Tâm trí của Đấng Christ
Kinh Thánh : Phil. 2:1-11
Trong vài tuần qua, đoạn văn này của Kinh Thánh
thường ở trong trái tim tôi. Là cơ đốc nhân, chúng ta nên chú ý đến phần này
của Kinh Thánh.
Câu 1 nói, "Vậy
nếu trong Đấng Christ có sự yên ủi nào, trong tình thương yêu có sự vỗ về nào, trong
Thánh Linh có sự tương giao nào, nếu có lòng thân ái và thương xót nào." Nếu
chúng ta nhìn vào những từ ngữ của câu này, không có vẻ có bất cứ điều gì mà
chúng ta có thể lấy ra khỏi nó. Rõ ràng nó không nói nhiều. Tuy nhiên, câu này
thực sự có nghĩa là gì? Sau khi đọc câu này, nhiều người nghĩ rằng nó không
đáng kể, nhưng tôi phải cho bạn biết rằng nó có một ý nghĩa rất sâu sắc. Nếu
chúng ta có thể hiểu được ý nghĩa của câu này, chúng ta có thể thực hiện những
gì được đề cập đến trong những câu sau đây. Chúng ta có thể nói rằng câu 1 là
"mảnh đất" giao trồng của những câu tiếp theo. Một hạt giống không
thể được gieo trong không khí, vì không khí không có căn cứ, trong đó hạt giống
có thể được châm rễ. Hạt giống đã được gieo trong một mảnh đất phong phú và đủ
sâu để cho nó có cơ hội phát triển. Câu này là đất, sự dinh dưỡng, và nguồn
nước cho mười câu tiếp theo. Nếu không có câu này, rất khó cho mười câu tiếp
theo sẽ được thực hiện.
Những từ ngữ "nếu có ... trong Đấng Christ" là rất quan trọng. Theo
Paul, nếu có sự khuyến khích trong Đấng Christ, sau đó suy nghĩ cùng một điều,
như đã đề cập trong câu kế tiếp, có thể đạt được. Nếu có bất kỳ sự an ủi của
tình yêu trong Đấng Christ, sau đó tình yêu được đề cập trong câu kế tiếp cũng
có thể đạt được. Hơn nữa, nếu có bất kỳ tương giao của Thánh Linh, có bất kỳ lòng
thân ái và thương xót nào trong Đấng Christ, chúng ta có thể liên kết với
nhau trong tâm hồn và suy nghĩ cùng một điều, được đề cập trong câu kế tiếp, cũng
có thể đạt được. Nếu không có sự khuyến khích trong Đấng Christ, chúng ta không
thể suy nghĩ cùng một điều tương tự. Nếu không có sự an ủi của tình yêu trong
Đấng Christ, chúng ta không thể có cùng một tình yêu. Nếu không có sự tương
giao của Thánh Linh, và không có lòng thân ái và sự thương xót trong Đấng
Christ, chúng ta không có thể được liên kết trong tâm hồn hoặc suy nghĩ cùng
một điều. Tóm lại, chúng ta phải có những việc này trong Đấng Christ để có kết
quả được nói đến trong câu kế tiếp. Nếu chúng ta không có những việc này trong
Đấng Christ, chúng ta không thể có kết quả trong câu 2.
Anh chị em ơi, bạn có làm bất kỳ sự khuyến khích và
an ủi của tình yêu trong Đấng Christ không? Bạn có bất kỳ tương giao của Thánh Linh, bất kỳ lòng thân ái nào và sự
thương xót nào trong Đấng Christ không? Nếu bạn không có những việc này trong
Đấng Christ, làm thế nào bạn có thể thực hiện những gì được đề cập đến trong
những câu tiếp theo? Nếu bạn đang ở trong Đấng Christ và có sự khuyến khích, lời
an ủi của tình yêu, tương giao của Thánh
Linh, và lòng thân ái và sự thương xót, sau đó rất dễ dàng để bạn có thể nghĩ
cùng một điều tương tự, có cùng một tình yêu, được kết nối trong tâm hồn, suy
nghĩ một điều, và làm cho niềm vui của Chúa trọn vẹn.
