CHƯƠNG 2
THỰC TẾ THUỘC LINH
CÁC MỐI LIÊN HỆ CỦA NÓ
1) Thực tế và phẩm hạnh.
Chúng ta phải nhớ
rằng có một điều được gọi là thực tế trước mặt Đức Chúa Trời. Trở ngại với
nhiều cơ đốc nhân là họ cố sức chế tạo thực tế. Họ cố thử sản xuất thực tế này
trước mặt Đức Chúa Trời. Với kết quả là họ bắt chước hay mô phỏng. Điều Đức
Chúa Trời đòi hỏi, dù là sự chân thật - điều thực được phát hiện trong các đời
sống của chúng ta. Điều chúng ta tự chính mình làm thì nhân tạo, một vật giả
mạo và không phải là điều chân chính. Thật hư không biết bao nếu con người đóng
kịch trên căn bản giáo lý, vì tất cả điều anh ta có không gì khác hơn là một
phẩm hạnh bề ngoài. Y đã không có phẩm hạnh chân thật - tức thực tế.
Vì cớ điều này,
chúng ta phải học tập sống trước mặt Đức Chúa Trời theo điều chúng ta thực sự
là gì. Chúng ta nên cầu xin Ngài khiến chúng ta tiếp xúc điều gì thực sự thuộc
linh. Đôi khi chúng ta thường sống gần gũi tình trạng giả tạo vì cớ chúng ta
biết quá nhiều và đóng kịch theo các giáo lý, thay vì bước theo sự hướng dẫn
của Linh Đức Chúa Trời. Khi nào chúng ta đóng kịch trên căn bản giáo lý chúng
ta không đụng chạm thực tế.
Lần kia một anh
em thuật lại kinh nghiệm của anh như sau: một anh em của tôi đã phạm lỗi nặng
nề với tôi. Một ngày kia anh ta đến nói chuyện với tôi và tôi nói “anh ơi, điều
đó không quan hệ, không có gì cả”. Nhưng có một cảm xúc ở sâu bên trong tôi nói
“điều này không đúng, vì anh ta luôn luôn làm những điều như vậy. Anh ta đã làm
điều đó với nhiều người khác cũng như cho tôi. Tôi cảm thấy tôi cần khiển trách
anh ta cách nghiêm trọng. Nhưng tôi lý luận rằng nếu tôi quở trách anh nặng nề
có thể anh bị đau đớn và nói rằng tôi không tha thứ cho anh. Thà rằng tôi bắt
tay anh và mời anh dùng bữa, điều này há không bày tỏ rằng tôi có thể yêu một
anh em sao? Song le có một sự thuyết phục bên trong tôi rằng “ngươi phải nói sự
thật với y hôm nay. Hãy tỏ cho y biết phẩm hạnh y sai trật ở chỗ nào”. Sau khi
chiến đấu trên mười lăm phút ở bên trong, cuối cùng tôi đã nói sự thật cùng anh
ấy.
Đó là một thực sự
mà đôi khi quở trách còn có giá trị hơn bắt tay. Dù chúng ta có thể duy trì một
dáng mạo dịu dàng khiến dân chúng khen ngợi chúng ta, nhưng không có giá trị
thuộc linh trước mặt Đức Chúa Trời. Vấn đề là: phẩm hạnh của chúng ta theo sau
sự điều động của giáo lý chết hay sự hướng dẫn của Đức Thánh Linh? Người anh em
được đề cập ở trên đã chân thành yêu thương anh em mình trong lòng, song vấn đề
đã không được hoàn tất ở tấm lòng nhưng trên thực tế thuộc linh.
