“Vì kìa, mùa
đông đã qua, Mưa đã dứt hết rồi; Bông
hoa nở ra trên đất; Mùa hát xướng đã đến nơi, Và tiếng chim cu nghe trong xứ; Cây vả đương chín trái xanh tươi của nó, Và
nho trổ hoa nực mùi hương. Hỡi bạn tình ta, người đẹp của ta ơi, hãy chỗi dậy
và đến!” (Nhã Ca 2:11-13)
-
Có thời kỳ
xuân sanh của cuộc đời, nhưng nó không thuộc về quá khứ, mà nằm trong tương
lai. Một ngày nào đó, cả địa cầu sẽ kinh nghiệm một thời kỳ xuân sanh như thế.
Cuối cùng, Chúa Jesus sẽ trở lại để đón Nàng Dâu đang chờ đợi của Ngài, sẽ chào
đón nàng bằng những lời lẽ rất giống những lời trên đây.
Thời kỳ xuân
sanh sẽ đến, mùa hát xướng sẽ đến nơi, có thời khắc mặt đất sẽ lại trổ hoa và
tai ương sẽ tan biến để rồi những bông hoa sẽ xuất hiện trên đất. Chúng ta sẽ
chổi dậy và đồng đi với Ngài trên trái đất mới trong tiết xuân vĩnh cửu..
Đấy cũng là một
bức tranh đẹp, đầy xúc động, vì điều nầy xảy ra trong tấm lòng và đời sống của những
con người thực sự yêu mến Vua, là Chúa Jesus và bước vào mùa xuân của Ngài. Mùa
đông lạnh lẽo của sự cô độc, tội lỗi qua đi. Mùa hát xướng đã đến trong tấm lòng
tin kính của họ rồi.
-
Mùa đông địa
cầu lạnh tê tái,
Sáu ngàn năm
tận mãi hôm nay,
Heo may, bão
tuyết còn hoài,
Bầu trời mây
đậm giăng đầy khắp nơi.
Con người sống
cuộc đời tội lỗi,
Lạnh lẽo, cô đơn
với cơ hàn,
Đường vô định
gói hành trang,
Nghĩ về ngày
chết buồn than vô cùng.
Bổng cu gáy tưng
bừng khắp chốn,
Tiếng Lương
Nhơn từ tốn êm thay:
“Bạn tình Ta,
hãy đến đây,
“Cùng Ta dạo
bước khoan thai địa cầu”.
Tiết đông giá
rét đâu còn có,
Bóng hoa trên
đất nở ra rồi,
Mùa ca xướng đã
đến nơi,
Địa cầu tươi
trẻ muôn đời vinh quang./.
Minh Khải—17-9-2015