Paul áp dụng câu 1 như là nguồn gốc, nền tảng, phân
bón và chất dinh dưỡng. Nếu không có câu như vậy, làm thế nào Paul có thể tư
vấn anh em chị em ở Philippe nghĩ cùng một điều tương tự, có cùng một tình yêu,
được liên kết trong tâm hồn, suy nghĩ một điều, không phải làm bằng cách tham
vọng ích kỷ, cũng không bằng cách hư vinh, nhưng chịu thấp hèn trong tâm trí và
coi trọng các mỹ đức của người khác? Làm thế nào anh em chị em ở Philippe trả
lời ông? Họ có thể nói, "thưa ông, mặc dù những điều này là tốt, chúng tôi
không thể làm. Đấng Christ có thể làm chúng nhưng chúng tôi không
có sức mạnh của Ngài. Đang khi chúng tôi thuộc về thế giới, làm thế nào
chúng tôi có thể thực hiện điều này?. Yêu những người đáng yêu là đúng, nhưng
để yêu thương những người không thể thương được thì khó. Tôi có tâm trí của
tôi và những người khác có tâm trí của họ. Tôi có các suy nghĩ của tôi và họ có
của họ. Làm thế nào chúng tôi có thể có một tâm trí? " Do đó, Paul đã chăm
sóc mối quan tâm này ngay từ đầu bằng cách nói với họ rằng tất cả những điều
này sẽ trở nên dễ dàng, "Nếu có ... trong Đấng Christ." Để được hài
lòng và đầy đủ, chúng ta cần phải được cho ăn trước tiên. Để được lấp đầy, chúng
ta cần phải được cho ăn trước tiên. Để được tăng cường, một người cần được cung
cấp với sức mạnh trước tiên. Một anh em đã thực hiện một điểm rất tốt. Anh nói
rằng tất cả mọi người khuyên bảo những người khác "đưa ra nhiều sức mạnh
hơn," nhưng anh muốn khuyên mọi người “lấy thêm sức mạnh vào." Nếu
một người không lấy sức mạnh vào, làm thế nào anh ta có thể đưa ra sức mạnh?
Đây là những gì câu một có ngụ ý. Phaolô cho chúng ta thấy rằng có sức mạnh
trong Đấng Christ. Những lời "trong Đấng
Christ" rất quan trọng biết dường nào! Bởi vì tôi ở trong Đấng Christ, tôi
có thể. Bên ngoài Đấng Christ tôi là một tội nhân, nhưng trong Đấng Christ tôi
đã được cứu. Bên ngoài Đấng Christ tôi là một người thất bại, nhưng trong Đấng
Christ tôi là một người đắc thắng.
Câu 2 nói: " thì anh em hãy đồng tâm chí, đồng tình thương yêu, hiệp
một tâm hồn, suy nghĩ một điều mà làm cho sự vui mừng của tôi được đầy đủ.."
Bởi vì các nguồn cung cấp trong câu 1, chúng ta có câu 2. Vì chúng ta ở
"trong Đấng Christ, chúng ta có thể làm những điều trong câu 2. Nếu chúng
ta đã có một bữa ăn và vẫn còn đói, chúng ta đã dùng bữa ăn của mình cách vô
ích. Nếu chúng ta có một cái gì đó trong Đấng Christ, chúng ta sẽ có thể làm
được nhiều điều.
Tại sao chúng ta cần phải "nghĩ cùng một
điều"? Điều nầy có thể không? Chúng ta có thể có cùng một tình yêu không?
Chúng ta có thể được “liên kết trong tâm hồn, suy nghĩ một điều " không?
