Thứ Hai, 24 tháng 6, 2013

Từ vùng hoang dã đến miền đất tốt lành--3

Vùng Hoang Dã


 Phục. 1:2-3,” Từ Hô-rếp tới Ca-đe-Ba-nê-a, bởi đường núi Sê-i-rơ, đi mười một ngày đường. 3 Nhằm năm bốn mươi, ngày mồng một tháng mười một, Môi-se nói cùng dân Y-sơ-ra-ên mọi điều mà Đức Giê-hô-va đã biểu người phải nói cùng họ.”

Phục. 8:2,” Hãy nhớ trọn con đường nơi đồng vắng mà Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi đã dẫn ngươi đi trong bốn mươi năm nầy, để hạ ngươi xuống và thử ngươi, đặng biết điều có ở trong lòng ngươi, hoặc ngươi có gìn giữ những điều răn của Ngài hay chăng.”

Heb. 3:19,” Dường ấy, chúng ta thấy họ không thể vào đó được vì cớ vô tín”.


Heb. 4:1” Vậy, đã có lời hứa để lại về việc vào sự nghỉ ngơi của Ngài, thì chúng ta hãy lo sợ, kẻo e có ai trong anh em dường như hụt đi chăng”..

Chúng ta đã nghĩ đến khoảng cách khác biệt giữa Đấng Christ và chúng ta. Nhờ đức hạnh của huyết đổ ra và rảy lên, Israel đã được ra khỏi Ai Cập và trở thành dân của Đức Chúa Trời, họ là những người được cứu chuộc của Chúa. Nhưng ngay cả như vậy, một thực tế tồn tại mà không có thể được bỏ qua, hoặc đem ra ánh sáng, một thực tế mà đã được công nhận, và hoàn toàn như vậy. Đó là thực tế đã và đang là, mà ngay cả khi chúng ta thuộc về Chúa, trong chúng ta có một khoảng cách rộng lớn của sự khác biệt giữa mình là chính mình và chính Ngài. Mười một ngày và bốn mươi năm - một thời gian không cố định, một khoảng thời gian mà Đức Chúa Trời không xác định, là không nhất thiết bốn mươi năm. Khoảng cách được xác định, không theo địa lý hoặc thời gian, nhưng hoàn toàn bằng việc chiếm hữu của đức tin.

Bước vào sự an nghỉ của Đức Chúa Trời  

Khi kết thúc cuộc hành trình, mục tiêu là gì? Tất cả dẫn đến điều gì? Đức Chúa Trời    gọi là "sự an nghỉ của Ta". Sự an nghỉ của Đức Chúa Trời, là kết thúc của cuộc hành trình, chúng ta đến cuối cuộc hành trình hay đi được bao nhiêu hoàn toàn phụ thuộc vào việc chúng ta nhận thức về ý nghĩa của sự an nghỉ, sự nhận thức đức tin của chúng ta về ý nghĩa của sự an nghỉ. Bạn có thể ra khỏi Ai Cập và vào cuối cuộc hành trình không tốn nhiều thời gian khi mà đức tin đủ lớn. Nhưng "chúng ta thấy họ không thể vào đó được vì cớ vô tín ". Sự kết thúc cuộc hành trình luôn luôn có mặt ngay lập tức với đức tin. Nó không xa xôi. Nó gần hoặc xa tùy theo đức tin.

Nền tảng niềm tin cho việc bước vào sự an nghỉ của Đức Chúa Trời  

Nhưng chúng ta muốn hiểu những gì là cơ sở của niềm tin này, và do đó ý nghĩa của sự an nghỉ của Đức Chúa Trời là những gì. chúng ta đã nói rằng đó là nhận thức Đấng Christ. Lá thư này cho người Hê bơ rơ, mà mang cuộc hành trình và kết thúc của nó ra xem xét rất nhiều, hoàn toàn từ bỏ để đặt nền tảng cho đức tin cho đến sự an nghỉ của Đức Chúa Trời. Từng chương hoặc giai đoạn, nó giới thiệu cho chúng ta nền tảng đó, hoặc những cơ sở đó. chúng ta chỉ có thể nhìn vào một hoặc hai nền tảng trong số đó, nhưng chúng ta bắt đầu với một Đấng bao gồm tất cả và toàn diện, sự trình bày Đấng Christ ở đầu của thư. Có toàn bộ bối cảnh của tất cả các sự an nghỉ được trình bày với chúng ta, nền tảng của tất cả những gì sau đó.
a) Đức Chúa Trời  ban cho chúng ta trong quyền làm con

