Thứ Sáu, 6 tháng 9, 2013

Cherubim quan hệ với sự sống và phụng sự--1




Chương 1 - Ý nghĩa của lời khen ngợi


Đọc: 2 Sử ký. 20:1-25 “Sau các việc nầy, xảy có dân Mô-áp, dân Am-môn, và những người Mao-nít ở cùng họ, kéo đến đặng đánh giặc với Giô-sa-phát. 2 Bấy giờ, có người đến thuật cho Giô-sa-phát, mà rằng: Có một đám quân rất đông từ bên bờ kia của biển, từ nước Sy-ri, mà đến hãm đánh vua; kìa chúng đương ở tại Hát-sát-son-Tha-ma, cũng gọi là Ên-Ghê-đi. 3 Giô-sa-phát sợ hãi, rắp lòng tìm cầu Đức Giê-hô-va, và rao khắp xứ Giu-đa phải kiêng ăn một ngày. 4 Giu-đa nhóm lại đặng cầu Đức Giê-hô-va cứu giúp; người ta ở các thành Giu-đa đều đến đặng tìm cầu Đức Giê-hô-va.


5 Giô-sa-phát đứng trong hội chúng Giu-đa và Giê-ru-sa-lem, tại trong đền của Đức Giê-hô-va, trước hành lang mới, 6 mà cầu nguyện rằng: Lạy Giê-hô-va Đức Chúa Trời của tổ phụ chúng tôi! Ngài há chẳng phải là Chúa ở trên các từng trời sao? Há chẳng phải Đấng quản trị muôn dân muôn nước sao? Ở nơi tay Chúa có quyền thế năng lực, chẳng ai chống trả Chúa cho nổi. 7 Hỡi Đức Chúa Trời chúng tôi! Ngài há chẳng phải đã đuổi dân ở xứ nầy khỏi trước mặt dân Y-sơ-ra-ên của Ngài, mà ban xứ ấy cho dòng dõi Áp-ra-ham, là bạn hữu Chúa, làm sản nghiệp đời đời sao? 8 Chúng đã ở đó, và đã cất cho danh Chúa một đền thánh mà rằng: 9 Nếu tai họa giáng trên chúng tôi, hoặc gươm giáo, hoặc sự đoán phạt, hoặc dịch hạch, hay là cơn đói kém, thì chúng tôi sẽ đứng trước đền nầy và trước mặt Chúa (vì danh Chúa ở trong đền nầy), mà kêu cầu Chúa trong sự gian nan chúng tôi, thì Chúa sẽ dủ nghe và giải cứu cho. 10 Trong lúc dân Y-sơ-ra-ên từ xứ Ai cập lên, Chúa có cấm họ loán đến xứ dân Am-môn, dân Mô-áp, và người ở núi Sê-i-rơ; dân Y-sơ-ra-ên xây khỏi chúng nó, không diệt chúng nó đi; 11 kìa, chúng nó báo lại chúng tôi dường nào, đến toan đuổi chúng tôi khỏi sản nghiệp Chúa đã ban cho chúng tôi nhận lấy. 12 Hỡi Đức Chúa Trời chúng tôi ôi, chớ thì Ngài sẽ không xét đoán chúng nó sao? Vì nơi chúng tôi chẳng còn sức lực gì đối địch cùng đám quân đông đảo nầy đương đến hãm đánh chúng tôi, và chúng tôi cũng không biết điều gì mình phải làm; nhưng con mắt chúng tôi ngửa trông Chúa! 13 Cả Giu-đa đều đứng tại trước mặt Đức Giê-hô-va với các đứa nhỏ, vợ, và con cái mình.
14 Bấy giờ, tại giữa hội chúng, Linh Đức Giê-hô-va cảm động Gia-ha-xi-ên, con trai Xa-cha-ri, cháu Bê-na-gia, chắt Giê-hi-ên, chít Ma-tha-nia, là người Lê-vi thuộc về dòng A-sáp, 15 mà phán rằng: Hỡi các người Giu-đa và dân cư thành Giê-ru-sa-lem cùng vua Giô-sa-phát, hãy nghe! Đức Giê-hô-va phán cho các ngươi như vầy: Chớ sợ, chớ kinh hãi bởi cớ đám quân đông đảo này: Vì trận giặc nầy chẳng phải của các ngươi đâu, bèn là của Đức Chúa Trời. 16 Ngày mai, hãy đi xuống đón chúng nó: Kìa, chúng nó đi lên dốc Xít, các ngươi sẽ gặp chúng nó nơi đầu trũng, trước mặt đồng vắng Giê-ru-ên. 17 Trong trận nầy các ngươi sẽ chẳng cần gì tranh chiến; hãy dàn ra, đứng yên lặng mà xem thấy sự giải cứu của Đức Giê-hô-va ở cùng các ngươi. Hỡi Giu-đa và Giê-ru-sa-lem! Chớ sợ, chớ kinh hãi; ngày mai, hãy đi ra đón chúng nó, vì Đức Giê-hô-va ở cùng các ngươi. 18 Giô-sa-phát bèn cúi sấp mặt xuống đất; và cả Giu-đa và dân cư thành Giê-ru-sa-lem đều sấp mình xuống trước mặt Đức Giê-hô-va mà thờ lạy Ngài. 19 Người Lê-vi về dòng Kê-hát và về dòng Cô-rê đều đứng dậy cất tiếng lớn mà khen ngợi Giê-hô-va Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên.