Trong khi ở Foochow, tôi đã nói chuyện với một
người anh em về việc suy nghĩ cùng một điều. Ông nói, "Liệu nó có nghĩa là
tôi phải thay đổi tâm trí của tôi để đồng ý với tâm trí bạn hoặc bạn phải thay
đổi tâm trí của bạn để đồng ý với tâm trí tôi? Điều này có thể dễ dàng làm với
hai người, nhưng nó sẽ là khó với ba người. Tâm trí nào của hai tâm trí cần phải
được thay đổi để đồng ý với tâm trí thứ ba. Nó thậm chí còn khó khăn hơn để có cùng
một tâm trí trong số bốn hoặc 500 hoặc thậm chí 1000 anh em. Làm thế nào chúng
ta có thể nghĩ cùng một điều tương tự giữa vòng rất nhiều tâm trí? ". Theo
Paul, rất dễ dàng để suy nghĩ cùng một điều. Câu trả lời ở trong 5 câu, nói
rằng, "Hãy để tâm trí nầy ở trong
anh em, mà cũng đã ở trong Christ Giêsu." Điều này không có nghĩa là tôi loại
tâm trí tôi qua một bên để làm một với tâm trí của bạn hoặc bạn loại tâm trí mình
qua một bên để làm một với tâm trí của tôi, nhưng chúng ta nhận được tâm trí
của Đấng Christ vào chúng ta. Tâm trí của bạn làm một với tâm trí của Ngài, và
tâm trí của tôi cũng làm một với tâm trí của Ngài. Nếu mỗi người chúng ta là
một tâm trí với Ngài, mặc dù chúng ta rất nhiều, rất dễ dàng được cùng một tâm
trí.
Khi chúng ta đề khởi để làm một cái gì đó, bạn có âm
điệu của bạn, và tôi có bài hát của tôi, bạn có quyết định của bạn, và tôi có ý
kiến của tôi. Vào thời điểm đó, bạn nên thuận phục tôi hay tôi nên thuận phục
bạn? Người ta có thể nghĩ rằng bạn nên thuận phục tôi và một người khác có thể
nghĩ rằng tôi nên thuận phục bạn. Cả hai không phải là cách của Đức Chúa Trời. Cách của Đức Chúa Trời trong câu 5: "Hãy để tâm
trí nầy ở trong anh em, là tâm trí cũng đã ở trong Christ Giêsu."
Ô, thật là một sự mất mát với Đức Chúa Trời nếu một anh chị em đi trên con
đường sai lầm, không vui lòng thuận phục Ngài! Đức Chúa Trời chịu đựng tổn thất biết bao! Được có tâm
trí giống nhau sẽ không chỉ làm cho Chúa vui vẻ nhưng làm cho niềm vui của Ngài
đầy đủ. Paul, trong những câu này, đại diện cho Chúa. Tấm lòng Đức Chúa Trời và tấm lòng của Chúa có thể được
đầy đủ niềm vui khi các tín đồ ở trong tình hình trong câu 1! Có rất nhiều điều
có thể làm cho Chúa vui.
Nhưng các cơ đốc nhân với đồng tâm trí làm cho Ngài
không chỉ vui vẻ, mà còn làm cho niềm vui của Ngài đầy đủ. Cứu dân chúng sẽ làm
cho Chúa hài lòng. Đắc thắng sẽ làm cho Chúa hạnh phúc nữa. Tuy nhiên, để được
giống nhau về tâm trí sẽ làm cho niềm vui của Chúa trọn vẹn. Chúng ta phải có
được đồng tâm trí đến một mức độ mà bất cứ điều gì miệng của chúng ta nói, trái
tim của chúng ta đồng ý, và chúng ta thực hành cho phù hợp. Những từ ngữ trong
câu này là trung tâm (tấm lòng). Ký tự Trung Quốc cho chữ “tâm trí” có gốc rễ
của nó từ chữ “tấm lòng”. Làm một là một vấn đề bên trong và không phải việc
bên ngoài. Đức Chúa Trời có thể làm cho chúng ta nên một đến điểm mà chúng ta
là một không chỉ bằng lời nói mà còn trong trái tim của chúng ta nữa.
Tình trạng tâm trí cùng giống nhau của một số người
là chỉ bằng lời nói, nhưng không phải trong trái tim của họ, trái tim của họ
không phải là một. Thái độ của họ cho thấy điều này. Những người xung quanh có
thể cho biết sự khác biệt. Tất nhiên, những người này vẫn có thể nói bằng môi
miệng của họ rằng họ đang có tâm trí như nhau. Loại giống nhau về tâm trí như
vậy không phải là những gì chúng tôi có ngụ ý. Tình trạng tâm trí giống nhau mà
chúng tôi có ngụ ý là ở "trong Đấng
Christ" trong câu 1.
