Nhân danh Chúa, xin vùi sâu đáy mộ
Mọi xấu xa ác tưởng kiếp con người
Chôn mục rã xác thân đời sống cũ
Cho linh hồn sáng rỡ ánh mặt trời.
Xin chôn nơi đây những năm khờ dại
Đời phù du mà tưởng sẽ vô cùng
Huyết lệ mồ hôi chan hòa bươn chải
Xây vững gì trên cát bãi biển đông?
Xin chôn nơi đây buồn đau phiền muộn
Bao dập bầm cân não, rã rời tim
Bao khắc khoải lo âu, bao xáo trộn
Đè nặng hồn trong suốt cõi mù đêm.
Xin chôn nơi đây quãng đời tội lỗi
Ý dâm tà, ác niệm lẫn đam mê
Cõi vật chất phù hoa, quyền danh lợi
Lạc thú dìm trong lửa dục cuồng si.
Xin chôn nơi đây đắng cay thù hận
Gặm nhấm hồn nhức nhối, mắt thôi xanh
Nụ cười biến, ngọc châu chìm đáy thẳm
Vui sướng tan, giấc ngủ mất an lành.
Xin chôn nơi đây dỗi hờn đôi lứa
Tình ý như sáng tối chẳng giao hòa
Đường hai hướng không hẹn ngày tái ngộ
Chúa đâu rồi? sầu một cõi phong ba.
Xin chôn nơi đây bất hoà căm giận
Cốt nhục tình sao nở chẳng nhìn nhau
Quá khứ buồn chưa xóa nhòa oán hận
Thì thứ tha cho yêu mến đẹp màu
Xin chôn nơi đây hoài nghi, bất tín
Đối tình yêu nồng thắm Đấng Từ Bi
Trước nghịch cảnh tưởng rằng Ngài câm nín
Bỏ hồn ta thất thểu một mình đi.
Nhơn danh Chúa, xin vùi chôn tất cả
Khối tội ghìm hồn trĩu chẳng bay cao
Chôn sâu kín tham sân si, bản ngã
Dầm hồn linh trong tình Chúa dạt dào.
Lòng phơi phới bước lên đường sống mới
Bao đau thương khổ lụy đã hoang tàn
Bóng đêm tắt, ánh dương hồng chói lọi
Ngẩn ngơ nhìn: chỉ thấy Chúa Bình An.
LINH CƯƠNG, (15-7-75)