Hê-bơ-rơ 11 đề cập đến Abel, Hê-nóc, và nhiều người khác của thời Cựu ước và nói cho chúng ta biết làm thế nào họ đã làm nhiều điều "bởi đức tin". Điều này có nghĩa là gì? Ở đây chúng ta thấy một điều rất quan trọng và đó là điều cần thiết cho mọi cơ đốc nhân. Đây là đức tin. Trong 2: 3, có đề cập đến "sự cứu rỗi lớn như vậy." Sự cứu rỗi nầy không phải là sự cứu rỗi ban đầu, mà đề cập đến lối vào đất Ca-na-an, tức là lối vào vương quốc chung với Con Đức Chúa Trời. Trong vương quốc này, chúng ta trị vì với Christ. Đây là phúc âm của vương quốc.
Đức Chúa Trời đặt hai điều trước mặt con người. Trước hết, Ngài đặt sự sống đời đời trước tội nhân. Thứ hai, Ngài đã đặt vương quốc trước mặt người đã có sự sống đời đời. Ai tin thì có sự sống đời đời. Tuy nhiên, "trừ khi sự công bình của ngươi vượt qua sự công bình của các thầy thông giáo và người Pha-ri-si, ngươi hẳn không vào vương quốc của các tầng trời" (Mt 5:20). "Không phải mọi người nói cùng Ta, Chúa, Chúa, sẽ được vào vương quốc của các tầng trời đâu, nhưng chỉ ai làm theo ý muốn của Cha Ta ở trên trời mà thôi" (Mt 7:21). Từ hai câu Kinh Thánh này, chúng ta có thể thấy rằng để có sự sống đời đời, chúng ta được đòi hỏi có sự tin tưởng, nhưng phải có các tư cách khác để vào vương quốc.
Khi một người được cứu, Đức Chúa Trời đặt anh ta vào một cuộc đua. Toàn bộ đời sống cơ đốc nhân là một cuộc đua. Cuộc đua này không phải để chiếm được sự sống đời đời. Ngược lại, chỉ những người đã có sự sống đời đời mới đủ điều kiện chạy đua. Vào cuối cuộc đua, một số sẽ nhận được mão miện, trong khi những người khác sẽ không nhận được mão miện (1 Cor 9:24-25).
Mão miện là gì? Mão miện đại diện cho vương quốc. Mão miện là biểu hiệu của vương quyền, sự trị vì, và vinh quang. Nhận lãnh mão miện có nghĩa là có được vương quốc, mà trở thành các vị vua trị vì và có sự vinh quang với Chúa Giêsu. Không nhận được mão miện có nghĩa là mất vương quốc, và không được trị vì, cai trị, và nhận được vinh hiển với Chúa Giêsu. Mão miện là biểu hiệu của vương quốc. Với một cơ đốc nhân không có nan đề chiếm được sự sống đời đời. Tuy nhiên, việc anh chiếm được vương quốc phụ thuộc về cách anh chạy cuộc đua.
Sau khi một người được cứu, Đức Chúa Trời đặt anh ta trong một cuộc đua mà nhằm mục đích trực tiếp đến vương quốc. Tất cả lời nói, hành động, suy nghĩ, lối sống của anh, và tất cả mọi thứ về anh, qua đó anh sẽ hoặc có hay không có được vương quốc trong tương lai. Những người không tham gia cuộc đua đã tự đánh giá mình không xứng đáng có được vương quốc. Những người không chạy cuộc đua cách đúng đắn, đã làm họ trì hoãn có được vương quốc. Đức Chúa Trời đã đặt mọi cơ đốc nhân trên con đường này. Chúng ta có hay không có vương quốc phụ thuộc vào chúng ta. Việc chúng ta từ bỏ, thánh hiến, trung tín, và chiến thắng sẽ làm cho chúng ta trở thành những người nhận lãnh mão miện. Tuy nhiên, những người khao khát thế giới và bước theo xác thịt của mình, sẽ thấy rằng mặc dù họ đã có sự sống đời đời qua Chúa Giêsu, Nước trời vẫn không thuộc về họ.