Câu 3 nói, "
Chớ làm chi theo cách tham vọng vị kỷ hoặc vì hư vinh, nhưng hãy lấy lòng khiêm
nhường của tâm trí, mỗi người coi người khác tuyệt vời hơn mình".
Câu này vẫn dựa trên thực tế là một trong Đấng
Christ. Vì vậy, ai là một ở trong Đấng Christ không nên làm điều gì đó và nên
làm một cái gì đó. Tham vọng ích kỷ có nghĩa là gì? Điều này có nghĩa là một
người có sở thích riêng của mình. Bên cạnh Đấng Christ, ông có mục đích riêng
của mình. Ví dụ, nếu có một nan đề giữa hai người và bạn đứng về phía với một
trong số họ, bạn sai. Bạn chỉ phải đứng về phía của Chúa, vì cớ Chúa, nếu
không, bạn có tham vọng ích kỷ.
Loại vinh quang nào là hư vinh? Có một câu trong
Kinh Thánh nói rằng, "Vì sự hoạn nạn
nhẹ và tạm của chúng ta sanh cho chúng ta sự vinh hiển cao trọng đời đời, vô
luợng vô biên" (2 Cor 4:17). Vinh quang có trọng lượng, nó
không trôi nổi, nhưng nó sức nặng. Loại vinh quang có sức nặng này chỉ có thể được
Đức Chúa Trời nhìn
thấy. Vinh quang hiển nhiên-- là điều loài người dễ dàng nhìn thấy-- đó là hư
vinh. Nhưng con người không thể bảo toàn loại vinh quang này. Anh ta có thể ao
ước nó, nhưng không bao giờ có được nó. Ai có thể bảo tồn bất cứ điều gì là vô
ích và trôi nổi ? Mọi điều con người có thể làm là liên tục ao ước nó.
Thật không may, đôi khi các sự tranh luận xảy ra
giữa các anh chị em. Chúng hoặc được gây ra bởi tham vọng ích kỷ hoặc vì một số
người đang tìm kiếm hư vinh. Người ta muốn được lớn hơn người khác. Cả hai đều
nhấn mạnh và sẽ không nhường bước. Trong thực tế, bất cứ ai muốn làm lớn không
thể thực sự trở thành rất lớn, bởi vì luôn luôn có những người lớn hơn!
Khi một người được tâng bốc và ca tụng cao, có vẻ
như ông đã nhận được nhiều vinh quang. Trên thực tế, chân của ông đang đi bộ
trong sự hư không và sự trống rỗng. Anh chị em ơi, hãy nhớ rằng tất cả vinh
quang từ con người là hư vinh. Có một câu chuyện của một tiểu thuyết gia nổi
tiếng người Anh, người đã viết một cuốn tiểu thuyết rất nổi tiếng. Một ngày nọ,
ông được mời đến một bữa tiệc bởi một lãnh chúa Anh quốc. Tại đây, ông đã gặp
một người phụ nữ vẫn tiếp tục ca ngợi cuốn tiểu thuyết của ông. Ông đã đứng dậy
và nói với cô ấy, "Cô không xứng
đáng ca ngợi bài viết của tôi." Ông coi lời khen của người phụ nữ là đáng
xấu hổ. Ô, ai xứng đáng ngợi khen chúng ta? Ngoài Chúa, không ai là xứng đáng
cả!
Bất cứ khi nào một người nào đó ca ngợi chúng ta,
chúng ta trở nên suy thoái. Sau đó chúng ta còn thèm muốn khen ngợi không? Nếu
trái tim của bạn vì tương lai, khao khát làm "đầy tớ tốt và trung thành
của Lời Chúa," và nếu bạn mong muốn mão miện trong ngày đó, làm thế nào
bạn lại có thể tiếp nhận và tìm kiếm những lời khen ngợi của một ai đó ngày hôm nay?
Hơn nữa, không ai xứng đáng để ca ngợi chúng ta.