Chính Đấng Christ được Đức Chúa Trời  ban cho chúng ta trong quyền làm con: " chân tượng của thể yếu Ngài", " sự chói lói của vinh hiển Đức Chúa Trời ", sử dụng những lời của tiên tri, "một con trai ban cho chúng ta " (Esai. 9:6). Không chỉ "một con trẻ sanh cho chúng ta ", nhưng "một con trai ban cho." Đó là Đức Chúa Trời biểu lộ trong xác thịt, Đấng Christ là Đức Chúa Trời. Một lần nữa, đề cập đến những lời của tiên tri, "Ngài sẽ được xưng là Đấng Lạ lùng, là Đấng Mưu luận, là Đức Chúa Trời Quyền năng, là Cha Đời đời, là Chúa Bình an.”
Giá trị của điều đó cho sự an nghỉ, cho đức tin đến sự an nghỉ là những gì? ÔFF, chắc chắn nó phải thu hút tấm lòng của chúng ta về ý nghĩa tối thượng và vô hạn. Bạn xem những gì sứ đồ đang nói ở đây. Trong quá khứ những khải thị lớn của chính Đức Chúa Trời đã qua trung gian các thiên thần. Ồ Những điều vĩ đại và kỳ diệu đã được thực hiện thông qua các thiên thần! Những điều lớn nhất trong thời kỳ phân phát nầy đã được thực hiện thông qua các thiên thần. Chúa đến với con người thông qua các thiên thần. Đức Chúa Trời truyền đạt chính mình Ngài qua thiên thần, cho thấy tâm trí của Ngài qua thiên thần, và vận dụng quyền năng của Ngài qua thiên thần. Các thiên thần của Đức Chúa Trời cũng liên tục lên xuống trong thời kỳ đó, để thực hiện các mục đích của Đức Chúa Trời giữa loài người. Hình thức cao nhất của sự biểu lộ của Đức Chúa Trời đã được thông qua các thiên thần.

Nhưng ở đây sứ đồ nói: không cùng các thiên thần, không thông qua các thiên thần, nhưng tốt hơn so với các thiên thần, cao hơn so với các thiên thần, là trong Con. Đức Chúa Trời đã ban chính Ngài trong hạn định quyền làm Con. Nó là một từ ngữ tuyệt vời của tiên tri, " Vì Đức Giê-hô-va, chính Đức Giê-hô-va, Ngài đã nên sự cứu rỗi tôi." (Esai. 12:2). Vâng, Danh, Danh cao nhất của tất cả, Jehovah, Chúa Giê-hô-đã trở thành sự cứu rỗi tôi. Không phải là một đại diện của Chúa, thậm chí không phải là một đại diện của thiên thần, nhưng chính Giê-hô-va đã trở thành sự cứu rỗi tôi. Chính Chúa đã bước ra trong vấn đề này của sự cứu rỗi của chúng ta, và nếu đó là sự thật, tốt, chúng ta phải tin, đức tin của chúng ta phải đi toàn bộ con đường và tin hoặc là Giê-hô-có thể hay Ngài không có thể, rằng Giê-hô-có thể làm công việc của Ngài hoặc Ngài không có thể, Giê-hôva có thể thấy điều nầy hoặc Ngài không thể. Nếu Giê-hô-va không có thể, nó không có thể được nhìn thấy. Nó là cuối cùng, kết thúc. Nó không gì ít hơn chính Chúa.

