Thứ Bảy, 26 tháng 9, 2015

BƯỚC ĐƯỜNG CỨU RỖI




Hồn côi, ngươi đã lạc đường,
Đường bình an đã coi thường bỏ đi,
Đường tuy cô độc huyền vi,
Nhưng vào sự sống phước thì vạn niên.
Sao ngươi yêu lối dốc nghiêng,
Cho mình sa đọa vào miền hư hoa?
Sao ngươi ghét trí tuệ Cha,
Nhạo cười con cái hoàng gia siêu quần.


Điền cuồng đau khổ nhiều lần,
Ngươi coi cuộc sống trần hoàn hư không?
Không gì đẹp đẽ hài lòng,
Sinh ra rồi chết diệt vong đời đời;
Đường đời chỉ khổ mà thôi,
Bước đi nào thấy thoả vui bao giờ,,
Hoàn toàn chán nản, bơ vơ,
Không ai an ủi trong giờ lâm chung.

Tối tăm, lưu lạc, khốn cùng,
Ngươi khinh nhân thế mịt mùng vô phương,
Loài người bất lực cùng đường,
Nhưng ta được thoát môi trường ngươi khinh,
Tân sinh bởi Đức Thánh Linh,
Kinh qua điều tốt hiển vinh hơn đời;
Huyết Chúa cứu chuộc ta rồi,
Vương hoàng, tư tế cuộc đời đổi thay.

Sự phong phú khó phô bày,
Trong tình yêu Chúa ta nay hưởng rồi;
Từ giếng cứu rỗi trào sôi,
Hồn ta hạnh phước không thôi dâng trào;
Thánh Linh tiếp nhận hàm bao:
Khôn ngoan, ân điển, quyền cao đủ điều,
Dù đường còn hoạn khổ nhiều,
Niềm vui Chúa sức mạnh giao ta rồi.

Thiên thần hầu việc không thôi,
Giữ gìn từng bước đứng ngồi của ta;
Bàn tay họ canh giữ mà,
Những hồn hoàng phái, người nhà thượng thiên;
Vào miền đại phúc vạn niên,
Bước chân ta sẽ đến miền hiển vinh,
Chúa là Thiên Phụ hiển vinh,
Jesus là Bạn chí tình của ta.

Áo dài sắc trắng sáng loà,
Hình Ngài phô diễn thật là lạ thay;
Áo công nghĩa sáng láng hoài,
Dường như ánh sáng bên ngoài chúng ta;
Làm vua trái đất bao la,
Cám ơn thương xót Chúa Cha đoái hoài;
Cho ta được tái sinh rày,
Ban thêm mão miện không phai, không tàn./.
Minh Khải cảm tác theo
(Charles Wesley’s poem)