Thứ Hai, 1 tháng 7, 2013

Từ vùng hoang dã đến miền đất tốt lành—4



Đọc: Công. 3:1-21.
"Buổi cầu nguyện giờ thứ chín, Phi-e-rơ và Giăng cùng lên đền thờ.  Có một người kia què từ lúc lọt lòng mẹ, hằng ngày người ta đem để tại cửa đền, gọi là Cửa Đẹp, đặng ăn mày những người vào đền.  Chàng thấy Phi-e-rơ và Giăng sắp vào, thì xin bố thí.  Phi-e-rơ và Giăng ngó chăm chàng mà nói rằng: “Hãy nhìn chúng tôi.”  Chàng bèn chăm chú đến hai người, mong được chút gì.  Nhưng Phi-e-rơ nói rằng: “Bạc vàng ta chẳng có, song điều ta có thì ta cho ngươi: nhơn danh Jêsus Christ Người Na-xa-rét, hãy đi!”  Đoạn, Phi-e-rơ nắm tay hữu chàng đỡ dậy. Tức thì bàn chân và mắt cá chàng được mạnh.  Chàng liền nhảy lên, đứng và đi, cùng hai người vào đền thờ, vừa đi vừa nhảy, vừa khen ngợi Đức Chúa Trời.  Cả dân chúng thấy chàng đi và ngợi khen Đức Chúa Trời".

Đây là phép lạ đu tiên được ghi trong lịch sử của hội thánh, và nó thể hiện cách biểu hiệu một lượng lớn về những gì chúng ta đã được xem xét, và tôi sẽ mang nó trong hình thức biểu hiệu như một minh họa của một số những vấn đề này.


Chúng ta bắt đầu ở phần cuối, có nghĩa là, cho đến nay như con người này có liên quan, với những gì Đức Chúa Trời đang hướng tới, những gì Đức Chúa Trời theo đuổi,  những gì là kết quả của công việc Đức Chúa Trời trong một cuộc sống. Con người nhảy lên, đứng trên chân của mình, ca ngợi và tôn vinh Đức Chúa Trời, đi vào và đi tới với dân Chúa. Điều đó rất đơn giản, nhưng nó đại diện cho một công việc mà Đức Chúa Trời sẽ làm và cần được thực hiện trong trường hợp của rất nhiều người. Những gì Chúa muốn trong trường hợp của tất cả chúng ta là phải có chúng ta đứng trọn vẹn trên chân của chúng ta, đứng thẳng, ca ngợi và tôn vinh Ngài, và đi vào và đi tới với dân Ngài, một câu chuyện rất khác nhau và một tình huống rất khác với những gì đang có; không còn là một trách nhiệm pháp lý mà là một tài sản, không còn một người được người ta ẵm đi mỗi ngày, nhưng một người hiện tại, ít nhất tự mang lấy trọng lượng riêng của mình, và đang tiến lên bởi động lực bên trong của Đức Thánh Linh và quyền năng Đức Chúa Trời. Đó là những gì Chúa muốn với tất cả chúng ta.


Ngay lập tức, nó giải quyết mình thành một thách thức, một cuộc thẩm vấn. Chúng ta có mỗi một điều đó giờ nầy để tự hỏi mình cách khá trung thực và thẳng thắn: Liên quan đến những gì thuộc về Chúa, tôi là một trách nhiệm pháp lý hoặc một tài sản? Tôi đáng kể hay tôi có đáng kể không? Tôi có là một yếu tố tích cực hay tôi tiêu cực? Tôi nằm trong số những người phải được người ta mang vác tất cả các thời gian, cần phải được ẵm đi, và đặt nơi tôi đang ở, hay tôi đang tiến lên trong Chúa trên đôi chân của tôi, trên đầu các sự yếu đuối của tôi? Tôi là người có trách nhiệm, hoặc  không? Vâng, chúng ta phải trả lời mỗi một câu hỏi đó trước mặt Chúa bây giờ, và xem những gì Chúa muốn, những gì Chúa muốn xảy ra. Ngài muốn có tất cả chúng ta ở nơi hay điều kiện của con người này như chúng ta thấy anh ở phần cuối, nhảy lên, đứng trên đôi chân của mình, ca ngợi và tôn vinh Đức Chúa Trời, đi tới và đi vào trong và nhiều hơn những gì chúng ta sẽ thấy hiện nay: nhưng đó là một khởi đầu tốt. Chúng ta đang có không?