20 Buổi sớm mai, chúng đều chỗi dậy thật sớm, kéo ra đồng vắng Thê-cô-a; đương lúc chúng đi, Giô-sa-phát đứng tại đó, mà nói rằng: Hỡi người Giu-đa và dân cư thành Giê-ru-sa-lem! Hãy nghe ta: Khá tin cậy Giê-hô-va Đức Chúa Trời các ngươi, thì các ngươi sẽ vững chắc; hãy tin các đấng tiên tri Ngài, thì các ngươi sẽ được may mắn. 21 Khi người đã bàn nghị với dân chúng, bèn lập những người ca xướng cho Đức Giê-hô-va mặc áo lễ thánh mà đi ra trước cơ binh ngợi khen Chúa rằng: Hãy ngợi khen Đức Giê-hô-va, vì sự thương xót Ngài hằng có đời đời. 22 Đương lúc chúng khởi ca hát và ngợi khen, thì Đức Giê-hô-va đặt phục binh xông vào dân Am-môn, dân Mô-áp và những kẻ ở núi Sê-i-rơ đã đến hãm đánh Giu đa; và các dân ấy đều bị bại. 23 Dân Am-môn và dân Mô-áp dấy lên đánh dân ở núi Sê-i-rơ, đặng diệt chúng nó đi; khi đã diệt dân ở Sê-i-rơ rồi, thì chúng lại trở giết lẫn nhau. 24 Khi dân Giu-đa đến tháp canh nơi đồng vắng, nhìn đến đám quân đông đảo, thì thấy những thây nằm sải trên đất, chẳng có một ai thoát khỏi được. 25 Giô-sa-phát và dân sự người đến cướp lấy tài vật của chúng, thấy có nhiều của cải, xác chết, và đồ quí báu, bèn cướp lấy cho đến chừng đem đi không đặng; họ cướp lấy tài vật trong ba ngày, vì là rất nhiều”.

Thánh Vịnh 50:23 “Kẻ nào dâng sự cảm tạ làm của lễ, tôn vinh ta;
Còn người nào đi theo đường ngay thẳng, Ta sẽ cho thấy sự giải cứu của Đức Chúa Trời”.

