với mục đích của Ngài và với dân Ngài, những người là dân của mục đích vĩnh cửu. Đức Chúa Trời phải có những người như thế này, những người đàn ông và phụ nữ đã nhìn thấy mục đích của Đức Chúa Trời liên quan đến Hội thánh và những người biết mục đích đó là gì.
Đó không chỉ là vấn đề của giáo lý, giảng dạy, nghiên cứu Kinh Thánh. Đức Chúa Trời cần những người đã nhìn thấy điều đó trong trái tim của họ. Và sau đó Ngài cần những người như vậy, đã nhìn thấy nó, giao thác để nắm cán gươm đối với nó mà không có bất kỳ dự phòng nào. Đức Chúa Trời đang cần những người như vậy, giao thác chính mình hoàn toàn cho Ngài và cho mục đích của Ngài trong mối quan hệ với dân Ngài, Hội thánh. Các bạn đã nhìn thấy không? Đó là những gì bạn đang làm? Đây là nơi mà tôi nghĩ rằng điều nầy đang dò xét và thách thức. Có rất nhiều người của Đức Chúa Trời là những người đã được giao thác cho công việc. Tôi không hỏi bạn nếu bạn đã được giao thác cho công việc cơ đốc hoặc dịch vụ cơ đốc giáo. Đó không phải là những gì tôi đang theo đuổi. Có bất kỳ số lượng người hướng đôi mắt của họ trong công việc cơ đốc. Hãy để công việc trắc nghiệm họ, và họ sẽ từ bỏ công việc. Hãy để các điều kiện trở nên quá khó, và họ rút lui khỏi công việc, hoặc họ sẽ thay đổi lĩnh vực làm việc của họ, hoặc tính chất công việc của họ đối với Chúa. Đó là công việc. Công việc có sự mời gọi. Ô, tính hấp dẫn là được làm công việc của Chúa, và nó trở nên hấp dẫn biết bao! Sự lãng mạn của tất cả, niềm đam mê của tất cả, ý tưởng thực hiện một cái gì đó, thể hiện chính mình, là được ở trong công việc, là sức mạnh của lời mời gọi.
Moses không có ở đó. Hãy hỏi ông về công việc! Ông sẽ nói: ô, nguyện Chúa thương xót tôi và cứu tôi thoát khỏi ‘công việc’. Moses nói ông không thể chịu đựng nổi dân chúng (Phục. 1:9), và đó là 'công việc'. Moses không quan tâm đến, hoặc có liên quan với công việc, ông đã quan tâm đến một dân cho sự thực hiện mục đích của Đức Chúa Trời. Chúng ta có thể lấy ý tưởng trừu tượng nầy về 'công việc' của Chúa. Chúng ta không dừng lại để xác định nó, nhưng bằng cách nào khác, nó là cái gì chúng ta bước vào. Chúng ta đụng phải dân tộc khó chịu và chúng ta bắt đầu coi thường và chỉ trích họ.
Chúng
ta nghĩ về họ theo cơ chế tự nhiên của họ và đặt họ vào 'các
ngăn kéo' - 'Đây là một người đáng giá, NGƯỜI NÀY thì không. Có tất cả các loại
điều này – Các
sự phán đoán của con người về dân chúng.
Chúng ta không có chỗ cho những người nào đó. Tuy nhiên, tất cả đều là sai trật đối với nguyên tắc này. Không có
dân nào trên trái đất của Đức Chúa Trời bao giờ lại khó khăn hơn so với Israel! Có, tất cả những gì bạn có thể nói về người Do Thái đúng sự thật, nhưng hãy nhìn vào dân này! Đó
không phải là công việc, Đó là dân chúng. Ông yêu thương dân chúng và trái tim của ông ràng buộc với họ. Ô, một dân tộc kì diệu
biết bao, song le sự
ngạc nhiên của tình yêu này dành cho họ! Không phải CÔNG VIỆC, nhưng dân chúng, cho dù họ xấu xa đến thế nào. Ông đánh liều toàn bộ vận mệnh của mình cho dân đó. Tại sao? Bởi vì ông đã thấy rằng mục đích của Đức Chúa Trời đã được liên kết với dân chúng và không phải với công
việc và không với tổ chức.
