Thứ Hai, 26 tháng 3, 2018

MẬT ĐẮNG VÀ GIẤM-



Thi thiên 69:21 TKTC-Họ cũng đã cho con mật làm thức-ăn của con, Và cho cơn khát của con, họ đã cho con giấm để uống”
Mathio 27:34, “họ cho Ngài rượu trộn với mật thú để uống; và sau khi nếm nó, Ngài không chịu uống”.
Trước khi đóng đinh tử tội, người La mã cho nạn nhân uống mật đắng với mục đích làm cho nạn nhân mất cảm giác đau đớn. Đó là một hình thức gây mê ngày xưa. Về mặt nhân tính, Chúa Jesus là một người thật, Ngài không chịu uống mật đắng vì Ngài muốn được cảm biết sự đau đớn tột cùng trong thân xác khi chịu đóng đinh vì chúng ta.
Ngày nay chúng ta không muốn cảm biết sự đau khổ không để tạo ra sự cứu rỗi nhưng là để bù đắp thêm sự đau khổ của Chúa đã chịu vì hội thánh. “Bây giờ tôi mừng-rỡ trong các sự đau-khổ của tôi vì anh em, và trong xác-thịt của tôi, tôi đóng góp phần của tôi cho thân-thể của Ngài (đó là hội-thánh) bằng việc, cái gì đang thiếu các nỗi đau đớn của Christ thì tôi bù vào “ (Colose 1:24 TKTC).
Có lẽ ban đang chịu đau khổ vì hội thánh, cám ơn Chúa, nhưng bạn có tìm loại thuốc tê, thuốc trấn thống nào như lời ngợi khen của loài người để làm giảm cơn đau đớn của mìnn chăng? Bạn có đang uống mật đắng khi vác thập giá vì Chúa và hội thánh chăng?
Nhưng trước khi trút hơi thở cuối cùng, Chúa lại chịu uống giấm.
Giấm tương trưng những gì chua chát trong cách đối xử của loàii người dành cho người theo Chúa—giấm chua chát của tình đời. Giấm chua của những bạn bè Cơ đốc chiêu đãi chúng ta.
Xin Chúa giúp ta từ chối uống mật đắng nhưng hãy mạnh dạn uống giấm chua chát nhé.
 Bạn có nghiện lời khen của tín đồ như một lọai gây mê làm giảm đau chăng?