Chúng ta không nên chỉ tránh xa hư vinh về mặt tiêu
cực, nhưng trên mặt tích cực, chúng ta nên khiêm tốn trong tâm trí coi người
khác tuyệt vời hơn bản thân mình. Khiêm tốn là gì? Khiêm tốn có nghĩa là rời bỏ
lập trường cho chính mình. Bất cứ ai cung cấp lập trường cho chính mình không
bao giờ có thể là khiêm tốn. Tất cả những người nói rằng họ có một vài loại
thẩm quyền, và rằng họ nên nhận được một cái gì đó sẽ không bao giờ là khiêm
tốn. Để khiên tốn là không để lại lập trường cho chính mình. Một người có thể
nói lời khiêm tốn bằng đôi môi của mình, nhưng có thể không khiêm tốn trong tâm
trí của mình. Nhiều điều xuất hiện qua môi miệng có thể không nhất thiết đi qua
trái tim.
Làm thế nào bày tỏ một thái độ khiêm tốn của tâm trí?
Nó được thể hiện qua việc "coi người khác xuất sắc hơn mình." Coi
người khác xuất sắc hơn chính anh em là một dấu hiệu hoặc nhãn hiệu của sự
khiêm tốn. Thật khó khăn biết bao khi coi những người khác xuất sắc hơn mình! Lần
kia, khi tôi gặp một cơ đốc nhân cao niên, đã phục vụ Chúa nhiều năm. Một người
anh em hỏi ông: "Trong số tất cả các mỹ đức cơ đốc, mỹ đức nào là khó đạt
nhất?" Ông trả lời: "Điều khó khăn nhất để đạt được là Phi-líp 2:3,
có nói,` trong sự khiêm tốn tâm trí coi lẫn nhau là xuất sắc hơn bạn".
Thật vậy, khiêm tốn trong tâm trí là khó khăn nhất! Tội lỗi nào làm cho Lucifer
trở thành Sa-tan? Đó là niềm tự hào. Hắn đã sa ngã vì hắn muốn được bình đẳng
với Đấng Chí Cao. Tội lỗi nào gây cho con người trở thành một tội nhân? Đó cũng
là niềm tự hào. Adam nghĩ rằng sau khi ăn trái cây, ông sẽ nên như Đức Chúa Trời, phân biệt thiện và ác, do đó,
ông đã ăn và sa ngã. Khiêm tốn của tâm trí là điều khó khăn nhất trong tất cả
các mỹ đức để đạt được. Có lẽ không ai trên trái đất nầy thực sự có thể đạt
được nó. Có thể tìm thấy một số người có khả năng, tài hùng biện, hay tài năng.
Nhưng rất khó khăn để tìm được một người thực sự khiêm tốn.
Làm thế nào chúng ta có thể coi những người khác
tuyệt vời hơn bản thân mình? Một tín đồ diễn tả bằng cách nói rằng, "Khi
tôi nhìn vào bản thân mình, tôi nhìn người cũ của tôi; khi tôi nhìn vào những
người khác, tôi nhìn người mới của họ". Nếu chúng ta nhận ra bản chất và
sự đồi bại của chúng ta, và chúng ta xem xét ân sủng của Đức Chúa Trời trên những người khác và sự biến
đổi của Ngài nơi những người khác, chúng ta không thể không coi những người
khác tuyệt vời hơn bản thân mình. Các tín đồ ở Roma muốn nhận được sự giúp đỡ
từ Paul, nhưng Phao-lô muốn nhận được sự giúp đỡ từ họ, bởi vì đức tin của họ
đã lan rộng ở nước ngoài. Phao-lô muốn nhận được sự giúp đỡ từ công việc gần
đây mà Đức Chúa Trời đã thực
hiện giữa vòng họ.
Một lần kia, tôi đã mang một vấn đề đến cùng một nhà
truyền giáo phương Tây. Tôi hỏi, "Có phải Đức Chúa Trời đòi hỏi nhiều hơn từ các tín đồ, hoặc các tín đồ đòi
hỏi nhiều hơn từ các tín đồ đồng bạn của họ không? Tư tưởng của tôi là có lẽ Đức Chúa Trời đòi hỏi nhiều hơn. Tôi nghĩ bởi
vì chúng ta rất thấp và Chúa là quá cao, Ngài sẽ yêu cầu nhiều hơn. Cô trả lời,
"Không". Tôi hỏi cô ấy về lý do, và cô nói, "những gì chúng ta
có thể nhìn thấy là những thất bại rõ ràng của người ta;. nhưng những gì Chúa
thấy là những chiến thắng ẩn giấu của người ta ".