Đó là thách thức! Tôi đã phó thác cho điều gì? Đó là một chức vụ, hoặc một sự dạy dỗ? Tôi có quan tâm đến giáo huấn của Hội thánh, sự giảng dạy nầy và sự giảng dạy đó, loại công việc này và loại công việc đó, và loại chức vụ nầy hay đó? Dân chúng có thể là một điều khác. Bạn có nhìn thấy điểm chính không? Bạn có thể phân chia giữa hai điều này. Bạn có thể triệt để trong công việc của bạn, trong sứ vụ của bạn, trong sự giảng dạy của bạn, trong hệ thống những sự việc của bạn-- nhưng dân chúng! Có một cái gì đó khác hẳn khi bạn thực sự bước đến để suy nghĩ về họ. Bạn sắp gánh lấy bao nhiêu nỗi đau đớn với dân chúng? Bạn sẽ phó dâng chính mình cho dân chúng được bao nhiêu, cho sự khó khăn ĐÓ, và sự khó khăn Đó, và cho sự vụng về ĐÓ, những con người bày tỏ sự đáp ứng quá ít về điều đó tất cả, những người lìa khỏi bạn khi trái tim của bạn thực sự mang gánh nặng về họ và họ nói: "Ai lập ông làm một người cai trị"? Đó là những gì họ đã làm. Và khi Moses đã đến cùng họ ở Ai Cập, họ quay lưng lại với ông ta. Chúng ta hát: "Từ những ngọn núi băng giá của Greenland đến dải san hô của Ấn Độ" - tất cả mọi người đều muốn bạn đến. Nếu chỉ có bạn sẽ đi đến Trung Quốc, họ sẽ vội vàng đến cùng bạn và được cứu. Hãy đi và xem! Họ sẽ bắt đầu ném đá bạn.
Vâng bây giờ, những gì có về dân chúng? Moses gặp sự sỉ nhục đó vào ngày ông di chuyển lần đầu tiên vào Ai Cập để đem dân chúng ra. Đức Chúa Trời cần những người giữa vòng chúng ta mà không quan tâm đến sự giảng dạy, và các mệnh lệnh, và công việc cơ đốc như vậy. Tất cả có thể rất là trừu tượng và tất cả có thể là một thiên đường của kẻ ngu ngốc khi bạn chống lại các thực sự. Đức Chúa Trời cần những người đúng đắn trong điều này cho mục đích của Ngài, và sẽ đáp ứng được sự sỉ nhục và chán nản, và sẽ không phải chịu cú sốc về sự vỡ mộng bởi vì họ đã không xây dựng "lâu đài trong không khí" về công việc của Chúa. Những người biết rằng đây là một vấn đề sự sống và cái chết, rằng nó sẽ tổn hại tất cả mọi thứ, và họ đang ở trong đó đến mức độ đó. Họ không có ảo tưởng. "Tôi biết dân này đã phạm một tội lỗi lớn." Bạn không có lời bàu chữa nào cho họ, tuy nhiên mục đích của bạn là bị ràng buộc với ‘định mệnh xấu ' nầy. "Tôi phó thác cho mục đích đó". Đó là những gì Chúa đã cố gắng để có được.
Bạn có thể tìm theo điều nầy thông qua Con của Ngài, gương mẫu bao gồm tối cao về chính điều này. Ồ, Ngài đã ban cho tất cả, và Ngài đã bị loại bỏ ra ngoài bởi những người mà Ngài đã ban cho tất cả và vì những người mà Ngài đã lìa bỏ vinh quang. Cuối cùng là gì? ‘Cha ơi, xin tha thứ cho họ, vì họ không biết những gì họ làm" (Luca 23:34). Trái tim Ngài vẫn còn khao khát. Ngài không cầu khẩn phán quyết của Đức Chúa Trời giáng trên họ bởi vì Ngài là một người không có ảo tưởng và không thất vọng, dù họ đã không đáp ứng. Trái tim của Ngài ở trong điều này.