Trở ngại cho việc bước vào trong
Vâng, chúng ta phải quay trở lại và tiếp lấy con người tại điểm mà chúng ta tìm thấy anh ta lúc đầu tiên. Anh được ẵm và đặt tại cổng Đẹp mỗi ngày. Có những người đang đi vào, nhưng anh không đi vào, và ông ta không thể đi vào. " Dường ấy, chúng ta thấy họ không thể vào đó được vì cớ vô tín..." (Heb. 3:19). Con người không thể bước vào. Hãy đem cổng đó đến nhà của Đức Chúa Trời, mà như ngụ ngôn đại diện cuộc sống của sự an nghỉ trong Chúa, mà việc bước vào trong cuộc sống, là cuộc sống cột chặt với mục đích của Đức Chúa Trời. "Và chúng ta thấy rằng họ không thể bước vào" Con người này không thể vào trong, nhưng tại sao anh không có thể? Có phải cổng mà giữ anh ta ở ngoài không? Không. Ngay cả khi cổng đã đóng lại, đó không phải là trở ngại không thể tránh khỏi, và đó là một cánh cổng lớn. Tôi hiểu rằng phải cần mười con người mở cổng đẹp, nó rất lớn. Nhưng ngay cả như vậy, nếu nó đã bị đóng cửa, đó không phải là trở ngại.

Hãy cho rằng cửa cổng trong câu chuyện và trong dụ ngôn như chúng ta đang coi đến, đại diện cho pháp luật, dây cột trói đó của Do Thái giáo, trong đó nói rằng: Ngươi phải hoặc không,, Ngươi phải, sự cấm đoán của pháp luật. Nhưng đó không phải là trở ngại hiện nay. Đấng Christ đã phục theo pháp luật, làm trọn pháp luật và đưa nó ra khỏi con đường. Pháp luật không còn là một trở ngại.

Luật pháp không là trở ngại hiện nay.
Nhưng vì sự yếu đuối của con người giữ anh ta ở ngoài phải không? Hãy để sự yếu đuối của anh, gói gọn tất cả thành một, đại diện cho tội lỗi của anh. Đó có phải là tội lỗi và sự không hoàn hảo của mình, lỗi lầm của mình làm cản trở anh vào sự an nghỉ không? Một lần nữa, không. Tội lỗi của chúng ta, điểm yếu của chúng ta, sự không hoàn hảo của chúng ta, những khó khăn về tâm tính và cấu tạo của chúng ta, tất cả những yếu đuối của bản chất sa ngã của chúng ta, những điều nầy không phải là trở ngại. Chúa Giê-su đã xử lý với tất cả tội lỗi và tất cả các tội lỗi, và tất cả những yếu kém và sự yếu đuối của chúng ta. Ngài đã gánh.Tất cả đã được xử lý đến. Chúng không phải là trở ngại. 

Ô, bạn có thể nói, tội lỗi này và tội lỗi đó mà giữ tôi ở ngoài, hoặc nó là sự yếu đuối, bất toàn này, đó là cách tôi đang sống, tính khí của tôi, cấu tạo của tôi, tôi rất khác biệt với những người khác, và tất cả điều này buộc chặt tôi trong thương tật vì vậy mà tôi không thể! Nếu bạn đang nói như vậy, hoặc là một người chưa bao giờ biết đến Đấng Christ hay là con của Đức Chúa Trời vẫn cần phải biết việc bước vào trong cuộc sống, nó là một sai lầm lớn khi quị xuống đến các tội lỗi hay sự yếu đuối và nói rằng đó là những thứ trong bản chất của chúng tôi mà ngăn trở chúng tôi. Không, không! Đó là phủ nhận thập giá của Chúa Giêsu. 