Một ngày kia một
cơ đốc nhân nọ có cuộc cãi lộn với một thành viên của gia đình anh. Thành viên
đó rất hung hăng nên đánh vào mặt cơ đốc nhân. Vào lúc đó người anh em đã nhớ
điều Mathiơ 5: dạy dỗ “hễ ai vả má hữu ngươi, hãy đưa má kia cho họ luôn” (câu
39). Anh tưởng rằng làm một cơ đốc nhân anh ta phải hành động như người đó, nên
anh đã đưa má kia luôn. Sau khi làm vậy anh rất bực bội đến nỗi anh đã không
thể ngủ suốt hai đêm. Về phẩm hạnh của mình, anh đã hành động ăn khớp với lời
Kinh Thánh. Song le anh rất tức giận đến nỗi anh mất ngủ đến hai đêm. Điều này
tỏ cách minh bạch thực sự là anh ta không được đụng chạm thực tế thuộc linh,
phẩm hạnh anh đã không xuất phát từ sự sống, đó không phải là điều thực.
Nhiều cơ đốc nhân
cảm thức rằng họ có một sự thiếu hụt là họ không đủ sức phân biệt điều thật với
điều giả, không đủ sức phân biệt điều gì từ Đức Chúa Trời và điều gì không từ
Đức Chúa Trời. Xét theo kinh nghiệm thuộc linh, lý do cho một sự thiếu hụt như
vậy nằm trong lỗi lầm của họ là đã không đụng chạm được thực tế thuộc linh. Khi
họ tạo được sự tiếp xúc với thực tế đó rồi, bất cứ điều gì không thiết thực
xuất hiện trước mắt họ tức thì họ nhận biết điều đó là gì. Năng lực phân biện
xuất phát từ điều gì một người đã thấy rồi. Nếu chúng ta đã đụng chạm thực tế
thuộc linh trong một sự việc nào đó, không bao giờ một ai có thể dối gạt chúng
ta trong sự việc đặc biệt đó. Một tín đồ thực sự được cứu rỗi ít ra đã đụng
chạm thực tế thuộc linh của sự cứu rỗi. Kết quả rất khó lừa dối anh ta trong sự
việc này. Tương tự, ai đã đụng chạm thực tế thuộc linh của một sự việc nào đó
tự nhiên sẽ khám phá điều không thực khi nó vừa xuất hiện. Đang khi anh ta chạm
trán sự giả tạo, tự nhiên trong anh sẽ dấy lên một quyền năng lạ xô đẩy sự giả
tạo.
Lý do chúng ta
thường bị dối gạt vì cớ chúng ta thường tự dối mình. Sự tự dối có khuynh hướng
bị các người khác lừa dối. Nếu chúng ta không trông thấy một điều gì trong
chính chúng ta, làm sao chúng ta có thể trông thấy nó trong các người khác chớ?
Khi nào chúng ta đến chỗ biết được chính mình chúng ta bắt đầu biết các kẻ
khác. Không một ai không biết mình lại đủ sức biết các kẻ khác. Nhưng một khi
xuyên qua sự xử lý của Đức Chúa Trời và đã đến chỗ trông thấy chúng ta là gì,
tự nhiên chúng ta nhận biết các kẻ khác là gì. Nếu anh em đã tiếp nhận sự xử lý
của Đức Chúa Trời và đụng chạm thực tế trong một sự việc đặc biệt nào đó, anh
em biết Linh Đức Chúa Trời hành động trong anh em như thế nào. Nhờ tri thức này
lập tức anh em phân biệc hoặc một người khác đang hành động theo chính anh ta
hay anh ta được Linh của Đức Chúa Trời vận động.
Sự biện biệt
thuộc linh chỉ đến được sau khi chính chúng ta đã tiếp xúc được thực tế. Người
không đụng chạm thực tế lừa dối hai người: chính anh ta và người ở cùng hạng
loại thuộc linh. Anh ta không thể lừa dối những ai biết điều gì từ Đức Thánh
Linh và những ai sống trong Đức Thánh Linh. Anh ta tuyệt đối không có đường lối
nào để lừa phỉnh Hội thánh. Có thể anh ta coi mình là thuộc linh, nhưng vì lý
do không biết được Hội thánh không nói Amen. Chúng ta biết rằng bất cứ khi nào Hội
thánh không nói Amen một người nào, đó là lúc người đó phải thú nhận tội lỗi
mình. Nếu các anh em và chị em không cảm thấy thích nói Amen, người đó phải có
sự giả tạo bên trong anh ta.
