Thứ Tư, 4 tháng 6, 2014

Đấng Christ ở trên trời và Đấng Christ bên trong lòng tín đồ


 Jesus Ascending Into Heaven

 Nhu Cần Sự Cân Bằng

"Ngài đã vận hành trong Đấng Christ, khi khiến Đấng ấy từ kẻ chết sống lại, và làm cho ngồi bên hữu mình tại trên trời" (Eph.1:20).

"Đức Chúa Trời cũng vui lòng tỏ cho họ biết sự giàu có về vinh hiển của lẽ mầu nhiệm đó ở giữa dân Ngoại bang là thể nào, tức là Christ ở trong anh em là hi vọng về vinh hiển" ( Col 1:27).

"Vậy, chúng ta phải nói làm sao? Chúng ta há nên cứ ở trong tội lỗi, hầu cho ân điển càng thêm lên chăng?  Đời nào có vậy! Chúng ta đã chết về tội lỗi, lẽ nào còn sống trong tội lỗi nữa ư?  Anh em há chẳng biết rằng hết thảy chúng ta là những người đã chịu báp-têm trong Christ Jêsus, đều đã chịu báp-têm trong sự chết của Ngài sao?  Vậy, chúng ta đã nhờ báp-têm trong sự chết của Ngài mà được đồng chôn với Ngài, hầu cho như Christ nhờ sự vinh hiển của Cha mà được từ kẻ chết sống lại thể nào, thì chúng ta cũng phải ăn ở trong đời sống mới thể ấy. Vì nếu chúng ta đã được liên hiệp với Ngài trong hình trạng của sự chết Ngài, thì chúng ta cũng sẽ được liên hiệp với Ngài trong hình trạng của sự sống lại Ngài.  Vì biết rằng người cũ của chúng ta đã bị đóng đinh với Ngài trên thập tự giá, hầu cho thân thể của tội lỗi bị diệt trừ, để chúng ta không còn làm tôi mọi cho tội lỗi nữa" (Rô-ma 6:1-6).

"Cho nên hiện nay chẳng có sự định tội cho những kẻ ở trong Christ Jêsus. Vì luật của Thánh Linh của sự sống trong Christ Jêsus đã buông tha tôi khỏi luật của tội lỗi và sự chết" (Rô-ma 8:1-2).

"Ai sẽ cáo kiện kẻ được chọn của Đức Chúa Trời? Há có phải Đức Chúa Trời là Đấng xưng nghĩa cho họ chăng?  Ai sẽ định tội họ? Há có phải Christ Jêsus là Đấng đã chết, hơn nữa, cũng đã từ kẻ chết sống lại, hiện nay ở bên hữu Đức Chúa Trời, cũng đương cầu thay cho chúng ta chăng?" (Rom 8:33-34).

Chúng tôi cảm thấy tầm quan trọng của việc nói một lời về Đấng Christ ở trên trời và Đấng Christ trong người tín đồ, đó là, những gì là khách quan và những gì là chủ quan. Điều rất quan trọng là chúng ta nên giữ một sự cân bằng thích hợp của sự thật. Một lượng lớn rắc rối của chúng ta là vì có sự nhấn mạnh không cân bằng trên một số khía cạnh của sự thật. Biết lẽ thật là tốt, vui mừng trong nó cũng tốt, nhưng thậm chí sự thật có thể đem chúng ta vào rắc rối. Có rất nhiều nguy hiểm nằm trong đường hướng của sự thật, thậm chí sự thật thuộc linh; và  không ít dân của Chúa, những người đã rơi vào những nguy hiểm đó.

Không phải họ đau khổ vì thiếu ánh sáng, nhưng họ đau khổ nhiều vì họ đã không có ánh sáng để được điều chỉnh và cân bằng cho đúng. Do đó chúng ta cần có được những điều nầy trong quan điểm và tỷ lệ đúng. Dành ưu thế cho bất kỳ bên nào cũng sẽ luôn luôn dẫn đến chấn thương thuộc linh, và thường đưa đến thảm họa. Lịch sử của nhiều dụng cụ đã được dấy lên và được Chúa sử dụng,  cuối cùng là câu chuyện buồn của một sự việc mất quyền năng và hiệu quả vì sự nhấn mạnh nổi bật không cân bằng, đưa một số mặt của sự thật vào một nơi vượt quá tỷ lệ, họ cho rằng điều đó bổ sung cho lẽ thật.

Những lẽ thật bổ sung

Tất cả mọi thứ và ở trong tất cả mọi thứ; trong sự cấu tạo của mọi vật, chúng ta thấy có luật sự cân bằng. Tất cả các luật, tất nhiên, là cần thiết, và điều quan trọng là đúng chỗ cho mọi chức năng trong cơ thể chúng ta; nhưng có sự song song của qui luật và chức năng, điều nầy cân bằng với điều khác. Có sự bổ sung của cái nầy cho cái kia. Hai điều này như anh em sinh đôi, chạy cặp kè với nhau,  quá nhấn mạnh hoặc quá phát triển một phương diện nào cũng sẽ làm cho toàn bộ trật tự  trệt ra ngoài và đem lại sự giới hạn, điểm yếu nhược khá nghiêm trọng, rồi làm những điều đó trở nên ít hiệu quả hơn như chúng nên có.