"Các nhân chứng" đã được đề cập trong Hê-bơ-rơ 12: 1 là gì? Rõ ràng, câu nầy ám chỉ đến những người có đức tin lớn lao như đã được đề cập trong chương mười một. Trên thực tế, nó không đề cập đến chính những người dân nhưng những điều họ đã làm. Từ ngữ “nhân chứng” thì như nhau trong ngôn ngữ gốc ở Công vụ 1:8 và 2:32. Lời Đức Chúa Trời cho chúng ta biết rằng các nhân chứng về những điều được những người đó thực hiện thì giống như một đám mây lớn xung quanh chúng ta.
Nhiều nhân chứng nầy chứng kiến điều gì? Họ làm chứng cho "sự cứu rỗi lớn" của Đức Chúa Trời (Heb. 2: 3-4). Sự cứu rỗi tuyệt vời này không chỉ là sự tha thứ các tội lỗi nhưng chiếm được vương quốc. Vương quốc là mục tiêu cuộc đua của chúng ta. Đức Chúa Trời đã ban cho chúng ta rất nhiều nhân chứng với mục đích khuyến khích chúng ta sống một đời sống đức tin đến nỗi chúng ta có thể chạy cuộc đua và nhận được vinh quang của vương quốc. Mặc dù những bậc vĩ nhân của đức tin trong chương mười một đã không có vương quốc cách trực tiếp như là đối tượng của đức tin, tuy nhiên, đức tin của họ là cuộc đua của họ. Đối với họ, tin cách rất liều lĩnh là một hành động loại bỏ sang một bên tất cả mọi thứ cho việc chạy đua.
Rõ ràng, họ chiếm được những gì họ đã tin, một số đã được biến hóa, một số chiếm được miền đất Canaan, một số đã được phục sinh, và một số đã được cứu khỏi sự diệt vong. Nhưng những điều này không phải là lời hứa cuối cùng của Đức ChúaTrời dành cho họ. Những gì họ đã thu được qua đức tin chỉ một sự đảm bảo của họ, chứng minh rằng họ sẽ có được vương quốc mà Đức Chúa Trời đã hứa. "Và tất cả những người đó, dầu nhơn đức tin có được lời chứng tốt, song chưa nhận được điều đã hứa, bởi vì Đức Chúa Trời đã sắm sẵn một cái gì đó tốt hơn cho chúng ta, vì vậy ngoài chúng ta, họ sẽ không đạt đến sự hoàn hảo được" (Heb. 11:39-40). Điều nầy nói về điều gì? Nói về vương quốc. Họ đã thu được của đặt cọc, và của đặt cọc này là sự bảo đảm của Đức Chúa Trời với họ rằng họ sẽ có được vương quốc trong tương lai.
"Đám mây nhân chứng vĩ đại biết bao", là ân sủng được Đức Chúa Trời ban cho qua đức tin của nhiều người. Đức Chúa Trời đã trả lời cầu nguyện của họ và làm phép lạ, Ngài đã chứng minh rằng việc họ chạy cuộc đua là đẹp lòng Ngài và rằng họ sẽ chiếm hữu vương quốc. Vì chúng ta có tất cả những nhân chứng nầy, chúng ta phải chạy cuộc đua của đức tin. Đức Chúa Trời đã đặt vương quốc trước mặt chúng ta, và Ngài đã ban cho chúng ta một cuộc đua để chạy. Vào cuối cuộc đua, chúng ta sẽ thấy nếu chúng ta thất bại hay chiến thắng. Người chiến thắng sẽ trị vì với Chúa, trong khi những kẻ thua cuộc, mặc dù được cứu, sẽ không có gì liên quan với vinh quang của vương quốc.
Cuộc đua đã được thiết lập, và những người muốn chạy phải "bỏ đi tất cả các trở ngại và tội lỗi dễ vấn vương chúng ta." Có hai điều rất quan trọng trong việc chạy cuộc đua. Đầu tiên, chúng ta đã để qua một bên mọi gánh nặng, và thứ hai, chúng ta phải loại bỏ tội lỗi của chúng ta. Chúng ta hãy xem xét điều đầu tiên là cất bỏ tội lỗi. Tội lỗi là trở ngại lớn nhất đối với sự tiến bộ của chúng ta. Tội lỗi làm cho người chạy đua mất tư cách của mình. Tội lỗi là một sự vi phạm. Người vi phạm sẽ không được phép chạy trong cuộc đua, nhưng sẽ bị loại ra khỏi cuộc đua.