Một số anh em và
chị em gây bối rối và đem gánh nặng cho Hội thánh. Không đơn giản vì các tội
lỗi của họ nhưng cũng vì “cái tốt” của họ - tức điều xuất phát từ họ. Tội lỗi
thì dễ nhận biết, nhưng “cái tốt” mà lưu xuất từ bản ngã thì không dễ khám phá,
dù nó xa cách Đức Chúa Trời và xa cách thực tế thuộc linh. Có một sự việc đáng
lưu tâm lớn lao cần ngắm xem là các cơ đốc nhân thường coi chính họ như đã đạt
được một điều đó sau khi họ đã lao tác trên điều đó, trong khi thực ra họ chưa
đụng chạm thực tế thuộc linh của nó. Chúng ta tin rằng khi một người chạm trán
thực tế, nó sẽ có kết quả trong sự sống nhưng khi một người không chạm trán
thực tế, nó sẽ kết liễu trong sự chết. Một anh em thi hành một tác động đặc
biệt trước mặt Đức Chúa Trời, anh đang chạm sự sống và khiến các anh em khác
đụng chạm sự sống. Một anh em khác cũng làm một tác vụ nào đó, anh cảm thấy anh
thực hiện tốt, song le anh em khác không bắt gặp sự sống trong anh - và họ đã
không được gây dựng. Thay vì thán phục tác vụ của anh, họ lại từ bỏ nó. Vì cớ
phẩm hạnh của anh em này xuất phát từ chính anh, kết quả có sự chết thay vì sự
sống.
Chúng ta phải học
tập sống trong Đức Thánh Linh, nếu không chúng ta có thể vận dụng phẩm hạnh tốt
mà không được đụng chạm thực tế thuộc linh. Sinh hoạt trong Đức Thánh Linh có
nghĩa gì? Nó không có nghĩa mình làm một điều gì. Bất cứ điều gì do bản ngã hay
từ xác thịt thực hiện và bất cứ điều gì của xác thịt khẳng định không phải là
thực tế thuộc linh. Thực tế thuộc linh thì thuộc linh không thuộc xác thịt. Nói
cách đơn giản, thực tế thuộc linh là điều gì một người đụng chạm được bởi Đức
Thánh Linh. Điều mà một người đụng chạm được thì rất sinh động và thiết thực.
Phẩm hạnh của một cơ đốc nhân không thực nếu nó không ở trong Đức Thánh Linh.
Phẩm hạnh của anh không bao giờ có thể là một sự thay thế cho điều thực trước
mặt Đức Chúa Trời. Nó không có thể giúp đỡ các anh em khác cũng không gây dựng
chính mình được. Nguyện Đức Chúa Trời thương xót chúng ta hầu chúng ta có thể
nhận thức rằng sống trong Đức Thánh Linh là sống trong thực tế thuộc linh.
2) Sự cung ứng và thực tế.
