Là vô nghĩa nếu thơ là gỗ đá 
Lạnh lùng câm trước nỗi nhớ niềm đau 
Trước tội ác ngập tràn đời sa đọa 
Trước tâm linh mòn mỏi nặng u sầu 
Để trăng xanh hết gợi tình quê cũ 
Để nắng vàng chẳng sưởi ấm lòng tang 
Bao oán hờn vèo tan trong gió rú 
Mà im lìm ngơ ngáo trước tan hoang
Không khổ đau thì thơ tròn chưa đủ 
Đành làm cây chết đứng trước trời đông 
Cầu thông cảm với cõi người gãy đổ 
Thì âm thầm rên siết với hư không 
Nếu vô giác thơ đâu đau xót được 
Những mãnh hồn rơi rụng giữa đêm đen 
Thiên đàng mất, đời hết còn ngon ngọt 
Đường hư vong là ngỏ tối không đèn.
Ôi lạy Chúa! Nguyện Ngài hà sinh khí 
Cho hồn thơ đầy ắp ý thiêng liêng 
Thơ tụng ngợi 'agape' vô kể 
Là tình yêu thiên Chúa rộng vô biên 
Vô điều kiện, khi vòng tay nhẫn đợi 
Những người con phóng đãng bỏ nhà Cha 
Sống lạc lõng bê tha đời gió bụi 
Quay gót về, giả biệt cõi phù hoa.
Thơ cứ hát bài buồn 'Thập-giá Chúa' 
Dìu hồn người đến suối huyết hy sinh 
Bao tội lỗi phút thành tâm hối ngộ 
Tẩy thanh rồi, cuộc sống lại an lành. 
Ái tâm Chúa thơ nguyền ôm ấp mãi 
Nêu đuốc thiêng giữa bão tố cuộc đời 
Hồn lận đận ngập ngừng ngoài biên tái 
Xin về ngay đón nhận anh hồng tươi.
LINH CƯƠNG