Chúng ta nên loại qua một bên và từ chối tất cả những tội lỗi được biết đến. Kiêu ngạo, ghen tị, sự dơ bẩn trong tấm lòng, lời nói dối trong miệng, thiếu kiên nhẫn trong tâm tính của chúng ta, và sự đồi truỵ của lòng ham muốn, tất cả sẽ làm cho chúng ta mất tư cách làm người chạy đua. Vận động viên bị loại vì thiếu tư cách sẽ không thể tham gia vào vương quốc của thiên đàng hoặc trị vì với Chúa Giêsu. Nhiều tín đồ phải đứng trên Rô-ma 6: 6 và 6:11 và phải kể đến bản thân mình là đã chết đối với tội lỗi. Đồng thời, chúng tôi cũng cần phải loại bỏ tội lỗi và không cho phép nó có quyền thống trị trên chúng ta, chúng ta nên trình dâng các chi thể của mình như là vũ khí của sự công bình cho Đức Chúa Trời. Chúng ta phải triệt để thú tội, ăn năn hối cải, và từ bỏ tất cả hành vi phạm tội của chúng ta trước mặt Đức Chúa Trời và tìm kiếm sự tha thứ của Ngài.
Chúng ta không thể chạy cuộc đua được đặt trước mặt mình khi còn một lương tâm buộc tội. Chúng ta không nên có bất kỳ tội lỗi nào mà đã không được từ chối và để lại một lương tâm mắc tội lâu dài trong chúng ta. Nếu chúng ta đã xúc phạm bất cứ ai, chúng ta nên thú nhận với anh ấy cách đúng đắn. Nếu chúng ta mắc nợ một người nào đó về bất cứ điều gì vật chất, chúng ta nên trả lại theo khả năng của chúng ta. Chúng ta không nên có bất cứ hành vi phạm tội chống lại bất cứ ai mà đã không được xử lý. Đừng sợ mất mát và đừng sợ mất mặt. Nếu không, chúng ta sẽ không thể chạy đua. Hơn nữa, chúng ta phải nhận ra rằng sự xuất hiện của một số tội lỗi không phải là xấu, và chúng dễ dàng mê hoặc chúng ta. Môi-se đã chọn " thà đồng chịu ngược đãi với dân Đức Chúa Trời, còn hơn là tạm hưởng sự vui sướng của tội lỗi " (Heb. 11:25).
Điều này cho chúng ta thấy rằng tội lỗi có sự vui hưởng (vui sướng) của nó. Nhiều tội lỗi làm cho người ta cảm thấy sung sướng. Xác thịt của con người thích phạm tội bởi vì tội lỗi là một cái gì đó thú vị. Nhưng chúng ta là những người có đức tin thật, thì thà chịu đau khổ phiền não và xúc phạm hơn có được sự vui sướng của tội lỗi. Chúng ta nên loại bỏ tội lỗi, nếu không, chúng ta sẽ tự xét xử mình là không xứng đáng với vương quốc.
Hãy xem xét lại các từ ngữ, “cổi bỏ mọi mang nặng [trọng lượng]". Trọng lượng là gì? Một trọng lượng không nhất thiết là một tội lỗi, cũng không phải một cái gì đó rất xấu. Nhưng nó là cái gì đó dễ dàng quấy rầy chúng ta. Nếu chúng ta không loại bỏ tội lỗi, chúng ta sẽ mất tư cách của mình trong cuộc đua. Tuy nhiên, nếu chúng ta không loại bỏ trọng lượng của mình, ngay cả nếu chúng ta có đủ điều kiện để chạy, chúng ta sẽ không chạy nhanh. Có bao giờ chúng ta nhìn thấy một người chạy với chiếc áo khoác bằng da và áo khoác của mình không? Bất cứ điều gì cản trở chúng ta chạy nhanh hoặc tiến về phía trước đều là một trọng lượng.