II Côrinhtô 4:
đặc biệt bày tỏ cho chúng ta nơi nào có sự cung ứng nơi đó có thực tế. “Hằng
mang khâu giết chết của Jésus trong thân thể, hầu cho sự sống của Jésus cũng
được biểu lộ trong thân thể chúng tôi” (câu 10). Nơi nào sự giết chết của Jésus
được phô bày, có sự biểu hiện của sự sống Jésus. Nói cách khác, vì sự giết chết
của Jésus ở trong chúng ta, sự sống của Jésus cũng ở trong chúng ta. Điều này
ám chỉ đến những kẻ biết sự giết chết của Jésus và trong họ sự sống của Jésus
được biểu lộ “như thế sự chết hành động trong chúng tôi, còn sự sống trong anh
em” (câu 12). Trong câu 10, Phao lô nói về sự biểu lộ của sự sống, còn ở đầu
câu 12, ông đã nói về sự cung cấp của sự sống. Điều gì được biểu lộ trong chúng
ta, chúng ta gọi là sự sống, nhưng điều gì được biểu lộ trong các kẻ khác chúng
ta gọi là sự cung ứng. Nguồn gốc thì y như nhau, vì tất cả đều đến từ sự giết
chết của Jésus. Kết quả, sự rao giảng không có thực tế thì trống không và vô
dụng vì cớ nó không thể cung ứng cho Thân thể của Christ. Chỉ sau khi sự giết
chết của Jésus đã hành động trong chúng ta, sự sống của Jésus có thể hành động
trong các kẻ khác. Do đó, điều này nhiều hơn sự việc rao giảng hay hoạt động,
nhưng là một sự việc cung ứng sự sống.
Dĩ nhiên sự rao
giảng có địa vị đúng đắn của nó, nhưng nếu nó không được thực tế nâng đỡ, nó
không thể cung ứng sự sống. Khi chúng ta mang sự giết chết của Jésus trong thân
thể chúng ta. Thân thể của Christ tiếp nhận được sự cung ứng. Nơi nào có thực
tế nơi đó có sự cung ứng. Nếu chúng ta không biết “sự giết chết của Jésus” và
đã không yên lặng mang lấy thập tự giá, khi ấy chúng ta sẽ không có sự cung
ứng. Anh chị em ơi, xin nhớ rằng khi thực tế thuộc linh được liên hệ đến, công
tác không phải là điều anh em làm nhưng điều anh em đã trải qua trước
mặt Đức Chúa Trời, đó là điều mà sẽ tự động cung ứng Thân thể của Christ. Nếu
về phương diện mình, anh em biết sự giết chết của Jésus là gì, về phương diện
của Hội thánh, họ sẽ tự phát nhận được sự cung ứng.
Vì cớ điều này
chúng ta không cần bảo dân chúng rằng chúng ta đã tha thứ điều này hay điều kia
hay thổi kèn rằng chúng ta đã yêu thương hay lôi kéo sự chú ý của dân chúng
rằng thế nào chúng ta đã mang thập tự giá. Nếu chúng ta đã đụng chạm thực tế
chúng ta sẽ cung ứng cho các kẻ khác cách không cố gắng. Điều không đáng kể là
hoặc chúng ta có cảm xúc nó hay không. Thực sự tồn tại là “sự chết hành động
trong chúng tôi, nhưng sự sống trong anh em”.
Trở ngại của
chúng ta nằm trong việc chúng ta biết các giáo điều quá nhiều. Chúng ta đóng
kịch theo giáo điều, nhưng không có sự cung ứng thực tiễn, chúng ta hãy nhớ
rằng sự cung ứng không phải là một hành động ở bên ngoài nhưng một thực tế ở
bên trong. Nếu trước mặt Đức Chúa Trời anh em biết sự giết chết của Jésus là
gì, khi ấy tự phát sự sống của Jésus sẽ hành động trong Hội thánh. Sự sống ở
đâu, sự cung ứng ở đó, vì sự cung ứng là sự truyền đạt sự sống, chớ không phải
sự phô bày công tác để chiếm ngưỡng. Sự cung ứng để xây dựng dân chúng, chớ
không phải để kiến tạo danh tiếng là anh em đã được một kinh nghiệm như vậy,
điều quan hệ là hoặc có hay không có sự cung ứng thực. Mỗi một lần chúng ta
trải qua “sự tiết chết của Jésus”, một số anh chị em sẽ nhận được sự cung ứng
sự sống từ các anh. Không cần chờ đợi đến khi anh em ấn hành tiểu sử tự thuật
của mình.