Thật vậy, lời
này đến từ kinh nghiệm sâu sắc. Những gì chúng ta thấy là những thất bại rõ
ràng của một người,-- một lần, hai lần, hàng chục thất bại. Nhưng Chúa nhìn
thấy những chiến thắng ẩn giấu của ông ấy--một lần, hai lần hoặc hàng trăm lần.
Có lẽ bạn đã bị cám dỗ năm lần và thất bại năm lần, trong khi người khác đã bị
cám dỗ ba lần nhưng chỉ thất bại một lần Có lẽ anh ta có nhiều chiến thắng ẩn giấu
mà bạn chưa thấy. Bạn có thể đã có 10 trận chiến và bị đánh bại một lần duy
nhất, anh ta có thể có hàng trăm trận chiến và chỉ bị đánh bại một lần Nếu
chúng ta hiểu được điều này, chúng ta không thể không nghĩ đến người khác tuyệt
vời hơn bản thân mình.
Câu 4 nói: "
Mỗi người chớ chăm về các mỹ đức riêng mình, nhưng cũng phải chăm về các mỹ đức
kẻ khác nữa." Đây không phải là một vấn đề dễ dàng. Do sức khỏe kém của tôi
trong những năm gần đây, tôi thường không thể chăm sóc trong những điều của người
khác. Thông thường có vẻ như chúng ta không có thể thậm chí chăm sóc những thứ
riêng của chúng ta. Làm thế nào chúng ta có thể quan tâm những đức hạnh của
người khác? Quan tâm về các mỹ đức của những người khác đòi hỏi phải có một
cuộc sống tự từ chối. Gần đây tôi gặp một nữ giáo sĩ từ Hội truyền giáo Trung
Hoa nội địa.
Tôi hỏi nếu cô ấy đã gặp ông Hudson Taylor và hoặc
cô đã nhìn thấy bất cứ điều gì đặc biệt về ông ấy. Cô nói, "Theo những gì
tôi biết, ông ấy có một đặc tính đặc biệt: bất cứ khi nào bạn thăm ông, có vẻ
như ông không bận rộn. Ông coi vấn đề của bạn là quan trọng nhất. Trên thực tế
ngày đó của ông đầy dẫy công việc viết rất nhiều thư từ và thăm viếng nhiều
người. Ông quan tâm những người khác như là ông không có quan tâm nào khác".
Điều này là sự tự từ chối mình. Ô, nếu Chúa lạnh lùng như chúng ta, không chăm
sóc bất cứ ai, bạn hay tôi sẽ ở đâu ngày hôm nay? Chúa quan tâm đến những điều của
con người. Ngài qua đời vì các tội lỗi của chúng ta. Chúng ta phải học để trở
thành một người quan tâm đến những điều của người khác.
Câu 5 nói: "Hãy để tâm trí nầy ở trong anh em, mà cũng đã ở trong
Christ Giêsu ." Câu này là một kết luận của các câu 1 đến 4. Nếu một người
tìm kiếm sự khuyến khích trong Đấng Christ, nhiều hơn nữa có thể nói. Nếu chúng
ta có tâm trí của Christ Giêsu, tất cả mọi thứ sẽ tốt với chúng ta, và chúng ta
có thể làm tất cả mọi thứ. Vì một số người có thể hỏi, "tâm trí của Đấng
Christ là gì?", Paul đã đưa ra câu trả lời của ông trong câu 6 đến 8.
Câu 6 đến 7 nói rằng, ", Đấng, tồn tại trong
hình thức của Đức Chúa Trời, đã
không coi việc bình đẳng với Đức Chúa
Trời là một kho báu để được nắm bắt, nhưng trút bỏ chính mình, tiếp lấy hình
thức của một nô lệ, trở nên trong hình dạng của loài người." Đấng Christ
được đặt chỗ nắm cách hợp pháp sự tồn tại của Ngài trong hình thức của Đức Chúa
Trời, Ngài xứng đáng nắm giữ điều nầy như
là quyền của Ngài. Do đó, Ngài "đã không xem việc được bình đẳng với Đức Chúa Trời một kho báu để
được nắm bắt."