Trong thế kỷ XIX, có một người đã được Chúa sử dụng cách lớn lao, người đã dành rất nhiều thời gian biên soạn một từ điển các từ ngữ tiếng Hebrew. Khi nó đã được hoàn thành, ông đã gửi cho bạn bè của mình để xem xét lại. Bạn bè của ông ca ngợi ông rất nhiều về nỗ lực của ông và một lần nữa coi rằng từ điển này phải được xuất bản, ông sẽ trở thành một học giả nổi tiếng. Tuy nhiên, cuối cùng người anh em nầy đã đốt các bản thảo của từ điển. Ông nói, "thời gian biên soạn từ điển đã làm giảm tình yêu của tôi đối với Chúa và tình yêu của tôi dành cho hồn người. Đọc lại để kiểm soát lỗi lầm và in ấn sẽ mất nhiều thời gian hơn. Thà tôi đốt nó". Các sự kiểm soát lỗi lầm và in ấn không phải là tội lỗi, nhưng đối với ông thì chúng là một trọng lượng, và ông đã chọn lựa loại bỏ mang nặng của mình qua một bên. Mặc dù một cái gì đó không phải là tội lỗi, nó có là một trọng lượng cho chúng ta không? Liệu những điều này có giúp chúng ta tiến tới không? Bất cứ điều gì ngăn cản sự tiến bộ của chúng tôi đều là trọng lượng.
Ngay cả một bộ quần áo hay một bữa ăn cũng có thể trở thành trọng lượng của chúng ta. Nếu chúng ta đang chạy một cuộc đua, và một người nào đó mời gọi chúng ta ăn một bát mì, hoặc yêu cầu chúng ta khoác vào một chiếc áo khoác, chúng ta vẫn có thể chạy trong cuộc đua không? Vì vậy, chúng ta không nên chỉ loại bỏ tội lỗi của mình, nhưng cũng nên bỏ qua một bên hết thảy mọi mang nặng. Nếu có bất kỳ trọng lượng nào trên chúng ta, chúng ta sẽ không bao giờ có thể chạy đúng.
Lót đã thất bại bởi vì mang nặng đè trên ông. Chính Lót không phải một người xấu, nhưng là một người công chính mà đã bị áp bức bởi cách trụy lạc của cuộc sống bất pháp thời đó(2 Phi. 2: 7) . Nhưng cuộc sống của ông khác biệt với cuộc sống của Abraham. Abraham đang sống ở nơi hoang dã, còn Lót sống trong thành phố. Áp-ra-ham đang sống trong một cái lều, còn Lót trong một ngôi nhà. Đây là sự khác biệt của họ --một người là ánh sáng và người kia có mang nặng. Mặc dù ông có thể chạy với một trọng lượng, cuối cùng ông đã thất bại, vì ông không thể chạy tốt.
Lót đã thất bại bởi vì mang nặng đè trên ông. Chính Lót không phải một người xấu, nhưng là một người công chính mà đã bị áp bức bởi cách trụy lạc của cuộc sống bất pháp thời đó(2 Phi. 2: 7) . Nhưng cuộc sống của ông khác biệt với cuộc sống của Abraham. Abraham đang sống ở nơi hoang dã, còn Lót sống trong thành phố. Áp-ra-ham đang sống trong một cái lều, còn Lót trong một ngôi nhà. Đây là sự khác biệt của họ --một người là ánh sáng và người kia có mang nặng. Mặc dù ông có thể chạy với một trọng lượng, cuối cùng ông đã thất bại, vì ông không thể chạy tốt.
Chúng ta phải chú ý đến những gì đã được nói trong Mác 4:19. Chúa không nói rằng chúng ta không có kết quả bởi vì tội lỗi, nhưng vì "những lo âu của thời đại, vì sự dối gạt của sự giầu sang và sự ham muốn về những thứ khác" làm cho chúng ta không có kết quả. Chúng ta không cần phạm tội lỗi, chỉ một chút chăm sóc đến thế giới sẽ khiến chúng ta không kết quả. Giàu có không phải là tội lỗi, nhưng chắc chắn giàu cĩósẽ không giúp chúng ta bay được bằng hai cánh. Bất cứ ai có ý định làm một người giàu có sẽ không bao giờ chạy một cuộc đua tốt. Chúng ta phải thực hiện đầy đủ tất cả các nhiệm vụ do Đức Cha Trời ban cho. Nhưng nếu trái tim của chúng ta bị vướng víu bởi bất cứ điều gì, chúng ta sẽ không thể chạy giỏi
Trọng lượng không phải là tội lỗi, trong nhiều trường hợp, thậm chí nó có thể là một cái gì đó đúng pháp luật. Nhưng nó vẫn là một trọng lượng và sẽ làm giảm tốc độ của chúng ta trong khi chạy tới. Có lẽ trọng lượng của chúng ta là một tình bạn mà chúng ta không thể từ bỏ, một vị trí mà chúng ta đang theo đuổi, một chút tham vọng thế giới, một căn nhà dễ chịu, một bát thức ăn ngon, hoặc một chiếc váy đẹp. Mặc dù những điều nầy và hàng ngàn những thứ khác không phải là tội lỗi, chúng sẽ cản trở chúng ta chạy một cách nhanh chóng.