Vào lúc chúng ta
nhận được sự sống từ Chúa, ngay vào lúc đó Hội thánh đã được cung ứng bằng sự
sống rồi. Chúng ta cần biết rằng nhiều sự giúp đỡ đã được ban cho vượt quá sự
cảm xúc và cảm giác. Hoặc chúng ta có cảm biết hay không, khi nào chúng ta có
thực tế, dân chúng sẽ được cung ứng vì sự sống là một thực sự, bất cứ khi nào
chúng ta thực sự mang thập tự trước mặt Chúa, Thân thể của Christ nhận được sự
cung ứng.
Làm sao chúng ta
có thể hiểu điều Phaolô nói “nên sự chết hành động trong chúng tôi nhưng sự
sống trong anh em” - nếu chúng ta dốt nát về sự cung ứng sự sống là gì? Phaolô
đã bảo cùng các thánh đồ trong thơ Côlôse “bây giờ tôi vui mừng vì sự tôi chịu
khổ vì anh em, và vì Thân thể của Christ là Hội thánh mà đem xác thịt tôi bù
đắp phần còn thiếu trong các hoạn nạn của Ngài” (1.24). Điều này là gì? Đó là
sự cung ứng của sự sống. Đã thấy Thân thể của Christ là một, tự nhiên sẽ có sự cung
ứng. Vì Phaolô có thể chịu khổ vì cớ Thân thể của Christ và bù đắp phần mình
trong xác thịt mình cho điều gì còn thiếu trong các hoạn nạn của Christ. Anh em
không thể hiểu làm thế nào các hoạn nạn của Christ có thể được đầy đủ nếu anh
em đã không thấy rằng Thân thể của Christ là một.
Chúng ta hãy xin
Chúa mở mắt chúng ta để thấy rằng Thân thể là một. Bất cứ ai thật sự biết rằng
Thân thể là một không thể không thấy I Cô 4:7 “ngươi há có điều chi mà chẳng
nhận lãnh được chăng?”. Tất cả chúng ta đã nhận được mọi điều từ Đức Chúa Trời,
và tất cả vì sự cung ứng của Thân thể. Thực tế mà chúng ta đụng chạm cách cá
nhân trước mặt Đức Chúa Trời trở nên sự cung ứng của Hội thánh.
Sự cung ứng của
Thân thể vượt quá các hạn chế vật lý của sự truyền thông. Phaolô nói với Hội
thánh tại Côrinhtô “vì thực sự, tôi vắng mặt trong thân thể nhưng có mặt trong
linh” (Icô 5:3). Vì cớ ông đụng chạm được thực tế của Thân thể của Christ, vì
vậy ông có thể nói linh ông hiện diện với họ y như thân thể ông đã ở với họ
trước kia. Đây không phải là lý tưởng chủ nghĩa, đó là thực tế. Nếu chúng ta
thấy sự hiệp một của Thân thể Christ, chắc chắn linh chúng ta sẽ có ở đó. Điều
này được gọi là sự linh ứng của sự sống và nó siêu việt các lời nói và vượt quá
các sự hạn chế của sự truyền thông vật lý. Nếu chúng ta biết Đức Chúa Trời và
được tiếp xúc với Chúa, bất luận chúng ta trải qua điều gì tự động trở nên sự
giàu có của Thân thể.
Thật đáng thương
vì nhiều cơ đốc nhân sống trong lãnh vực bề ngoài! Khi họ hoạt động, cảm thấy
như có vài sự cung ứng, nhưng khi họ không hoạt động, không có sự cung ứng. Khi
họ mở miệng ra, dường như họ là các đầy tớ chọn lựa của Đức Chúa Trời, nhưng
khi họ ngậm miệng lại, họ không còn là các đầy tớ chọn lựa của Đức Chúa Trời
nữa, họ đủ sức cung ứng khi họ được tán thưởng, nhưng không thể cung ứng khi họ
bị hiểu lầm. Vì cớ họ đã không đụng chạm thực tế thuộc linh trước mặt Đức Chúa
Trời, họ không thể cung cấp sự sống cho Thân thể của Christ. Song le có những
người như vậy là khi dân chúng nói chuyện với họ chỉ năm phút, những người dân
đó tiếp nhận được một lượng cung cấp của sự sống xuyên qua họ. Thân thể của
Christ là một thực sự. Thực tế thuộc linh không tùy thuộc vào việc bắt tay hay
đàm thoại. Nếu bất cứ ai đã trải qua vài kinh nghiệm trước mặt Đức Chúa Trời -
đã tiếp nhận từ tay Đức Chúa Trời “sự giết chết của Jésus” - anh ta cung cấp
cho Thân thể của Christ rồi.