Ngài đã "làm trống không chính Ngài, mặc lấy
hình dạng của một nô lệ, trở nên theo hình dạng của loài người." Loại tâm nào
là tâm trí của Đấng Christ? Tâm trí của Đấng Christ liên quan đến việc Ngài từ
bỏ quyền hợp pháp của Ngài. Có lẽ bạn muốn rằng những người nào đó nên đối xử
với bạn một cách nào đó. Nhưng Đấng Christ đã thậm chí không yêu cầu những gì
Ngài đã được đặt vào địa vị đó. Ngài đã không coi sự bình đẳng với Đức Chúa Trời là một điều phải được nắm bắt,
đúng hơn, Ngài trút bỏ chính mình, tiếp lấy hình thức của một nô lệ. Đây là tâm
trí của Đấng Christ.
Anh chị em ơi, tôi thường cảm thấy rằng các quyền
lợi hợp pháp không phải là một điều tốt, vì cớ tất cả chúng ta đều nghĩ rằng
chúng ta đang được hưởng các quyền lợi đúng pháp lý nào đó. Tuy nhiên, Chúa
chúng ta nói: "các ngươi biết những người cai trị của các quốc gia thì chủ
trị trên chúng, vận dụng thẩm quyền lớn trên họ. Không phải như vậy giữa vòng
các ngươi" (Ma-thi-ơ 20:25-26). Lời giảng dạy của Matthew 5 đến 7 có thể
được tóm tắt trong hai cụm từ: bỏ những gì bạn xứng đáng hưởng, và thay vào đó,
tiếp nhận cách vui vẻ những gì bạn không đáng được. Những người khác có thể yêu
cầu mắt đền mắt, răng đền răng, nhưng Chúa bảo hãy cầu nguyện cho những người
bắt bớ anh em. Để qua một bên những gì bạn xứng đáng nhận được và tiếp nhận
những gì bạn không đáng được. Tất cả luật pháp và lời tiên tri đều dựa vào đó (Ma-thi-ơ
22:40). Dù ở nhà hay ở nước ngoài, không có tín đồ nào nên nói lên quyền lợi của
mình. Nếu Chúa đã nói, "Há Cha không có thể gửi cho Ta?", Cha đã
không có thể sai cho Ngài. Một mặt, Chúa nói: "Ta với Cha là một."
Đồng thời, Ngài cũng cho biết, "Cha của Ta lớn hơn Ta" Có một sự khác
biệt về việc lớn và nhỏ trong Đức Chúa
Trời tam nhất không? Không. Sự việc của sự vĩ đại và nhỏ bé không dựa trên sự
tồn tại nhưng dựa vào sự sẵn lòng. Cha đã sai Con, Con đã sai Linh, đây là sự
khiêm tốn trong Thần Cách.
Hình thức của một nô lệ cho thấy sự khiêm tốn của
Đấng Christ, hình dạng giống loài người cho thấy những hạn chế của con người mà
Chúa chịu đựng. Hình thức của một nô lệ đồng vị ngữ với hình thức của Đức Chúa Trời, còn con người thì đồng vị ngữ với Đức Chúa Trời. Đức Chúa Trời thì không giới hạn. Nhưng con người bị giới hạn bởi
thời gian và không gian, Ngài được giới hạn trong sự ăn uống, ngủ nghỉ của mình.
Hình thức của Đức Chúa Trời thì vinh quang, trong khi hình thức của một nô lệ
thấp hèn. Tâm trí của Đấng Christ ở trong việc Ngài sẵn sàng khiêm tốn và chịu
hạn chế chính mình Ngài.
Câu 8 nói, "đã được tìm thấy trong hình dạng
như một con người rồi, Ngài tự hạ mình, vâng lời cho đến chết, và cái chết của
cây thập tự." Sự vâng phục của Đấng Christ là vâng lời Đấng ngang bằng với
Ngài, chứ không phải là Đấng lớn hơn Ngài. Sự vâng phục của Đấng Christ là một
sự vâng phục cho đến chết, và cái chết của cây thập tự.