Điều đó sẽ, trong vận hành và trong logic của nó, làm cho Đức Chúa Trời rất bất công bằng, bởi vì nó sẽ làm việc như thế này, những người có tính khí tốt hơn sẽ có cơ hội tốt hơn để ở, và những người có một tánh khí tồi tệ hơn sẽ đứng vào cuối hàng chờ đợi. Đức Chúa Trời không phải như thế. Chúng ta không ở gần hoặc xa hơn đối với Ngài bởi vì chúng ta là tốt hơn hoặc tồi tệ hơn trong bản chất của chúng ta .Không có như vậy tất cả!

Bước vào bởi đức tin
Điều gì đã giữ con người ở ngoài? "chúng ta thấy rằng họ không thể vào trong vì chúng chẳng tin." Đức tin phá hủy các cửa của đồng mạnh mẽ nhất, đức tin loại bỏ các ngọn núi của tội lỗi và sự yếu đuối và thất bại của con người. Tội lỗi dễ dàng gây cản trở phải được đặt sang một bên là tội lỗi không tin, và đó là lúc mà Đức Thánh Linh, qua các tôi tớ của Đức Chúa Trời, ra ngón đòn của Ngài. Thương tật trong chính nó không có gì, cửa không ra gì, đóng hoặc mở, nhưng thái độ của con người và phản ứng của tấm lòng với một thách thức từ Đức Chúa Trời là tất cả mọi thứ. Ngài có thể đã phản ứng cách đối lập hoặc yếm thế, hay với bất cẩn hoàn toàn, và cứ ở nơi Ngài.

Nhưng có một số phản ứng, một số phản ứng, mà chúng ta phải giải thích như sự sinh động của đức tin trong tấm lòng của anh: và bạn và tôi đều biết rất rõ là chúng ta sẽ ở lại nơi chúng ta ở, tiến tới trong tật nguyền của chúng ta, tình trạng bất lực về trách nhiệm thuộc linh, cho đến khi chúng ta đến thời điểm này nơi chúng ta vận dụng, quyết chí và chắc chắn, đức tin trong Chúa Giê-su. Tất cả mọi thứ chờ đợi cho điều đó. Đó là lớp tiểu học.

Chúng ta phải đến phản ứng đó của đức tin, và sau đó cửa cổng hùng mạnh, bất cứ những cửa có thể là điều gì trong cuộc sống của chúng ta, giữ chúng ta ở ngoài, không còn tạo thành một trở ngại. Sự yếu đuối của chúng ta, khiếm khuyết và điểm yếu, lỗi lầm và khuyết tật, tội lỗi và sự đồi bại và tất cả mọi thứ, từ cơ nghiệp đối với những gì chúng ta  đã mang trên mình, không có gì đủ để cản trở con đường của chúng ta    một khi chúng ta đã đi đến thời điểm này của một sự tin tưởng thận trọng và tích cực trong Chúa Giê-su. "chúng ta thấy rằng họ không thể vào trong vì chúng chẳng tin." Tuy nhiên, tích cực là bạn có thể bước vào bằng đức tin.

Tập trung vào một xuất phát xác định
Nhưng sau đó cái gì khác là cần thiết với con người này, không thêm vào đức tin của anh, nhưng như một phần của nó, như qui hướng với nó. Phêrô và Giăng cùng lên đền thờ và con người này đã nhìn thấy họ tới. Tôi không biết cách nhìn của anh ta là như thế nào, cử chỉ của anh ra sao. Chúng ta chỉ có thể tưởng tượng, một loại liếc tuyệt vời thảm hại liếc đây và liếc đó. Và Phi e rơ nhìn vào anh, và nói: Hãy nhìn vào chúng ta. Phải có một số lý do cho điều đó. Và anh gắn chặt đôi mắt của mình vào họ, tất nhiên hy vọng sẽ nhận được một của bố thí. Nhưng hiệu quả là họ nhận được những gì họ cần và muốn là một yếu tố cần thiết để giải thoát con người      này. "Hãy nhìn vào chúng ta", và anh gắn chặt cặp mắt vào họ.