Vì vậy, chúng ta nên kiểm tra chính mình. Coi có bất kỳ tội lỗi nào vô hiệu hóa cuộc chạy của chúng ta chăng? Trọng lượng cản trở chúng ta đang chạy cách nhanh chóng là gì? Tội lỗi làm mất tư cách người chạy đua của chúng ta, và loại chúng ta ra khỏi cuộc đua. Trọng lượng làm cho chúng ta chạy cách tồi tệ, thậm chí lao tác vô ích. Tội lỗi đặc biệt của chúng ta là gì? Trọng lượng đặc biệt của chúng ta là gì? Chúng ta phải tìm ra các tội lỗi và mang nặng nầy và loại bỏ chúng nó. Những người chạy đua không nên chỉ đặt sang một bên những tội lỗi dễ dàng làm vương vấn họ và mọi trọng lượng, mỗi người cũng nên chạy cuộc đua được thiết lập trước mặt họ với sự nhẫn nại. Tại sao với sự nhẫn nại? Bởi vì giải thưởng không được đưa ra vào lúc bắt đầu cuộc đua, cũng không được đưa ra giữa cuộc đua. Thay vào đó, nó được ban cho ở cuối cuộc đua– là bước cuối cùng. Chúng ta có thể chạy tốt lúc đầu, và thậm chí chúng ta có thể chạy tốt ở giữa, nhưng không hẳn chúng ta sẽ phải chạy tốt ở phần cuối.
Một sự chiến thắng liên quan đến việc thắng cuộc ngay từ đầu, tại điểm giữa và cuối.Trước khi đến điểm cuối, chúng tôi không thể đảm bảo rằng chúng ta sẽ giành chiến thắng trong giải thưởng. Chúng ta có thể thất bại trong năm bước cuối cùng. Một lần kia trong một cuộc chạy đua 200 mét, một người đàn ông đã chạy trước, bỏ xa các đối thủ cạnh tranh khác chừng hai mươi mét vào lúc đầu. Không ai dự kiến rằng ông sẽ ngã xuống khi chỉ còn hai mét trước mức kết thúc. Nếu chúng ta muốn giành chiến thắng trong cuộc đua, chúng ta phải cẩn thận. Chúng ta không thể nói rằng chắc chắn chúng ta sẽ giành chiến thắng trong giải thưởng trước khi đến phần cuối. Ngay cả Paul còn nói, "Không phải là tôi đã thu đạt rồi hoặc đã hoàn thiện, nhưng tôi cứ theo đuổi" (Phil. 3:12). Chúng ta thì thể nào?
Chúa Giê-xu, là Đấng chúng ta đang nhìn xem, là một Chúa Giêsu như vậy. Ngài "vì niềm vui đặt trước mặt Ngài, chịu đựng thập tự giá, khinh dể sự sỉ nhục, và đã ngồi xuống trên tay phải của ngai vàng của Đức Chúa Trời" (Heb. 12:2). Đây là trường hợp của Ngài. Về nguyên tắc, tiến trình cần được giống như của chúng ta. Sự sỉ nhục đã được loài người trao cho Ngài, và Ngài coi thường điều đó. Thập tự giá đã được Đức Chúa Trời ban cho Ngài, và Ngài phải chịu đựng nó. Ngài đã bị hiểu lầm, bị trục xuất, bị cáo buộc, bị bỏ rơi, và bị loài người lên án, nhưng Ngài đã không quan tâm. Sự sỉ nhục không bao giờ là không nặng nề, sự sỉ nhục Ngài gặp phải là một cái gì đó mà người bình thường không bao giờ gặp phải. Không phải tình cảm thánh khiết của Ngài đã không cảm thấy xấu hổ khi Ngài bị xúc phạm, cảm giác của Ngài có lẽ bén nhạy hơn so với bất cứ cảm xúc của ai khác. Tuy nhiên, Ngài khinh thường điều đó, Ngài đã không chú ý đến sự sỉ nhục.