Thưa các anh chị em, các cơ đốc nhân nên được ở trong
sự hiệp nhất và tình yêu nhiều hơn. Cách của câu 6 đến 8 thực sự là con đường
thập giá! Nếu anh em vẫn chưa học được cách từ chối mình, vẫn còn không muốn
đặt quyền lợi hợp pháp của mình xuống, và những người không biết làm thế nào để
hạ mình giữa các đồng nghiệp của anh, thì anh đã không bao giờ bước đi trên con
đường thập giá được. Có một nhà truyền giáo phương Tây nói: "Một người nào
đó luôn luôn khuyến khích những người khác bước đi con đường thập giá, con
đường hẹp của thập tự giá. Tuy nhiên, tôi nhìn thấy anh ấy là một người chưa
bao giờ bước vào con đường này." Thật vậy, nếu chúng ta chưa bao giờ từ
chối chính mình, chúng ta chưa bao giờ tiếp lấy con đường thập giá. Chúng ta
thường nói rằng chúng ta muốn chọn con đường thập giá nhưng chúng ta không nhận
ra rằng chúng ta cần phải từ chối mình trong các vấn đề hàng ngày --đó là chết.
Đây là con đường thập giá.
Một lần kia, một chị em đã gặp một bác sĩ, vốn một
tín đồ hoạt động trong nhóm Anh Em. Ông là người được giáo dục tốt, hiểu biết
Kinh Thánh, và khá hùng hồn trong sự rao giảng của mình. Chị này nói với ông,
"Thưa ông, những gì ông rao giảng là không sai, nhưng đường lối mà ông
tiếp lấy là sai." Ông lập luận rằng những gì ông giảng là sự từ chối bản
thân và mang thập giá. Chị nói: "Điều đó là đúng, nhưng những gì tôi thấy
là ông đã không bao giờ chết." Anh đã khiêm tốn tìm kiếm lời khuyên của
cô, và cô ấy đã nói chuyện cách thẳng thắn với anh ta theo Kinh Thánh. Sau đó,
ông viết cho cô một lá thư, nói rằng, "Sau khi cô ra về, tôi đã nói chuyện
với Đức Chúa Trời rằng tôi
đã không biết thập giá là gì, hoặc con đường thập giá là gì, hoặc những gì là
từ chối chính mình. Tôi thưa với Ngài,` Đức
Chúa Trời ơi, ở giữa tất cả các sự dốt nát của con, con dâng hiến bản thân mình
cho Ngài. Con cầu nguyện hầu Ngài sẽ cho con đủ sức từ chối bản thân mình.’ Sau
điều này, những khó khăn đã đến. Vợ tôi phản đối tôi. Khi tôi không còn có thể
chịu đựng được, một tiếng nói đã nhắc nhở tôi, `Trong những vấn đề này, con nên
từ chối chính mình và chết’. Trước đây tôi đã rao giảng về thập giá và sự từ
chối bản thân. Tuy nhiên, tôi đã không nhận ra tôi phải chết những điều nào và
chết như thế nào? Bây giờ tôi biết rằng điều đó được thực hiện trong các vấn đề
thực tế. Khi tôi nói chuyện theo cách của mình, rất nhiều người bị khiêu khích
chống lại tôi. Sự thực tập y khoa của tôi cũng bị ảnh hưởng. Bây giờ tôi biết
rằng tôi phải chết giữa vòng những người ở cùng tôi. "
Anh chị em ơi, nhiều người biết lẽ thật và sự cần
thiết phải từ chối bản thân, nhưng làm thế nào một người chết? Một người chết
giữa vòng những người mà anh đang ở với, giữa vòng những người mà anh có thể
nhìn thấy và tiếp xúc. Đức Chúa Trời có thể
ban phước cho chúng ta đến nỗi chúng ta có thể nghĩ cùng một điều, có cùng một
tình yêu, được liên kết trong tâm hồn, và suy nghĩ một điều, đến nỗi niềm vui
của Chúa có thể được đầy đủ.
Watchman Nee