Một lời mạnh mẽ và liên tục đến với tấm lòng của tôi trải một thời gian có liên quan đến việc Chúa hợp tác với những lời khen ngợi của dân Ngài. Khúc Kinh thánh 2 Sử ký 20:22, "Đương lúc chúng khởi ca hát và ngợi khen, thì Đức Giê-hô-va đặt phục binh xông vào dân Am-môn, dân Mô-áp và những kẻ ở núi Sê-i-rơ đã đến hãm đánh Giu đa; và các dân ấy đều bị bại ", là một lời bình luận tuyệt vời về lời Thánh Vịnh 50: "Kẻ nào dâng sự cảm tạ làm của lễ, tôn vinh ta;
Còn người nào đi theo đường ngay thẳng, Ta sẽ cho thấy sự giải cứu của Đức Chúa Trời”. Bày tỏ sự cứu rỗi của Ngài trên cơ sở của lời khen ngợi là lớn,

Chức vụ Ngợi Khen

Khi tôi suy nghĩ về vấn đề này, có sự chói sáng trên tôi, ô sự ngợi khen có chỗ rộng lớn như thế nào trong Lời Đức Chúa Trời. Tâm trí tôi trở lại sự đề cập đầu tiên về lời khen ngợi, và sau đó từ từ tìm kiến tới, nhìn thấy sự phát triển, mãi cho đến thời của David, khi sự khen ngợi đạt đến hình thức biểu hiện trọn vẹn nhất .

David đã nhận được các mô hình của đền thờ và tất cả các phụng vụ và chức vụ của nó bởi mạc khải của Đức Linh, và sau đó đưa toàn bộ sự việc vào hoạt động, hoặc vào trật tự, và một phần lớn sự việc đó thiết lập một chức vụ ngọi khen rất mở rộng và bao hàm. Như bạn đã biết, chức vụ ca hát của ông đã được lan truyền qua không ít hơn bốn ngàn người, tạo thành dàn hợp xướng của ông. Trong hai mươi bốn ban của chức vụ, dưới sự cai trị của nhà lãnh đạo được lựa chọn trong hai mươi bốn ban, bốn ngàn ca sĩ và chơi đàn duy trì được chức vụ khen ngợi ở giữa dân của Chúa cách liên tục.

Tôi dừng lại ở đó, khi tôi thấy lời khen ngợi phát triển đến một biểu hiện đầy đủ như vậy, và lưu ý rằng điều này đã xuất hiện dưới tay David. David đại diện tối thượng quyền khi tối thượng quyền chưa bao giờ được biết đến ở Israel, biểu hiện đầy đủ của vương quyền, sự cai trị tối thượng, và quyền bính đi vào thế giới thông qua quyền làm con (vì nó không phải là Solomon đã ra lệnh hoặc cai trị chức vụ,  chỉ là David và Solomon tiếp lấy nó để thể hiện những gì David đã đưa vào sự hiện hữu). Solomon đại diện cho quyền làm con, David đại diện cho vương quyền và sự cai trị.

Chức vụ này của lời khen ngợi, đạt đến sự biểu hiện đầy đủ nhất của nó trong David, tự nhiên mang tâm trí của một người hướng về Chúa Giêsu, và là cơ sở thiết thực mà do đó lời khen ngợi được đưa vào giữa vòng dân của Chúa, một thực tế rằng Ngài ở vị trí quyền bính tối cao. Ngài là Chúa của tất cả. Khi điều đó được thành lập, một chức vụ lời khen ngợi phải bước vào. Nhưng khi chúng ta đến với chương này trong 2 Sử ký dường như chúng ta thậm chí còn tiến xa hơn David trong sự ứng dụng sự việc nầy. Tại đây, chức vụ này mà David đã thành lập và đưa vào hiện hữu trong một cách có trật tự, được đưa lên và sử dụng như một công cụ mà nhờ đó đức tin thể hiện chính nó.