Đó là ý nghĩa gắn liền với bài thuyết trình đầu tiên này trong thư gửi tín hữu Hê bơ rơ - những sự chói lói vinh quang của Ngài, là hình bóng của thể yếu Ngài. Đức Chúa Trời trong Đấng Christ trong giới hạn của quyền làm con (ý nghĩa nầy chúng ta phải ghi lại trong một chốc lát) đã đưa ra. Đó là nền tảng của tất cả mọi thứ. Về mặt cá nhân, trực tiếp, ngay lập tức và hoàn toàn, Chúa đã tiếp lấy điều này trong tay. Ngài đã không giao thác nó vào tay của các thiên thần hoặc những con người, nhưng như đã nói, Ta sẽ thực hiện điều này, Ta sẽ đi xuống và làm điều đó! "Đức Chúa Trời  trong Đấng Christ hòa giải thế giới cho chính mình" (2 Cor. 5:19). Đó là nền tảng đầy đủ cho đức tin mà có thể dẫn chúng ta vào sự an nghỉ, và ngay lập tức cuộc hành trình ngắn hơn hoặc dài hơn theo nhận thức của chúng ta về điều đó, hoặc chúng ta có thể đứng cùng với sứ đồ, ngay cả khi các cơn gió mạnh thổi lên, cơn bão đang nổ bùng, và nói, “tôi tin Đức Chúa Trời!” (Công. 27:25). Tôi nói rằng cuộc hành trình đến sự an nghỉ là ngắn hay dài hơn tùy theo khả năng của chúng ta tiếp lấy vị trí đó. Nếu Israel trong vùng hoang dã đã tiếp lấy vị trí đó, thì sẽ không là bốn mươi năm, nhưng họ đã không tin Đức Chúa Trời.

b) Đức Chúa Trời trong Đấng Christ anh em họ của chúng ta

Sau đó, bạn tiếp tục trong lá thư này và thấy nó bị gãy đứt, thể hiện trong các hình thức khác nhau. Ở vị trí tiếp theo, Đức Chúa Trời được mạc khải trong Đấng Christ như đã đến với chúng ta trong thân tộc. Đi vào chương 2 từ câu 10, bạn biết rằng phần tuyệt vời về "tôi và con cái mà Đức Chúa Trời đã ban cho tôi", “tôi và các anh em tôi” - "Tôi sẽ truyền danh Chúa cho anh em tôi ". Hoặc một lần nữa, "vì con cái có phần trong huyết và thịt thể nào, thì chính Ngài cũng có phần vào đó thể." Và sau đó về các con - " bởi Ngài, đã muốn đem nhiều con đến sự vinh hiển, thì khiến Nguyên soái của sự cứu rỗi họ nhơn sự chịu khổ sở mà được trọn vẹn và xứng hiệp vậy”. Con cái, anh em, các con: Đức Chúa Trời đã bước ra trong giới hạn quyền làm con để mang lại một quan hệ họ hàng, là người Anh họ cứu chuộc. Chính Đức Chúa Trời là Đấng đang cứu chuộc trong Đấng Christ. Quyền thừa kế - "kẻ đồng kế tự với Đấng Christ" (Rom 8:17), và v.v... Ngài mua lại cơ nghiệp bị mất, Ngài là người bà con cứu chuộc. Nếu sự cứu chuộc là tất cả, nó phải bởi ai đó,  chính Ngài có quyền mua lại bởi vì Ngài ở trong gia đình, và chính Ngài có thể và sẽ làm cho tình trạng của gia đình trở thành trách nhiệm của Ngài.

Gia đình đã mất cơ nghiệp, đã mất tất cả. Ai đó phải chịu trách nhiệm cho việc khôi phục, và Đức Chúa Trời trong Đấng Christ đã đi xuống để chịu trách nhiệm về di sản bị mất của chúng ta, để phục hồi tất cả trong giới hạn quan hệ họ hàng. Đức Chúa Trời Cha qua Chúa Con đã làm được điều đó. Điều mà tôi muốn đặc biệt nhấn mạnh là chính Đức Chúa Trời, Đấng đã thừa nhận hình thức này của một người bà con để chuộc lại, và nếu không là Đức Chúa Trời thì Ai đã nhận trách nhiệm về nó - và Ngài đã lãnh  trách ngiệm- đó là nền tảng của đức tin đưa đến sự an nghỉ.