Theo ý nghĩa ngụ ngôn, điều nầy thay thế cho cái gì? Nó có nghĩa là thế này: bạn và tôi, nếu chúng ta trong bất kỳ điều kiện như thế này, cần phải đứng trên đôi chân của chúng ta, cần phải được nên một yếu tố là điều quan trọng, cần phải được thoát khỏi tình trạng tàn tật thuộc linh này, từ tình trạng này trở thành một trách nhiệm pháp lý, nếu chúng ta đang ở trong bất cứ nhu cầu nào như vậy, chúng ta sẽ không bao giờ đến bất cứ nơi nào cho đến khi chúng ta đã tập trung vào một vấn đề nhất định. Anh đã mong nhận được một bố thí. Bạn đang theo đuổi điều gì? Bạn có muốn được thương hại, cảm thông, được làm rùm beng không? Bạn có muốn rằng đó là, sau khi tất cả, chỉ lìa khỏi bạn nơi mà bạn ở? Bạn đang tìm kiếm để được nuôi dưỡng, nâng niu? Những gì bạn đang theo đuổi, của bố thì? Bạn có thực sự muốn ra khỏi vị trí đó không? Bạn có ngụ ý bận rộn? Có tốt đẹp để là một trong những người luôn luôn được bồng ẵm và được chăm sóc, và bí mật, suy sụp trong tấm lòng lừa đảo, bạn có thực sự thích nó, và muốn được phục vụ không? Tình trạng tàn tật của bạn, bạn thích được ở đó vì nó thu hút sự chú ý đến bạn, mang đến cho bạn vào khu vực được thương cảm. Ô, những trái tim nầy của chúng ta, cách chúng chơi với những thứ thuộc linh cho sự hài lòng của mình!

Anh trông mong nhận được một của bố thí. Nhưng Phêrô và Giăng đang nói, nhìn đây, chúng ta sẽ phải đối mặt với vấn đề này ra: hãy nhìn chúng ta! chúng ta sẽ tập trung vào vấn đề này. Thời điểm đã đến cho các loại điều này hoặc là để kết thúc hoặc được xác nhận là vô thời hạn!

Tôi có thể nói với các bạn, các bạn thân mến, nếu bạn ở bất cứ nơi nào trong tất cả lĩnh vực này, bạn sẽ không bao giờ được đến bất cứ nơi nào cho đến khi bạn đã đến với cả hai mắt để nhìn điều này thẳng tắn vào mặt, và nói, tôi không tiếp tực nữa; Tôi muốn điều này được giải quyết, tôi sẽ mang lại điều này lên hàng đầu, Đức Chúa Trời đã giúp tôi, nó sẽ được hoàn tất. Tôi sẽ không còn chơi với điều này, tôi sẽ không còn cung cấp cho điều nầy nữa, tôi sẽ không cho phép nó làm tê liệt tôi nữa, tôi sẽ không còn cho phép điều này làm cho tôi mất một trách nhiệm, đêm nay tôi xem xét điều này cách ngay thẳng, Đức Chúa Trời giúp đỡ tôi, và nó sẽ được giải quyết. Khi tôi càng quan tâm, không một ngày nào sẽ qua đi cho đến khi tôi đã có điều này, đưa đến một kết thúc với Đức Chúa Trời !

Nhìn chúng ta! Mà chỉ nói những điều tương tự như chúng ta đang bận rộn bây giờ, và điều có trong thơ Hê bơ rơ được diễn theo cách này " chúng ta hãy chuyên cần vào sự nghỉ ngơi đó " (Heb. 4:11). Chúng ta phải đối phó với tình trạng thiếu ngay thẳng với Đức Chúa Trời, là cho phép những điều đó kéo lê lết và cướp Đức Chúa Trời về vinh quang mà đáng phải có ở đó, và chứng cớ đó phải bước theo. Bây giờ chúng ta đang nhận được nó. Hãy nhìn chúng ta!