Khen ngợi trước chiến thắng

Có nhiều trường hợp trong Lời Đức Chúa Trời chép về việc hội chúng ca hát sau một sự giải thoát tuyệt vời. "Đoạn, Môi-se và dân Y-sơ-ra-ên hát bài ca nầy cho Đức Giê-hô-va" (Xuất 15:1). Đó là ở phía bên kia Biển Đỏ. Khá tốt và hoàn toàn đúng để ngợi khen Chúa vì tất cả mọi sự giải cứu và chiến thắng đã bước vào. Deborah đã hát một bài hát quá lớn lao nhưng đó là ở phía bên kia của cuộc chiến, khi chiến thắng đã được sở hữu. Elizabeth đã hát một bài hát, nhưng khi đã sở hữu phước lành. Có rất nhiều điều như thế, và một người ngụ ý tiếp lấy bất kỳ giá trị nào từ lời khen ngợi bằng cách đặt nó theo cách đó, nhưng ở đây bạn có một cái gì đó ở cấp độ cao hơn. Đây là lời khen ngợi trước trận chiến, đây là tạ ơn trước khi đi vào sự sở hữu, đây là lấy vị trí và tự tuyên bố trước khi đến sự vui hưởng của vấn đề này như một điều sở hữu cụ thể. Vì vậy, dàn hợp xướng tuyệt vời của David đã được gửi đứng phía trước quân đội và trở thành biểu hiệu của đức tin, tiếp lấy chiến thắng trước cuộc xung đột.

Điều đó có vẻ là một lập trường trong đó Chúa đặc biệt thích thú. Vấn đề nầy  không phải là vấn đề nhỏ. Một điều là chiến thắng được sở hữu mà không chiến đấu, không có sự thương vong. Hơn nữa, chiến lợi phẩm quá lớn mà họ không biết làm thế nào đối phó. Đấy là tình trạng của kẻ chiến thắng dư thừa. Đây là chiến thắng bậc nhất.

Dường như với tôi đó là một vị trí mà Chúa nhằm mục đích phải có giữa vòng dân của Ngài. Điều nầy đúng với kinh nghiệm của không ít người mà Chúa đã thường đưa họ đến nơi mà Ngài đứng lại phía sau, trong khi họ kêu la để được giúp đỡ. Ngài không đến giải cứu khi họ đang cầu xin những hành động tối thượng. Ngài chờ đợi cho đến khi họ đã ra khỏi bất kỳ lĩnh vực nào, hoặc là tuyệt vọng hoặc sợ hãi hay chất vấn hoặc nghi ngờ, và phải đi đến một nơi mà, mặc dù họ không có câu trả lời theo nghĩa đen, nhưng trong tấm lòng của họ, họ phải hoàn toàn an nghỉ về toàn bộ sự việc. Nó được giải quyết hầu Chúa là sở hữu của tình hình, và họ là một với Ngài trong vấn đề này.

Khi Chúa đã đem chúng ta đến đó, thường thường điều đó liền xảy ra. Chúng ta đã dự đoán một số thử thách kinh khủng, hoặc mong đợi một số biểu hiện hùng mạnh của quyền năng Đức Chúa Trời, và toàn bộ trận chiến lớn, cuộc đụng độ mà chúng ta mong đợi một cách khách quan, đã xảy ra trong tấm lòng của chúng ta, và đó là tất cả. Như thể nó đã được hoàn tất, và sau đó mọi thứ khác chỉ đơn giản phù hợp vào. Không có thử thách lớn. Vấn đề xảy ra, nó qua đi. Hoặc, nếu có cái gì đó hơn nữa được thực hiện, nó không phải là thử thách chúng ta đã lo sợ, không phải là kinh nghiệm thử thách kinh khủng mà chúng ta mong đợi. Chúa tìm kiếm có chiến thắng trong tấm lòng của chúng ta trước khi Ngài làm bất cứ điều gì ở bên ngoài, để chúng ta có ở nơi mà vấn đề có liên quan, chúng ta đã sẵn sàng để tạ ơn Chúa. Nó có vẻ là một đạo luật về các sự đối xử của Đức Chúa Trời với chúng ta. Tất nhiên, nó chứa trong tấm lòng điều lớn hơn tất cả.