Bạn thấy thể nào là không thể không có nó, vì sư cùng cực của tình hình, vì bất cứ ai bước vào sự an nghỉ và chối bỏ Đức Chúa Trời. Bạn không thể bước vào sự an nghỉ nếu bạn chối bỏ Đức Chúa Trời. Chúng ta không đối phó với lẽ thật, chúng ta không đối phó với giáo lý, chúng ta không phải đối phó với các điều này, chúng ta không phải đối phó ngay cả với thiên thần, như họ đang là tuyệt vời. Chúng ta đang giao thiệp với Đức Chúa Trời, và tại đây Ngài đến với chúng ta trong và qua Con của Ngài trong giới hạn quan hệ họ hàng, đến nỗi trong Đấng Christ, Ngài là Anh của chúng ta, cho chúng ta, anh em chúng ta để cứu chuộc, chịu trách nhiệm. Thường ngay cả trong gia đình trần thế, người anh trai được ngưỡng mộ và đáng tin cậy. 


Vì vậy, thường anh là người tuyệt vời nhất trong gia đình cho sự an nghỉ của gia đình. Không có gì mà anh không thể làm được. Không luôn luôn như vậy, nhưng thường là như vậy. Đó là ý tưởng được đưa vào đây. Đó là một gia đình của các con trai mà Đức Chúa Trời đã thành lập, với Con trai cả, Ai đã có thể và sẵn sàng chấp nhận trách nhiệm cho danh hiệu của gia đình, di sản của gia đình, số phận của gia đình, danh dự của gia đình, và đảm bảo tất cả trong chính Ngài. Đó là những gì đang được nói ở đây. Ngài đã làm được điều đó. Chúng ta có thể làm những gì? Không có gì! Nhưng Ngài đã làm nó, và đức tin nhận thức điều đó thì có thể bước vào sự an nghỉ, sự an nghỉ của Đức Chúa Trời.

c) Đức Chúa Trời trong Đấng Christ, thầy tế lễ của Ngài

Nhưng sau đó chúng ta tiếp tục trong thơ nầy và tìm thấy những giai đoạn tiếp theo, Đức Chúa Trời trong Đấng Christ trở nên Thầy tế lễ của Ngài. Các thầy tế lễ đã thất bại, thất bại trong việc thực hiện những điều nầy đến chỗ kết thúc. Tất cả họ đều thất bại, họ đã không có gì hoàn hảo - đó là tranh luận ở đây. Vì vậy, Đức Chúa Trời đã trở thành thầy tế lễ của Ngài. Đó là Đức Chúa Trời trong Đấng Christ trong hoạt động thầy tế lễ, thực hiện tất cả các chức năng của chức thầy tế lễ, và các chức năng của chức thầy tế lễ là chỉ để thỏa mãn Đức Chúa Trời trong tất cả các yêu cầu của Ngài. Đây là nơi mà niềm đam mê tinh tế, sự thu hút và sức mạnh của Công giáo Roma ẩn núp. Hệ thống La Mã được xây dựng trên ý tưởng của chức thầy tế lễ. Vì thầy tế lễ đứng giữa bạn và Đức Chúa Trời, và là người thay thế cho bạn, và tất cả những gì các bạn phải làm thì vượt quá mọi thứ  với bạn và bạn không thể chịu trách nhiệm bản thân chính bạn. Nhưng ở đây, bạn không cần chịu trách nhiệm, thầy tế lễ sẽ gánh tất cả trách nhiệm cho bạn. Đó, tất nhiên, điều đã suy thoái thành loại câu nói: “Hãy làm như bạn thích, giao cho thầy tế lễ và ông ta sẽ làm rõ ràng nó lên với Đức Chúa Trời”. 