Tôi không cần phải nói nhiều hơn nữa. Đức Chúa Trời giúp chúng ta đang có ở đó, suy yếu, bị đưa ra ngoài, không đáng kể, Đức Chúa Trời giúp chúng ta tập trung vào điều này trong một vấn đề nhanh chóng và không còn chơi với một tình trạng như thế cho niềm vui riêng của chúng ta, để có được sự cảm thông hoặc bất cứ điều gì như thế. Không phải là một sự khất thực: không có, nó không phải là một của bố thí chúng ta cần, đó là một sự giải thoát chúng ta cần, không phải là một chức vụ cho thương tật của chúng ta, nhưng một sự giải thoát ra khỏi nó.

Hãy nhìn chúng ta! Và anh gắn chặt cặp mắt trên họ, Phero nói, " Bạc vàng ta chẳng có, song điều ta có thì ta cho ngươi: nhơn danh Jêsus Christ Người Na-xa-rét, hãy đi!" Có một cái gì đó hơn kho báu của thế giới này đến vô cùng. Giả sử chúng ta đã có tất cả và vẫn còn thương tật của chúng ta, chúng ta có những gì ? "song điều ta có thì ta cho ngươi: nhơn danh Jêsus Christ Người Na-xa-rét, hãy đi".

Đối tượng của đức tin
Đó là đối tượng của đức tin. Nó không phải là điều mà chúng ta đã bằng cách nào đó để gợi lên một cái gì đó gọi là đức tin. Nó là đối tượng của đức tin, nó có tính sinh tử, và đó là những gì chúng ta đã nói, và như thư Hê bơ rơ buộc phải đặt ra, ngay cả Chúa Giêsu Christ, Ngài là ai, Ngài là gì, địa vị Ngài chiếm được, và năng lực Ngài. Tất cả ở trong Ngài. Tâm điểm của đức tin là Chúa Giêsu, và giá trị, đạo đức, sức mạnh của niềm tin bắt nguồn từ đối tượng của nó, nó không phải là từ chính nó. Nó không có cho đến khi bạn có được đúng đối tượng của đức tin rằng đức tin là một điều mạnh. Bạn có thể có tất cả các loại đức tin bắt chước và chúng không ảnh hưởng đến công việc của Đức Chúa Trời một cách thuộc linh. 

Bạn có thể có một niềm tin tâm lý, nhưng nó không ảnh hưởng đến đời sống cơ đốc của bạn. Bạn có thể có một đức tin của giáo phái Cơ đốc Khoa học, và nó có thể làm điều gì đó cho cuộc sống vật chất của bạn, vì có liên quan tâm trí và thể chất, nhưng nó không làm cho bạn thành một yếu tố thuộc linh trong ngôi nhà của Đức Chúa Trời. Để trở thành một yếu tố thuộc linh tích cực trong ngôi nhà của Đức Chúa Trời có nghĩa là phải đến một liên kết quan trọng giữa linh của bạn và Giêsu Christ, một sự liên hiệp sống động bởi đức tin với Giêsu Christ, và nó nắm giữ Ngài trong đức tin, cung cấp ống dẫn, chiếc xe, qua đó năng lượng của Đức Chúa Trời đến. Năng lượng của Đức Chúa Trời, Đức Thánh Linh, đến dọc theo đường của Giêsu Christ như là đối tượng: không phải cái gì đó mà chúng ta gọi là đức tin, có thể, sau tất cả, có một cái gì đó mà chúng ta đã nhờ nó làm cho mình tin. Ồ không, điều quan trọng là đối tượng của đức tin, là chính Chúa. Đức Chúa Trời hoạt động trên lập trường của Con Ngài, và bạn và tôi am hiểu Con của Ngài, Chúa Giêsu Christ, bởi đức tin. Đức Thánh Linh đóng ấn rằng, tất cả mọi thứ có liên quan đến đó.