Dưới đây là những người này,-- dân Am-môn, Mô-áp, núi Seir, quần chúng lớn,- dân của Chúa phải đối mặt với những gì tự nhiên tràn ngập. Như Giô-sa-phát nói, "chúng tôi chẳng còn sức lực gì đối địch cùng đám quân đông đảo nầy đương đến hãm đánh chúng tôi". Đương nhiên họ không có cơ hội. Bất kể trường hợp có thể ra sao, tỷ lệ cược từ quan điểm tự nhiên tất cả nằm về phía kẻ thù, và dân của Chúa hoàn toàn lâm vào thế bất lợi, họ không đáng kể. Tất cả tình hình dường như nói rằng điều chống lại chúng ta chắc sẽ thành đạt được trong ngày. Phải đối mặt với một tình hình như vậy, bất cứ điều gì có thể được, nếu những người liên quan có thể được đưa đến nơi mà họ hát và khen ngợi, những gì đã xảy ra? Chắc chắn Chúa đã được đặt ở trên tất cả những gì chống lại họ.


Chúa đã được ban cho một địa vị to lớn hơn nhiều so với tất cả những gì chống đối. Chắc chắn đó phải là vị trí, ý nghĩa của nó. Có một tuyên bố rằng trong khi tất cả điều này chống lại chúng ta, và chúng ta không có cơ hội của chúng ta, Chúa hơn tất cả. Đó là những gì đáng kể, khi chúng ta hát và khen ngợi, khi đối mặt với tỷ lệ kinh khủng như vậy. Chúa sẽ hợp tác trên lập trường đó. Chúa chờ đợi điều này. "Bạn có tin điều Ta có thể làm? Bạn có tin rằng Ta nhiều hơn tất cả không?" Có, tôi tin điều đó - rụt rè, vẫn còn sợ hãi, vẫn còn có thể hiểu được, ngạc nhiên làm thế nào điều này sẽ xảy ra? Hoặc hoan hỉ, đắc thắng, đến điểm của một bài hát ca ngợi? Dường như đối với tôi, Chúa thường chờ đợi bài hát đó, không một bài hát giả vờ, giống như cậu bé trở về nhà trong bóng tối, cậu hát để giữ cho mình khỏi sợ hãi, nhưng thực sự là bài hát của đức tin. Chúa đến trên lập trường đó. Chúng ta đã tìm thấy nó rất nhiều lần, và khi đến vị trí đó, Chúa tìm kiếm có được dân của Ngài. Chúng ta đang chờ đợi Chúa làm điều gì đó, và Chúa có lẽ đang chờ đợi chúng ta tin rằng tất cả đã được thực hiện. "Trước khi họ gọi, Ta sẽ trả lời", nhưng đức tin có thể mang chúng ta đến bên kia cuộc xung đột, phải được biểu hiện.

Chúng ta cần nhớ rằng những hành động tối thượng của Chúa không nhất thiết phải thực hiện với  giá trị đạo đức cho chúng ta. Giả sử bạn đang ở trong một khó khăn rất lớn, bạn không có cách thoát ra, bạn kêu la với Chúa, và nói, Chúa ôi, đem tôi ra khỏi khó khăn này! Và Chúa nói: "Được rồi, con Ta ơi, Ta ở đây, và sẽ giải cứu con", và sau đó Ngài chỉ đơn giản đưa tay Ngài và đưa bạn ra khỏi khó khăn của bạn. Lợi ích luân lý của bạn là gì? Giả sử bạn đang gặp khó khăn khác, và điều tương tự xảy ra lần nữa, bạn đang lâm vào khó khăn mỗi ngày, lúc nào Chúa đến và đưa bạn ra khỏi khó khăn của bạn. Lợi ích đạo đức, hay thuộc linh của bạn là gì? Con số không! Bạn có nghĩ rằng Chúa đang hài lòng với điều đó? Điều đó có thể là đúng cho trẻ sơ sinh. Chúng ta có thể đối xử với con trẻ của chúng ta như thế. Tuy nhiên, tôi nghĩ rằng chúng ta có thể có sự dự phòng, chúng ta có thể muốn xem một cái gì đó ngày càng phát triển trong chúng hơn là chúng chỉ nhìn vào chúng ta để được giúp đỡ khi chúng thấy mình đang gặp khó khăn. Chúng ta muốn chúng học được điều gì. Chúa muốn chúng gia tăng trí thông minh, và sự hiểu biết.