Nhưng đằng sau đó có thực tế này mà con người khao khát có trách nhiệm với Đức Chúa Trời—giao mình cho ai đó, để được giải thoát khỏi trách nhiệm về chính mình, và để đến với sự an nghỉ tuyệt đối mà nơi đó mình không phải có trách nhiệm gì cả. Hệ thống La Mã đã cung cấp một câu trả lời sai cho sự thèm muốn đó của con người và đặt con người vào một vị trí sai. Nhưng sự khao khát vẫn còn. Bạn và tôi có nó. Khao khát và nhu cầu sâu xa nhất của chúng ta là về một thầy tế lễ, người chịu trách nhiệm cho chúng ta, để chúng ta không phải chịu trách nhiệm đó. Ồ, tôi có thể được tự do khỏi một lương tâm xấu xa, có thể hoàn toàn an nghỉ bởi vì một người nào đó luôn luôn đang đứng và trả lời với Đức Chúa Trời thay cho tôi. Và ở đây là: Đức Chúa Trời đã nói, Ta sẽ trả lời với chính Ta thay cho con, Ta sẽ là Thầy tế lễ của Ta để thỏa mãn Bản thân mình thay cho con.

Chúng ta tìm thấy đó làmột bài học khó khăn như vậy để học, chỉ là những gì các chức năng tế lễ cao và chức vụ của Chúa Giêsu của chúng ta. " Vì Ngài hằng sống để cầu thay cho họ." (Heb. 7:25). Bạn nhận thấy những gì vị sứ đồ nói về việc Ngài có thể thông cảm bởi vì chính Ngài đã được ở đây, là nơi mà chúng ta đang ở, bước trên con đường của chúng ta, biết tất cả về nó, bị cám dỗ trong tất cả các điểm như chúng ta, mặc dù không có tội. Ngài đã được ở đây và Ngài là một thầy tế lễ cả thông cảm, Ngài hiểu tất cả. Ngài không phải là một người lạ, và Ngài hằng sống để cầu thay trong sự cảm thông hoàn hảo, và Ngài đang chịu trách nhiệm cho chúng ta trước mặt Đức Chúa Trời. Nó có phải là nền tảng của sự an nghỉ không? Nên chúng ta đạt đến cuối cuộc hành trình nhanh hơn nhiều nếu đức tin chỉ có thể nắm bắt điều đó. Ngoài đức tin, chúng ta sẽ luôn luôn cố gắng làm cho mình ngay thẳng với Đức Chúa Trời và bị mắc kẹt trên con đường, đi vòng quanh trong vùng hoang dã. Tiến độ dựa vào sự am hiểu của đức tin về điều này. Hãy giao trách nhiệm về sự cứu rỗi và thánh hóa của bạn cho Đấng lãnh trách nhiệm đó.

Nghe lại những lời trong thư này về việc được cứu khỏi một lương tâm tội lỗi. Làm thế nào? Qua đức tin (Heb. 10:22—“vì đã có lòng được rảy khỏi lương tâm xấu”). Không làm sạch lương tâm của chúng ta, nhưng bởi đức tin nơi Ngài. Đức Chúa Trời đã đến trong Thân vị của Con Ngài là thầy tế lễ mà Ngài yêu cầu, có nghĩa là, để làm thỏa mãn chính mình Ngài.