Hãy nghe Paul! "Tôi có thể muốn bản thân mình tôi bị nguyền rủa xa cách Chúa, vì lợi ích của các anh em của tôi" (Rô-ma 9: 3). Đó là loại sự việc. Nhờ đó mà có quyền lực với Đức Chúa Trời. Đó là lý do tại sao Moses, nói theo cách của loài người, đã làm cho Đức Chúa Trời ăn năn, thay đổi tâm trí của Đức Chúa Trời. Điều nầy là thật khi bạn thực sự biết lẽ thật, nhưng đó là cách nhìn như thế nào. Ông đã có quyền lực với Đức Chúa Trời. Đức Chúa Trời nói: "theo lời của ngươi."
Chúng ta được giao thác cho điều gì? Chúng ta có được giao thác cho các lợi ích của Chúa như thế không? Chúng ta có thấy mục đích của Ngài liên quan đến Hội thánh không ? Có phải chúng ta ở trong đó? - Và hãy nhớ rằng lời mời gọi dành cho các tôi tớ của Đức Chúa Trời. Hai danh hiệu tuyệt vời được sử dụng cho Moses hơn bất cứ ai khác là những danh hiệu nầy: ‘Moses, người của Đức Chúa Trời’, và ‘Môi-se, tôi tớ của Đức Chúa Trời '. Moses đã mang những danh hiệu gấp đôi nầy cách ngoại hạng: "người của Đức Chúa Trời”, và 'Môi-se, tôi tớ Ta’. Chúa muốn có những người của Đức Chúa Trời, các tôi tớ của Chúa.
Nhưng đây là bản chất của phục vụ. Tôi không yêu cầu bạn đến và dâng chính mình bạn cho công việc của Chúa, để đi ra ngoài và bắt đầu tổ chức công việc cơ đốc ở đây và ở đó, gần và xa, và để làm điều này và điều đó và những thứ khác cho Chúa. Việc kêu gọi là: Chúa cần người, không nhất thiết phải bước ra trong bản anh hùng ca của sự phục vụ truyền giáo, nhưng chỉ là ở nơi mà họ phải được giao thác cầm cán cây kiếm cho vinh dự của riêng của Chúa mà có sự ràng buộc với mục đích của Ngài trong Hội thánh và thông qua Hội thánh, và trên trái tim của những ai có Hội thánh ở trong chỗ đầu nhất. Tôi rất cẩn thận và nhấn mạnh rằng--Hội thánh ở nơi đầu nhất. .
Nếu chỉ điều đó được công nhận sẽ có một sự khác biệt lớn lao trong tình hình hiện nay. Dụng cụ
rao giảng Tin Mừng của Đức Chúa Trời là Hội thánh. Phương tiện của Đức Chúa Trời thực hiện mục đích của Ngài là Hội
thánh. Hội thánh đã bị bỏ qua, và điều này đã được cố gắng trên một quy
mô rộng mà không có Hội thánh. Kết quả là, cho một điều, một sự thất bại
khủng khiếp để hoàn thành mục đích, và bạn có thể nói rằng trong một mức độ lớn, Hội thánh đã thất bại. Và loại cơ dốc nhân nào tồn tại? Một số lượng lớn người mới qui đạo không tiến tới rất xa. Bạn không
thể bỏ họ một mình. Bạn phải nắm giữ họ, hỗ trợ cho họ, và luôn luôn cho họ dùng cặp nạng để họ bước đi. Và như vậy bạn thấy rằng, bất cứ khi nào người ta
cố gắng tổ chức một chiến dịch
truyền giáo, họ phải bắt đầu với việc làm cho Hội thánh đúng đắn. Thường
thường toàn bộ sự việc tự giải
quyết chính nó thành một nhiệm
vụ lo cho các cơ đốc
nhân trước tiên.