Một đứa trẻ hư hỏng là một đứa trẻ rất khó chịu. Không ai dành nhiều sự tôn trọng cho đứa trẻ hư hỏng, nó là một đứa trẻ rất hư hỏng, khi gặp mọi khó khăn nó chỉ rên rỉ để cha mẹ của nó giúp đỡ nó. Chúa không muốn những con cái hư hỏng, và Ngài không muốn chúng ta tiếp tục là trẻ sơ sinh quá mức. Vì thế, Ngài không hành động cách tối thượng bởi vì Ngài mong muốn có gia tăng giá trị thuộc linh và đạo đức. Những hành động tối thượng của Chúa không được nắm giữ khỏi dân của Ngài, nhưng rất thường xuyên chúng bị trì hoãn bởi vì dân Ngài đã không đạt được một vị trí thuộc linh và đạo đức cao hơn nào đó.

Há bạn không nghĩ rằng đó là ích lợi thực sự cho ba người đàn ông tại Babylon khi Chúa đã không giữ họ thoát khỏi đám lửa cháy, nhưng cứu họ trong đó sao? Tôi chắc chắn đó là một lợi lớn cho họ. Đó là một hành động tối thượng, nhưng nó không phải là hành động tối thượng giữ họ khỏi đi vào lò lửa. Có những vấn đề lớn đe dọa nhiều hơn là chỉ hành động giữ họ ở ngoài lò lửa. Chúng ta thường đi đến nơi mà chúng ta cầu khẩn Chúa làm một cái gì đó! Chúng ta không thể hiểu tại sao Chúa không làm điều gì đó. Chúa có khả năng, trong quyền năng của Ngài,  Ngài có thể làm điều đó - tại sao Ngài không làm điều đó? Chúng ta rất thường xuyên có cuộc tranh cãi với Chúa, có lẽ một cuộc cãi lộn với Chúa. Thậm chí chúng ta có thể chê trách Chúa rằng Ngài không bước ngay vào điều đó và hành động cách tối thượng, và làm điều đó.


Nó đại diện cho một sự gia tăng thuộc linh rất thực tế nếu trước khi có một hành động tối thượng của Đức Chúa Trời mà chúng ta đã đến nơi của chiến thắng. Có nghĩa là, “Đức Chúa Trời mà chúng tôi hầu việc, có thể cứu chúng tôi... Dầu chẳng vậy (nhưng nếu không)..." Câu chuyển đổi sẽ là: "Đức Chúa Trời của chúng tôi có thể giải cứu! Chúng tôi tin rằng Ngài có thể giải cứu. Nếu Ngài không giải cứu, tôi không biết những gì chúng tôi sẽ chịu! Tôi không biết những gì chúng tôi sẽ làm về Ngài! Tôi không biết liệu tôi sẽ có thể tin tưởng vào Ngài nữa không! Tôi đã tin tưởng Ngài giải cứu tôi, và Ngài đã không cứu tôi! Tôi không biết liệu tôi đã không đặt nhầm niềm tin của tôi! " Chúa đọc thấy chúng ta suốt cả, và Ngài biết chúng ta.