Thập tự giá mà Đức Cha Trời đã ban cho Ngài không nhẹ nhàng. Những gì Ngài đã trải qua trước mặt lòai người, các quỉ, và các thiên sứ không phải là một cái gì dễ dàng. Tuy nhiên, Chúa chúng ta chịu đựng thập tự giá. Ngài đã tiếp lấy nó. Ngi đã chịu đựng nó. Kết quả là gì? Ngài đã chiến thắng đến kết thúc và "đã ngồi xuống bên tay phải của ngôi", chờ đợi sự xuất hiện của vinh quang.
Chúng ta muốn giữ thể diện của mình biết dường nào! Chúng ta sợ bị sỉ nhục, bị hiểu lầm, bị chỉ trích và phản đối. Chúng ta cố gắng tối đa để làm một người tốt đẹp. Chúng ta tránh bị sỉ nhục. Chúng ta không sẵn sàng từ chối mình hoặc chịu sỉ nhục vì lợi ích của Chúa. Ngay cả khi chúng ta chịu sỉ nhục, chang ta tiếp lấy nó cách miễn cưỡng. Chúng ta không sẵn sàng chấp nhận sự sỉ nhục như vậy (giảm sự sống hồn của chúng ta) cách âm thầm, mà không có bất kỳ sự tự vệ nó, vì không cần cố gắng thoát khỏi.
Chúng ta không sẵn sàng mang thập tự giá mà Đức Chúa Trời ban cho chúng ta. Chúng ta không bước đi trên con đường thập giá. Thậm chí chúng ta không biết con đường thập giá là gi. Chúng ta không biết rằng bất cứ điều gì xảy ra cho chúng ta là được Đức Chúa Trời cho phép. Tất cả những gì trái ngược với ý định của chúng ta, đặt để những sự kết tội sai lầm chống lại chúng ta, khiến chúng ta cảm thấy đau đớn, phá hỏng chúng ta trong môi trường của chúng ta, và làm hy vọng của chúng ta bốc hơi, đều đi qua từ Đức Chúa Trời. Làm thế nào để chúng ta đối xử những việc này? Tấm lòng chúng ta chống lại chúng không? Chúng ta có oán trách người khác không? Chúng ta có mong muốn rằng những điều này sẽ biến mất chăng? Bất cứ thái độ nổi loạn nào trong chúng ta sẽ làm cho chúng ta không chạy tốt trong cuộc đua.
Đức Chúa Trời cho phép mỗi thập tự giá đến trên chúng ta với một mục đích đặc biệt. Mỗi thập tự giá có nhiệm vụ đặc biệt của nó và sự thành tựu đặc biệt của nó trong chúng ta. Nếu chúng ta chịu đựng nó theo ý muốn của Đức Chúa Trời, giống như Chúa Giêsu đã chịu đựng thập tự giá của Ngài (lưu ý rằng thập giá của Ngài là vì sự cứu chuộc, trong khi cái của chúng ta thì không), nếu sự sống tự nhiên của chúng ta sẽ được xử lý hơn một lần nữa. Chúng ta sẽ càng được mở rộng để được dẫy đầy sự sống phục sinh của Con Đức Chúa Trời. Sức đề kháng và nổi loạn của chúng ta, cũng như sức mạnh của chúng ta đấu tranh để thoát khỏi, sẽ phá hỏng mục đích của Đức Chúa Trời và làm cho thập tự giá đã đến trên chúng ta thành vô ích. Những điều đó sẽ khiến chúng ta thất bại trong những gì Đức Chúa Trời muốn chúng ta thực hiện.
Đức Chúa Trời đặt Chúa Giêsu trước mặt chúng ta để chúng ta có thể bắt chước Ngài.
Cuối cùng, đoạn văn này cho chúng ta biết, " hãy nghĩ (so sánh) đến Đấng đã bền chịu lời ngang ngược của tội nhân dường ấy, hầu anh em khỏi bị mệt mỏi sờn lòng" (Heb. 12: 3).Chữ “dường ấy" (such) ở đây chỉ tỏ con đường Ngài đã chịu sỉ nhục, nhục mạ, ngược đãi, bỏ rơi, đánh đòn, bị tổn thương, chịu đóng đinh (thập giá cũng có khía cạnh riêng của nó từ người ta),và như vậy. Chúng ta nên so sánh cách cẩn thận và so sánh những điều này từng điểm một.Bằng cách này, chúng tôi sẽ không bị mệt mỏi và suy nhược trong tâm hồn của chúng ta.