Anh chị em ơi,
chúng ta cung ứng Hội thánh với điều chúng ta đã biết từ Đức Chúa Trời ở bên
trong. Đó không phải là điều chúng ta cố sức cung ứng hay cố ý cung ứng Thân
thể Christ, nhưng chúng ta chỉ cung ứng Thân thể cách tự nhiên. Ai đã đụng chạm
thực tế có sự cung ứng, ai không đụng chạm thực tế không có sự cung ứng. Đó là
điều chúng ta không thể ép buộc. Xét theo kinh nghiệm của Phaolô, chúng ta có
thể thực sự nói rằng sự cung ứng Thân Thể của Christ là một thực tế và không
phải là một hành động, nếu chúng ta đã kinh nghiệm thực tế trước mặt Đức Chúa
Trời, tự phát chúng ta sẽ cung ứng Hội thánh bằng thực tế đó. Chỉ khi nào chúng
ta có được kinh nghiệm thực chúng ta làm ích lợi cho Hội thánh.
Các lời Phaolô
nói hoàn toàn độc nhất, chúng ta dễ hiểu khi ông nói “hằng mang sự giết chết
của Jésus trong thân thể, hầu cho sự sống của Jésus cũng được biểu hiện trong
thân thể chúng tôi”. Nhưng khi ông nói điều này, “vậy sự chết hành động trong
chúng tôi, nhưng sự sống trong anh em” - chúng ta không thực dễ hiểu được ý
nghĩa câu này trừ khi chúng ta biết được sự hiệp một của Thân thể Christ. Vì
Thân thể là một bất cứ điều gì hành động trong tôi sẽ tự nhiên hành động trong
các anh em khác. Đây là sự sống và đây là sự cung ứng. Đang khi thấy điều này,
chúng ta cực kỳ vui vẻ vì cớ tất cả những gì các chi thể tiếp nhận được từ Đầu
đều được giữ trong Thân thể. Và tất cả chúng ta đang vui hưởng Thân thể này.
Anh chị em ơi,
nếu chúng ta đã đụng chạm được thực tế này, chúng ta sẽ không phàn nàn tình
trạng nghèo nàn và hoang vu của Hội thánh. Chắc chắn về bộ mặt bề ngoài, chúng
ta nhìn nhận tình trạng nghèo nàn và suy đồi của Hội thánh. Chúng ta phải thú
nhận rằng ở bộ mặt bề ngoài các tập thể cơ đốc cá thể cũng như các cơ đốc nhân
cá thể đều đã thất bại. Nhưng bất cứ khi nào chúng ta đụng chạm thực tế của Hội
thánh, lập tức chúng ta tuyên bố rằng Hội thánh không nghèo nàn cũng như không
suy đồi. Không phải vì cớ sự thất bại của các cơ đốc nhân cá thể và các tập thể
cơ đốc cá thể mà sự giàu có của Hội thánh bị giảm thiểu, vì hàng ngày mọi sự gì
các chi thể nhận được từ Đầu đều đang cung ứng cho Hội thánh. Phaolô đã đụng
chạm thực tế thuộc linh này, do đó ông có thể khiển trách Hội thánh tại
Côrinhtô cũng như cung ứng các nhu cầu của họ.