d) Đức Chúa Trời trong Đấng Christ chính là sinh tế của Ngài 

Những gì là đúng với chức tế lễ thì sau đó thể hiện là đúng với sinh tế. " Bởi vậy cho nên, khi Christ vào thế gian thì phán rằng: “Sinh tế và lễ vật Chúa chẳng muốn, Nhưng Chúa đã sắm sửa cho tôi một thân thể rồi. Của lễ toàn thiêu và của lễ chuộc tội. Chúa cũng chẳng đẹp lòng. Tôi bèn nói: 'Hỡi Đức Chúa Trời, nầy tôi đến'  Trong cuốn sách có chép về tôi –'Để làm theo ý chỉ của Chúa."(Heb. 10:5-7). Đức Chúa Trời trong Đấng Christ đã đến để làm sinh tế của chính Ngài. Bạn nhận thấy toàn bộ phân đoạn được đưa ra để nói về sự vô ích, sự yếu đuối và thất bại của những sinh tế trong hệ thống của người Hê bơ rơ, làm thế nào chúng bị đổ vỡ và thiếu hụt, và làm thế nào huyết của bò đực và dê đực đã không thể cất tội lỗi đi. Nhưng sau đó, sau khi hàng triệu và hàng triệu sinh tế được dâng hiến trên bàn thờ của người Hê bơ rơ, một sinh tế, một sinh tế bao giờ hết, đã làm  việc, và Đức Chúa Trời đã dự bị chính Ngài là sinh tế. Trong Con của Ngài, Ngài đã trở thành sinh tế của chính Ngài, và có gì hoàn hảo hơn không? Chắc chắn đó là cuối cùng, một sự hiến dâng đời đời. Đây là cơ sở của sự an nghỉ, sự hy sinh của Ngài một lần đủ cả.

Hành trình dài hơn hoặc ngắn hơn tuỳ theo sự chiếm hữu của đức tin

Chúng ta không thể tiếp lấy tất cả các khía cạnh của sự khải thị này, sự bày tỏ của sự an nghỉ, nhưng những gì tôi muốn bạn nhìn thấy là điều này, đây là tất cả những gì có trong tiêu biểu về việc ở trong sa mạc bốn mươi năm. Tất cả có trong tiêu biểu, và họ đã cứ đi đường đến bốn mươi năm. Thật rất sớm trong lịch sử nơi hoang dã của họ, và nếu đức tin đã nắm bắt ý nghĩa của những gì đã có mặt tại thời điểm đó, bốn mươi năm đã được cắt giảm xuống, có lẽ mười một ngày, cuộc hành trình ngay thẳng mười một ngày, nếu "đức tin là thực thể của điều mình hi vọng, bằng cớ của điều mình chưa thấy”. (Heb.11:1).

Những gì tôi muốn nhấn mạnh là, bạn và tôi không cần thiết bị ràng buộc thực hiện một cuộc hành trình dài và đi qua nhiều năm trong vấn đề này. Nó hoàn toàn phụ thuộc vào việc chúng ta chiếm đuợc những gì có ở đây hôm nay hầu chúng ta vào sự yên nghỉ. Sự kết thúc cuộc hành trình là ở đây bây giờ. Nó đã có ở đó luôn luôn. Những tiêu biểu mà họ có về Đấng Christ là sự kết thúc của cuộc hành trình trong thể yếu và giá trị thuộc linh. Không có gì nhiều hơn vào cuối bốn mươi năm. Khi họ đi qua và buớc vào miền đất, đã không có gì, nó vẫn cùng cơ sở. Đức Chúa Trời đã không làm bất cứ điều gì hơn nữa, đã không làm bất cứ điều gì, tất cả đều có ngay từ đầu. Chúng ta có thể buớc vào sự an nghỉ bây giờ, nếu chúng ta nắm lấy của những gì Đức Chúa Trời đã ban cho chúng ta bây giờ.