Kết quả của việc bước vào trong
" Nhơn danh Jêsus Christ Người Na-xa-rét, hãy đi!", và anh ta nhảy lên. Đơn giản trong từ ngữ của nó, nhưng rất mạnh mẽ và rất hoàn toàn trong hoạt động của nó. Ngay lập tức con người trong chính mình biết vinh quang Đức Chúa Trời. Anh, nhảy lên, ca ngợi và tôn vinh Đức Chúa Trời. Anh đã có nó trong lòng mình, trong tâm hồn của chính mình. Anh biết anh đã được thay đổi, anh ở trong lợi ích của sự an nghỉ của Đức Chúa Trời.

Có, và sau đó anh đã đi vào và tiếp tục đi tới với dân của Chúa. Các yếu tố tập thể bước đến. Người Do Thái sẽ nói về Đấng Christ như một người Con trên ngôi nhà của Đức Chúa Trời, "mà nhà là chúng ta" (Heb. 3:6). Nhà đã được trình bày cho thấy và anh ta đi với họ vào nhà. Anh là một cái gì đó trong ngôi nhà với các tôi tớ của Đức Chúa Trời, anh ấy sẽ là một phần của Thân thể tập thể và là một yếu tố trong đó.

Một cuộc nổi dậy mạnh mẽ của Ma quỉ
Bây giờ bạn sẽ thấy cách anh ta là một yếu tố, vì có hai điều xảy ra. Thông qua chương tiếp theo và bạn sẽ thấy. Đầu tiên của tất cả, anh là cơ hội cho một cuộc nổi dậy hùng mạnh của ma quỷ, và đó là một cái gì đó! Ô, một cơn bão lớn phát sinh vì những gì đã xảy ra với con người này. Mọi thứ trở nên náo động kinh khủng trong lĩnh vực thuộc linh, và đó là cách sẽ có, và đó là cách phải có. 

Chúng ta không nói chuyện cách lém lỉnh hay khinh suất, nhưng thực tế là bạn và tôi phải là yếu tố của sự xáo trộn trong vương quốc của Sa-tan, và nếu chúng ta thực sự trong lợi ích của một kinh nghiệm thuộc linh sống động, có nghĩa là, nếu chúng ta thực sự đứng trên bàn chân của mình như những người đáng kể và chịu trách nhiệm về pháp lýcho Đức Chúa Trời, không phải được ẵm bồng, mang đi, được chăm sóc và phục vụ cho sự yếu đuối của chúng ta, nhưng bây giờ đứng trên đôi chân của chúng ta, đi ra và đi vào, sau đó kẻ thù nhận ra rằng đây là một cái gì đó đáng kể, và như vậy luôn luôn có một sự xáo trộn.

Thật như với Lazarus. Khi ông sống lại từ cõi chết, bạn biết đã có một tranh cãi sôi nổi như thế nào, thế nào các nhà cai trị cùng một lúc bàn tính tiêu diệt Chúa Giêsu vì cớ Lazarus, bởi vì  cớ anh mà có nhiều người tin. Vì vậy, có như vậy. Tôi tự hỏi liệu bạn và tôi thực sự đại diện cho một sự xáo trộn trong thế giới ngầm ở dưới, hoặc cho dù kẻ thù có thể tiến lên mà không cảm thấy một chút băn khoăn khi liên quan đến chúng ta. Mỗi khi một cái gì đó như thế này đã xảy ra trong Tân Ước, bạn rất sớm tìm thấy một phản ứng lớn từ kẻ thù. Bạn thấy, khi Chúa Giêsu bước đến trong mức lượng lớn hơn, nó có nghĩa là ít mức lượng đối với kẻ thù, phạm vi ít hơn, ít lãnh thổ cho anh ta. Hắn được vắt ra. Bạn có đang vắt kẻ thù ra không? Tôi có vắt đối phương ra không ? Tôi có đang làm thu hẹp khu vực của hắn không? Chúng ta có đáng kể theo cách này không? Vâng, đó là một điều mà đã dấy lên.