“Cho đến chừng
chúng ta thảy đều đạt đến sự hiệp một của đức tin và của sự thông biết Con Đức
Chúa Trời mà nên bậc thành nhân, được tầm thước vóc giạc theo sự đầy đủ của
Christ” (Êphêsô 4:13). Theo bề ngoài và mặt tâm trí, lời này càng khó hiểu hơn.
Vì để Hội thánh đạt đến sự hiệp nhất của đức tin hầu như là một điều xa vời và
vượt quá lãnh vực khả hữu khi chúng ta nhìn vào bộ mặt bề ngoài. Ai biết bao
giờ Hội thánh sẽ đạt đến điểm đó? Song le khi chúng ta đụng chạm thực tế thuộc
linh, chúng ta không cảm thấy cần hỏi một vấn đề như vậy. Chúng ta biết rằng
trước mặt Đức Chúa Trời Hội thánh là một và đã không bao giờ bị chia rẽ. Ngay
khi chúng ta đụng chạm thực tế, tất cả vấn đề bên ngoài sẽ tan biến. Làm sao
chúng ta có thể cung ứng nếu chúng ta không nhìn thấy thực tế này chớ? Sự cung
ứng của chúng ta bắt đầu lúc chúng ta thấy nó. Vì sự cung ứng được căn cứ trên
việc đụng chạm thực tế của Thân thể, cũng như trên kinh nghiệm về thập tự giá.
Chúng ta cũng hãy
nhận thức rằng sự cung ứng các lời cũng căn cứ trên sự sống chúng ta đã ban
phát cho Hội thánh rồi. Anh chị em ơi, Đức Thánh Linh sẽ làm chứng cho điều anh
em diễn tả nếu điều anh em nói là điều anh em đã ban cho Hội thánh trong sự
sống. Nhưng Ngài sẽ không làm chứng cho điều anh em thốt lên nếu lời nói không
tượng trưng điều anh em đã nhận trước mặt Đức Chúa Trời. Dân chúng chỉ nhận sự
giúp đỡ từ các lời anh em nếu trước hết anh em đã cung ứng họ bằng sự sống. Nếu
không, sự giúp đỡ mà những lời này ban ra chỉ là một bộ phận làm sáng tỏ cho
tâm trí, vì sự giúp đỡ như vậy chỉ là sản phẩm của cây tri thức thiện ác. Thực
phẩm của Hội thánh là sự sống. Sự cung ứng sự sống là một thực phẩm duy nhất
của Hội thánh. Vấn đề không phải là những gì anh em có thể ban cho, nhưng anh
em đã ban cho Hội thánh được bao nhiêu rồi. Anh em đã ban điều gì từ thực tế
cho Hội thánh?. Khi anh em đứng trước mặt Hội thánh, cái gì là điều anh em đã
cung ứng cho Hội thánh? Nếu anh em đã không đụng được thực tế, anh em sẽ không
có gì để cung ứng dân chúng. Chỉ điều gì thuộc linh, điều gì có thực tế ở phía
sau lời, có thể cung ứng Hội thánh.
Một số cơ đốc
nhân tưởng “Thân thể của Christ” chỉ là một lời ngụ ngôn. Họ đã không thấy thực
tế của Thân thể, và vì vậy không có đường lối để cung cấp cho Hội thánh. Không
thể có sự cung ứng cho Thân thể nếu một người đã không thấy nó. Vì luôn có Thân
thể trước mắt, nên sự ăn của cái miệng là sự ăn của Thân Thể, sự thấy của mắt
là sự thấy của thân thể, và sự nghe của tai là sự nghe của Thân thể. Một chi
thể nhận được điều gì, Thân thể nhận được điều đó, bất luận anh em hay chị em
là gì, bất luận anh hay chị nhận gì, cũng được Thân Thể nhận lấy. Chúng ta cần
hiểu rằng sự sống Thân thể không chỉ là một sinh hoạt tập thể nhưng cũng là một
sự sống tập thể nữa. Nếu chúng ta không đụng chạm được thực tế này, Hội thánh
chỉ là một giáo lý và Thân thể chỉ là một ngụ ngôn, do đó chúng ta không có
đường lối để cung ứng nhu cầu.