Quyền năng của một dân trong sự an nghỉ

Nhưng ô, tầm quan trọng là bạn và tôi nên tìm cách vận dụng đức tin này, bởi vì bạn có thể thấy rõ rằng đó không phải chỉ là vấn đề buớc vào một trạng thái thuộc linh của sự ban phước và vui hưởng cho bản thân. Nhiệm mạng của họ được dựa trên việc họ ở trong sự an nghỉ. Chủ đích của sự kêu gọi và chọn lựa của họ bị lâm nguy. Tất cả mục đích của Đức Chúa Trời trong họ đã gắn bó với việc họ vào sự an nghỉ. Họ đã không có hiệu quả và không kết quả cho đến khi họ ở trong sự an nghỉ. Họ đã bị đánh bại và yếu kém cho đến khi họ ở trong sự an nghỉ, nhưng khi họ đã đi qua và buớc vào những gì tiêu biểu cho sự an nghỉ của Đức Chúa Trời, họ đã có hiệu quả lớn lao. Bạn xem những gì có thể xảy ra khi một dân ở trong sự an nghỉ. Thấy những bức tường hùng mạnh của Jericho sập đổ xuống bởi một dân ở trong sự an nghỉ. Họ diễu hành quanh các bức tường, chỉ đi vòng quanh một lần, và đó là công việc trong ngày, và một lần nữa vào ngày mai, không phải là việc quá nhọc nhằn. Tôi không biết phải mất bao lâu để diễu hành quanh thành Jericho một lần, đi bộ tốt cho sức khỏe, lặng lẽ đi ngang qua một lần một ngày trong một tuần. Phải vất vả hơn vào ngày thứ bảy, đi bảy vòng. Lượng năng lượng cần thiết để hét lên nhiều biết bao, tôi không biết. Đó là con đường, một dân ở trong sự an nghỉ theo sự tiêu biểu trong Cựu uớc, và Jericho sập đổ. Và khi họ tiếp tục đi trên bảy quốc gia theo cách mạnh hơn nữa, họ áp đảo từng quốc gia một, bởi vì họ đã là dân ở trong sự an nghỉ về mặt tiêu biểu học.

Và bạn có biết một trong những chiến lược tuyệt vời của ma quỷ, mà hắn nắm giữ để chống lại chúng ta, là để làm cho chúng ta sa vào tình trạng bất ổn không?. Một trong những thành tựu vĩ đại của Sa-tan chống lại hội thánh là cướp được sự an nghỉ của hội thánh, sự đảm bảo yên tĩnh của hội thánh. Sa-tan có thể chống đối chút ít với một dân ở trong sự đảm bảo, trong sự an nghỉ. Hắn có thể làm bất cứ điều gì với dân không chắc chắn, không nhất định, bị phân tâm, không an nghỉ, phiền muộn, lo lắng, ưa chất vấn, nghi ngờ. Bạn không có quyền năng chống lại hắn khi bạn như vậy, bạn luôn luôn ở trong tình trạng bất ổn của sự không chắc chắn về một ngày mai không bao giờ đến, một tương lai mà không bao giờ đến để giữ cho chúng ta trong sự an nghỉ ngày hôm nay. 

Tôi cảm thấy rằng bạn và tôi phải tìm kiếm thật nhiều để mỗi ngày bứớc vào một lời cầu nguyện rất sốt sắng, hầu ngày hôm đó sẽ được ở trong sự an nghỉ của Đức Chúa Trời. Bất cứ điều gì có thể nắm lấy, bất luận cơn bão là gì, trong tấm lòng của chúng ta, chúng ta đang lặng lẽ ở trong sự an nghỉ với Đức Chúa Trời, vẫn còn và biết rằng Ngài là Đức Chúa Trời. Có một quyền năng to lớn trong đó. Không có quyền lực trong một cuộc sống phiền muộn, không có sức mạnh nơi có nghi ngờ, nhưng có một quyền năng phi thường nơi có sự yên lặng tin cậy trong Đức Chúa Trời, và đó là đích điểm. Sa-tan sẽ đình hoãn điều đó và kiềm giữ chúng ta đi vòng quanh trong vòng tròn này mãi mãi, một trạng thái hoang dã, bởi vì đó là lợi ích của hắn, và là sự thịêt mất của chúng ta, và đó là sự thất bại của Chúa trong mục đích của Ngài. “Họ không thể vào đó được vì cớ vô tín”.

Bây giờ xin Chúa ít nhất là đặt nặng trong tấm lòng của chúng ta sự cần thiết phải chuyên cần vào sự an nghỉ của Ngài cho từng mục đích vinh quang của Ngài.Trên tất cả những điều chúng ta có thể tìm kiếm, sự an nghỉ của đức tin, vì tiềm năng kinh khủng của nó chống lại kẻ thù và trong việc thực hiện mục đích của Đức Chúa Trời, là tìm kiếm quan trọng bậc nhất.

Mười một ngày thành bốn thập niên,
Lòng vô tín bất ổn triền miên,
Dân đi quanh quẩn trong đồng vắng,
Cuối rốt cuộc đời quá khổ phiền.


T. Austin-Sparks