Chúa đã cho con mượn cuộc đời
Với ngày sầu thảm, phút vui tươi
Bốn mùa, nhật nguyệt, trời non nước
Mượn kẻ thân yêu, tiếng khóc cười.
Gióp tự ngày xưa khẳng định rồi
Dẫy đầy khốn khổ kiếp con người (1)
Thuyền hồn trên biển trần vô hạn
Chẳng thể luôn buồm thuận gió xuôi.
Con chẳng cầu xin được gối đầu
Trên nền nhung lụa của sang giầu
Để nhìn trời biếc không mây vẩn
Tránh thoát mưa giông, nắng dãi dầu.
Đã quyết cùng đi với Chúa yêu
Dù cho nghịch cảnh trải qua nhiều
sức thiêng thêm mạnh, chân thêm vững
Mắt hướng quê Cha giữa bóng chiều.
Sẽ đến một ngày đem trả hết
Những gì mượn tạm ở dương gian
Có ai giữ được từ thiên cổ
Của cải phù du, bóng dáng thân?
Tay trắng sẽ về với trắng tay
Lìa đời trả sạch nợ từng vay
Niềm vui thiên quốc là miên viễn
Thì luyến lưu chi cõi tạm nầy!
(1) Gióp 14:1
LINH CƯƠNG