Israel không phải là một sự kết thúc trong chính họ. Nếu Israel lỗi lầm, nếu Đức Chúa Trời để Israel sai lầm, hãy để Israel tiến lên, các quốc gia sẽ bị hư mất. Nhưng bằng phương tiện của việc Israel đang được gìn giữ, củng cố và xây dựng, và di chuyển tới, các quốc gia sẽ bị bắt buộc phải nhìn nhận rằng Đức Chúa Trời ở giữa họ và Đức Chúa Trời ở với họ. Đó là lập luận của Môi-se: Đức Chúa Trời đang ở giữa các bạn, và đây là loại của Đức Chúa Trời, Ngài là -((He Is -thực hữu). Điều đó được tiết lộ bởi một dân tộc sống trong những điều tốt đẹp của sự viên mãn của Đức Chúa Trời.
Trách nhiệm phát sinh từ tình thương
Điều đó đưa đến điều gì? Chỉ đưa đến điều nầy: bước vào chỗ có trách nhiệm do tình yêu sinh ra. Không phải trách nhiệm bận rộn, cũng không có trách nhiệm chính thức, nhưng trách nhiệm sinh ra từ tình yêu. Đó là trách nhiệm mà một người mẹ cảm thấy đối với một đứa trẻ, và cảm nhận về trách nhiệm của cha mẹ đối với một đứa trẻ. Không phải là một trách nhiệm kinh doanh, cũng không phải chịu trách nhiệm chính thức, nhưng trách nhiệm của một trái tim. Trái tim được ràng buộc với điều này. Há Bạn không đồng ý với tôi rằng điều khủng khiếp và bi thảm nhất mà chúng ta có thể nhận nhức là một phụ huynh mà không có một ý thức trách nhiệm về con cái của mình? Và đây là mối quan hệ giữa Moses và Israel, là trách nhiệm sinh ra từ tình yêu. Một cái gì đó đã được trui rèn sâu thẳm trong hồn của Môi-se, đến nỗi ông và dân chúng đã là một trong cuộc sống, và là một trong số phận. Đó là một tình yêu tuyệt vời.
"Chúa yêu thương Hội Thánh và hiến mình cho hội thánh" (Êphêsô 5:25). Có một mối quan hệ tại đó, là mối liên hệ sâu sắc nhất, thánh thiện nhất trong tất cả các mối quan hệ mà Đức Chúa Trời đã từng tạo ra: "hỡi những người chồng, hãy yêu vợ mình, như Chúa yêu thương Hội Thánh." Moses đã yêu Israel, Chúa yêu thương Hội Thánh. Và nếu bạn muốn xem tất cả những gì tóm gọn trong vài từ ngữ, bạn chỉ cần nhìn vào Hê-bơ-rơ 11 và đọc: "Bởi đức tin, Môi-se, khi ông được lớn lên, không muốn được gọi là con trai của công chúa Pharaoh". Đó là điều đầu tiên về Moses - ông đã từ chối. "LỰA CHỌN” thà chia sẻ sự ngược đãi với dân của Đức Chúa Trời, hơn là thưởng thức những thú vui tội lỗi tạm thời". Từ chối tất cả danh dự, danh tiếng, địa vị, tài nguyên, và lựa chọn, chắc chắn lựa chọn, để được ngược đãi với dân của Đức Chúa Trời hơn là để thưởng thức những thú vui tội lỗi tạm thời ".Kể sự sỉ nhục của Chúa là phong phú hơn so với kho báu của Ai Cập." ..."Bởi đức tin ông đã từ bỏ Ai Cập, không phải vì sợ cơn thịnh nộ của nhà vua, vì ông chịu đựng khi nhìn thấy Ngài là vô hình." Chỉ cần tổng hợp những từ ngữ đó: Ông từ chối, ông đã chọn, ông kể, ông rời bỏ, ông phải chịu đựng. Có một trái tim trong đó. Tấm lòng đó là nền tảng để có được quyền lực với Đức Chúa Trời. Đó là loại người tôi tớ mà Chúa cần, mà Ngài có thể nói về người đó: 'Nếu Moses đứng trước mặt Ta ... Môi-se, tôi tớ của Ta’.
T.A.S.