Anh chị em ơi,
đừng quên rằng anh em không phải là một thực tế độc lập nhưng một chi thể trong
Thân thể. Phaolô nói “Vậy nếu một chi thể nào chịu khổ, thì các chi thể khác
đồng chịu khổ với nó, hoặc một chi thể nào được tôn vinh, thì các chi thể kia
đồng vui mừng với nó” (ICô 12:26). Đây là lời trống rỗng hay thực sự? Phaolô là
một người đã có cảm thức Thân thể. Nếu ông đã không đụng chạm được thực tể của
Thân thể, ông sẽ không thể thốt lên một lời như vậy. Vì vậy chúng ta hãy xin
Đức Chúa Trời khiến chúng ta đụng chạm gốc rễ, tức là thực tế hầu chúng ta có
thể tự phát cung ứng Hội thánh.
3) Nghi vấn và thực tế.
Nếu chúng ta
không thấy thực tế thuộc linh, hiển nhiên chúng ta sẽ có nhiều nghi vấn. Thí
dụ: giả sử anh em nghe những điều nói về một người mà anh em chưa bao giờ gặp.
Tự nhiên anh em sẽ hỏi thăm về anh ta từ những người quen biết anh ta. Nhưng có
một người trong toàn thể giới này mà anh em đã biết cách thông suốt rồi và
không cần sự hỏi han nào. Người đó chính là bản ngã của anh em. Chính anh em là
một thực tế mà anh em biết. Hay, giả sử có sẵn một cái nhà cho anh em chiếm hữu
mà anh em chưa bao giờ biết trước. Để biết cái nhà anh em phải hỏi nó có bao
nhiêu phòng hoặc cửa sổ rộng hay không. Nhưng một khi anh em di chuyển vào nhà
và sống ở đó, anh em không còn chất vấn thêm nữa. Bất cứ điều gì đã được sáng
tỏ không cần hỏi thêm nữa. Nói cách khác, nếu chúng ta sống trong thực tế của
một sự vật nào chúng ta không còn các nghi vấn. Chỉ một người không biết Thân thể
Christ sẽ hỏi là gì. Ai biết sẽ không hỏi một nghi vấn như vậy.
Về các sự việc
thuộc linh chúng ta có thể làm sáng tỏ chúng đến mức độ loại bỏ sự khó khăn
thuộc linh nào, nhưng chúng ta không thể khiến chúng nên thật sáng tỏ để không
giới thiệu nan đề nào cho tâm trí loài người. Hãy lấy sự rao giảng làm thí dụ,
chúng ta có thể rao giảng cho đến khi tâm trí con người được thỏa mãn đầy trọn.
Nathanaên nói gì khi Philíp bảo ông rằng họ tìm được Đấng mà Môise đã nói trong
luật pháp và các tiên tri đã viết? Ông nói: “Há có điều gì tốt ra từ Naxarét
sao?” Song le sau đó, khi Chúa nói cùng ông “Trước khi Philíp gọi ngươi, ta đã
thấy ngươi ở dưới cây vã”. Nathanaên đã chạm trán thực tế. Do đó ông tự nhiên
thú nhận “Ngài là Con Đức Chúa Trời, Ngài là Vua của Ysơraên” (Giăng 1:45-49).
Ông đã đụng chạm thực tế, và do đó ông không còn nghi vấn nào. Đây là sự thật
về các điều thuộc linh. Đang khi một người đụng chạm thực tế ông ta được soi
sáng ở bên trong. Ông ta biết ở bên trong, dù ông ta có thể đủ sức giải thích hay
không cũng vậy.
Một số khúc trong
Kinh Thánh dường như dễ bị hiểu lầm. Nhưng nếu Đức Thánh Linh hiện diện, một
người có đủ sức tiếp xúc thực tế thuộc linh. Nhờ điều này không thể còn có sự
hiểu lầm nào.