Một chứng cớ sống
Điều khác là điều này, con người này là một bằng chứng, đó là câu trả lời cho mọi lý luận. Nhìn thấy con người nầy trong toàn bộ, họ đã phải ngậm miệng của họ. Không còn lập luận nữa. Tất cả lập luận, nếu nó là giáo lý, lý thuyết, giảng dạy, giải thích lẽ thật, nhưng một nhân chứng sống -- bạn không thể tranh luận chống lại điều đó. Miệng của bạn được ngậm lại khi bạn có một người sống đứng đó ngay trong các sự vật. Chúng ta có làm miệng của mọi người ngậm lại không? Chúng ta sẽ không làm được điều đó bởi lẽ thật mà chúng ta nắm giữ, giảng dạy, giải thích, nhưng chúng ta có thể làm điều đó bởi những gì chúng ta là, bằng cách sở hữu những điều tốt. Chúng ta là điều đó? Bạn sắp là điều đó không? Bạn sẽ được điều đó? Một câu trả lời thực sự cho mọi lý luận đến nỗi mọi người nói, Vâng, hãy nhìn đây, đó không phải là sự giảng dạy họ đã tiếp lấy, các hiệp hội họ đã thực hiện: không, không, nhìn vào họ, bạn biết những gì họ là, bạn biết làm thế nào họ ít đáng kể, bạn biết những gì họ đã bị tật nguyền về thuộc linh, bạn biết trách nhiệm họ có là gì, bạn biết họ đã sống không có sự an nghỉ nhiều đến bao nhiêu: nhưng hãy nhìn bây giờ, họ có những điều tốt, họ đang ở trong tình trạng tốt của sự vật, họ đáng kể, họ có ý nghĩa một cái gì đó, và họ đang ở trong sự an nghỉ, họ đang ở trong niềm vui, họ đang sống trong sự hài lòng, bản thân họ cũng đang thay đổi! Bạn có thể nói điều đó không? Bạn không thể nói bất cứ điều gì cho điều đó nếu bạn đang trung thực.

Ô, bạn bè thân yêu ơi, chúng ta không đi ra ngoài để cố gắng và truyền rao một số lời giảng dạy, một số lẽ thật cho dân chúng. Điều đó sẽ không bao giờ thuyết phục. Bạn và tôi có mặt ở đây như những người làm thuyết phục những người khác bởi vì chúng ta thể hiện sự an nghỉ của Ngài, chúng ta thể hiện bình an của Ngài, chúng ta thể hiện sức mạnh của Ngài, và chúng ta đáng kể cho một cái gì đó. Chúng ta là những người có trách nhiệm, chúng ta là những có yếu tố tích cực, chúng ta là những tài sản, Chúa đang nhận được một cái gì đó bởi lý do có chúng ta. Đó là cách phải được. Có được như vậy không? Tất cả điều này có thể được nếu chúng ta đi theo con đường của con người này, và nói, Vâng, điều này đã quá đủ dài rồi và nó đã kết thúc, và kết thúc, cho đến nay tôi quan tâm sự siêng năng, cùng một lúc, và tôi thực sự làm được là nhờ ân sủng của Đức Chúa Trời, có một thái độ đức tin quyết liệt và định hướng về Chúa Giêsu cho sự giải thoát hoàn chỉnh của tôi và làm tôi đứng trên đôi chân của mình cho vinh quang của Ngài, để ngợi khen Ngài! Tôi nghĩ rằng sẽ có một sự việc, và tôi nghĩ rằng nó sẽ là - anh nhảy lên, đứng trên đôi chân của mình, ca ngợi và tôn vinh Đức Chúa Trời. Nó có thể là như vậy với mỗi người chúng ta.

Sống vùng hoang dã mỏi mê thay,
Bất ổn, yếu suy, đói khát hoài,
Chúa bảo bước vào miền đất tốt,
Dân vô tín chẳng thể vào ngay.

T. Austin-Sparks

 Hết