Khi Chúa đề cập đến sự bắt bớ Ngài chịu trên trái đất cho các môn đệ của Ngài nghe, Ngài nói: "môn đồ không hơn thầy, nô lệ cũng không hơn chủ của mình." Chúng ta không thể mong đợi được đối xử tốt hơn so với Chúa Giêsu đã được dối xử. “Môn đồ được như thầy, nô lệ được như chủ thì đủ rồi". Thật tốt khi chúng ta không bị đối xử tệ hơn so với Chúa Giêsu. Vì "nếu người ta gọi chủ nhà là Beelzebul, huống chi là những người trong gia đình của Ngài!" (Ma-thi-ơ 10: 24- 25). Kể từ khi Ngài chịu đựng tất cả sự bạc đãi trên trái đất, chúng ta sẽ chịu thế nào? Nếu chúng ta xem xét những điều này, chúng ta sẽ không mệt mỏi hoặc sờn ngã trong tâm hồn của chúng ta mặc dù chúng ta đau khổ, bị sỉ nhục và chống đối.
Một trong những điều đáng sợ nhất trong cuộc đua hướng tới vương quốc này là tình trạng bị mệt mỏi và uể oải trong tâm hồn. Hồn là cơ quan của tình cảm, tâm trí, và ý muốn. Làm phát triển sự "mệt mỏi, và nao sờn trong tâm hồn của anh em" có nghĩa là không có sức mạnh trong hồn. Ý muốn trở nên tê liệt, cảm giác nguội lạnh, và tâm trí mất sự quan tâm. Mọi thứ dường như vô ích, và chúng ta cho phép tất cả mọi thứ sống theo lối tự nhiên. " Hoặc tôi sẽ nhận lãnh mão miện trong tương lai hay không là theo số phận." Một trong những cám dỗ lớn nhất trong việc chạy cuộc đua là khi tất cả những gì chống lại chúng ta đã tràn ngập chúng ta, và chúng ta không thể chống lại chúng, chúng ta chỉ đơn giản là cho chúng tràn vào và từ chối để chạy đua cách nghiêm túc thêm nữa để chiếm được mão miện thuộc thiên.
Nếu chúng ta sẵn sàng xem xét Chúa Giêsu, kiểm tra các kinh nghiệm của Ngài, chúng ta sẽ không nhượng bộ cho đường lối này. Gideon và 300 người đã "mệt nhọc, nhưng cứ đuổi theo" (Quan.. 8:4). Dầu chúng ta có thể "mệt nhọc, nhưng cứ chạy."
Nguyện tất cả chúng ta đều là những người chạy đua. Nguyện tất cả chúng ta có thể chạy cho đến kết thúc. Ngay cả khi chúng ta bị thương, bị xúc phạm, bị hiểu lầm, và bị loại trừ trong khi chạy, chúng ta vẫn phải vui lên và chạy đua cách không mệt mõi vì lợi ích của Chúa Giêsu. Ai nhận được lời khen ngợi nhất trong cuộc đua? Đó là người bị thương, người lại chổi dậy một lần nữa, và những người cuối cùng giành được vị trí đầu nhất. Người này sẽ chắc chắn nhận được lời khen ngợi không ngừng. Vì vậy, bị tổn thương và đau khổ không phải là một nan đề, thậm chí mệt mõi không phải là một vấn đề. Người ngã xuống và lại chổi dậy một lần nữa vẫn là người chạy đua tốt nhất. Anh chị em ơi, hôm nay tất cả chúng tôi đều ở trong cuộc đua. Không có gì tính ở ngày nay, tất cả mọi thứ sẽ nhận được phán quyết cuối cùng của nó vào cuối cuộc đua. Chúng ta không nên bỏ cuộc, trở nên mệt mỏi, hoặc nao sờn trong tâm hồn của chúng ta vì bất cứ lý do nào. Chúng ta nên nhìn xem Chúa Giêsu, Tác giả và là Đấng Kiện Toàn đức tin của chúng ta và chạy cuộc đua được đặt trước mặt chúng ta!
Watchman Nee