Chẳng phải có những thứ trong cuộc sống của chúng ta mà chúng ta có thể làm quen cách nhanh chóng đến nỗi vì đó làm mất đi ngọn lửa “đầu tiên” hay sao? Chúa phán với hội chúng địa phương ở Ê-phê-sô: “Dầu vậy, có điều ta trách ngươi, ấy là ngươi đã bỏ tình thương yêu ban đầu” (Khải. 2:4). Ngọn lửa đầu tiên, cũng thường là ngọn lửa tình yêu lớn nhất, đã tàn lụi. Nhưng Chúa không hài lòng với vị trí thứ hai!
Bạn đã tham dự Lễ Tưởng Niệm
Chúa Giê-su bao nhiêu lần rồi? Có thể 200 lần chăng? Đó là chỉ khoảng bốn năm nếu
bạn tham gia vào bữa Tiệc thánh của Chúa vào ngày Chúa Nhật. Liệu ngọn lửa cảm xúc
đầu tiên về những đau khổ của Chúa vẫn còn đó, hay mọi thứ sẽ như cũ mòn? Đó là
sự khác biệt giữa cái thuộc linh và cái thiên nhiên. Với tự nhiên, những gì một
người trải nghiệm qua thường mất đi rất nhanh. Mặt khác, về mặt thuộc linh, niềm
vui, sự vui hưởng và sự tận tâm lại cứ tăng lên.
Vâng, nên được như vậy.
Chúng ta phải gặp nhau thường xuyên để bẻ bánh: “Hãy làm việc này để tưởng nhớ
đến Ta” (Lu-ca 22:19). Lặp đi lặp lại cho đến khi Ngài đến ( 1 Cor 11:26).
Nhưng sự bẻ bánh thường xuyên không nhằm mục đích làm lu mờ cảm xúc của chúng
ta, mà là để kích hoạt chúng thêm nữa. Sự tận tâm nhiều hơn, tình yêu nhiều
hơn, lòng biết ơn nhiều hơn, sự tôn thờ sâu sắc hơn nên xuất phát từ chỗ đó. Thực
tế ra sao với tôi hôm nay ???
Bạn bẻ bánh còn cảm động thiết thực nữa không? Thói
quen có thể trở thành một loại ký sinh trùng bẩn thỉu. Chúng ta không nên làm
quen với những điều như vậy, nhưng hãy để cho mình được Chúa kích hoạt, phán dạy nhiều lần cách tươi tắn, mới
mẻ.