Đôi khi chúng ta biết mình tốt hơn một chút khi chúng ta sẽ lớn lên, có nghĩa là, chúng ta cố gắng làm cho chúng ta tin rằng chúng ta đang ở trong một vị trí mà chúng ta không thực sự tin. Chúa biết chúng ta hơn chúng ta biết mình đằng sau tất cả luận điệu lẫn tránh của chúng ta, tất cả những gì chúng ta làm cho mình tin, và Ngài biết khi yếu tố cuối cùng của việc chúng ta thử nghiệm Ngài đã qua. "Ngươi đừng thử Chúa là Đức Chúa Trời ngươi " (Mathio 4:7), "Các ngươi chớ thử Giê-hô-va Đức Chúa Trời các ngươi " (Phục 6:16).

Chúa biết khi yếu tố cuối cùng của việc thử nghiệm Ngài đã qua đi, và chúng ta đã đi đúng, và bây giờ bất cứ cách nào đi nữa, chúng ta cũng tin tưởng vào Chúa, tùy theo cách nào của Chúa cũng là đúng cả. Khi chúng ta thực sự đến đó, Đức Thánh Linh tự phát dấy lên trong tấm lòng của chúng ta đến sự ưng thuận thần thượng. Đó không chỉ là phản ứng. Đức Thánh Linh dấy lên và ban cho cảm giác an nghỉ, Chúa  hài lòng, và bây giờ chúng ta ở trong sự bình an. Cuộc tranh cãi kết thúc, các cuộc xung đột bên trong kết thúc, chúng ta chiến thắng cách thuộc linh. Sau đó, Chúa có một cách thực hiện bất cứ điều gì Ngài muốn làm.


Trong khi chúng ta đang đấu tranh để có cách thức riêng của chúng ta, trong khi chúng ta đang cãi nhau với Chúa, trong khi chúng ta đang đặt câu hỏi, trong khi chúng ta đang e ngại và sợ hãi, Chúa có thể không làm gì cả. Khi chúng ta vượt qua và đến nơi đó, mặc dù biểu hiện của chiến thắng cụ thể vẫn còn ở phía trước, tuy nhiên trong tấm lòng của chúng ta, chúng ta được thông qua với trận đấu, sau đó Chúa có một cách để làm bất cứ điều gì Ngài muốn làm, để cho thấy sự giải cứu là của Đức Chúa Trời. Chúa là Chúa. Chúa đang ở trên ngai vàng. Chúa là Đấng Chiến Thắng.


Đó là ý nghĩa của sự khen ngợi trong đoạn văn này. Sự  khen ngợi thiết thực, chân chính xuất phát từ một tấm lòng an nghỉ trong Đức Chúa Trời, tin tưởng vào Chúa, tin Ngài, cho Ngài ở trên tất cả mọi thứ và tất cả những người khác. Đó là lời khen ngợi trên lập trường của tối thượng quyền, Vương quyền, quyền Chúa Tể.

Dường như có một quyền năng kinh khủng trong lời khen ngợi đúng loại. Có những vấn đề lớn liên kết với nó. Ở đây trong lịch sử, là một minh hoạ của một chân lý thuộc linh. Một quân đội hùng mạnh, khủng khiếp, quá lớn áp đảo đối với dân của Đức Chúa Trời,  đơn giản chưa đưa vũ khí ra làm gì thì bị bắt buộc phải mang tất cả các chiến lợi phầm của họ cho dân của Chúa, trên lập trường mà dân của Chúa, trước khi bước vào cuộc chiến, đột phá bằng lời khen ngợi. Có cái gì đó mà bạn và tôi phải học.

Chúng ta phải có các giao tiếp với Chúa về vấn đề này, để được củng cố, kể vào Ngài và sức mạnh của Ngài, để đối mặt với mọi thứ bằng linh của lời khen ngợi, không chờ đợi cho đến khi chúng ta ở phía bên kia để ngợi khen Chúa vì đã được sự giải thoát rồi, nhưng ca ngợi trước, và chuẩn bị một cách cho Chúa bằng cách dâng sinh tế bằng lời tạ ơn. Chúa cũng cố chúng ta đến một nơi chiến thắng như vậy!
T.A.Sparks