Nên các sự việc thuộc  linh cũng như vậy. Luôn có những sự thật cân bằng. Có một điều, nhưng cũng có cái gì đó đi với nó, và giữ nó trong mức độ đúng của mình, làm cho nó thực hiện mục đích của mình và phục vụ kết cuộc của nó cách hiệu quả nhất. Có thứ tự này trong cõi sáng tạo của Đức Chúa Trời - điều nầy cần thiết với điều khác để làm cho điều khác đó thực hiện mục đích của nó cách đầy đủ. Đó là nơi mà sự cân bằng đã được quan sát và duy trì.

Kẻ thù sử dụng công việc của Đức Chúa Trời chống lại Ngài

Sau đó, chúng ta phải nhớ rằng kẻ thù luôn luôn muốn sử dụng tác phẩm của Đức Chúa Trời  và sự thật của Đức Chúa Trời chống lại chính Đức Chúa Trời. Thực tế được bày tỏ rất rõ ràng trong Kinh Thánh, và chúng ta có thể quan sát nó trong kinh nghiệm và trong lịch sử thuộc linh. Đường hướng hành động nầy đem lại thành công hơn cho kẻ thù, có lẽ hơn bất kỳ cách nào khác, bởi vì kết quả là hắn ngay lập tức làm tổn hại công việc của Đức Chúa Trời  và sự thật của Đức Chúa Trời. Hắn đóng cửa cho việc chấp nhận những gì là của Đức Chúa Trời, chỉ đơn giản bằng cách sử dụng nó chống lại Đức Chúa Trời, và một trong những phương pháp thành công nhất của hắn là bảo trợ chúng ta về một sự nhấn mạnh quá đáng hoặc am hiểu không cân bằng về lẽ thật của Đức Chúa Trời. Bạn sẽ thấy những gì tôi có ngụ ý khi chúng ta tiếp tục bài nầy.
Hiễm họa với mỗi phước hạnh

Vì vậy, với tất cả các phước lành thần thượng đều có một tình trạng nguy hiểm. Bất cứ nơi nào có cái gì đó chân thật là của Chúa, thì liền liên kết với nguy hiểm đặc biệt của chính nó.

Bây giờ đây chỉ đơn thuần là những quan sát chung, dẫn đến sự suy gẫm ngắn gọn này theo hướng đặc biệt về những gì là khách quan và những gì là chủ quan như công việc của Chúa Giêsu cho và trong người tín hữu. Chúng ta sẽ xem xét cả hai cách riêng biệt rất ngắn gọn, nhìn thấy những gì là các phước lành và những gì là những nguy hiểm đang có.

Phương diện khách quan

Chúng ta nói về phía khách quan trước tiên, Chúa Giêsu trình bày cho chúng ta Ngài  ở trên trời. Chúng ta biết rằng Ngài ở đó, và chúng ta biết có rất nhiều chỗ trong Lời chép rằng Ngài có ở đó; nhưng tại sao Ngài ở đó? Đầu tiên: Làm sao Ngài đến đó? Bây giờ bạn sẽ thấy nếu bạn nhìn vào Lời Chúa bất cứ khi nào phía trên trời của sự thăng thiên của Chúa Giêsu được trình bày có ngụ ý gì, bất cứ khi nào sự việc được nhìn từ trên cao, không nói về Ngài đi lên hoặc thăng thiên, nhưng nói về Ngài được tiếp lên. Trong chương đầu tiên của sách Công Vụ có ghi chép rằng các môn đệ đã nhìn lên trời sau khi Chúa Giê-su đã được tiếp lên từ giữa vòng họ, hai thiên thần xuất hiện và nói với họ: "Các ông Ga-li-lê ơi, sao các ông đứng ngóng lên trời làm chi? Jêsus nầy đã được tiếp nhận lên trời khỏi các ông ..”.

Đó là quan điểm của thiên thần, hoặc thiên đàng, và từ ngữ "tiếp nhận" đại diện cho một cái gì đó nhiều hơn thực tế việc Ngài lên trời. Nó mang đến thực tế này,  Chúa Giêsu không thể được tiếp nhận lên trời nếu Ngài đã không hoàn thành công việc mà Ngài đã đến từ trời để làm. Trong thực tế, thiên đường sẽ đóng lại với Ngài; thiên đường sẽ phải nói với Ngài, "Nhưng Ngài đã không thực hiện công việc; có thể không tiếp nhận cho đến khi Ngài đã làm xong việc'. Nhưng vì Ngài đã hoàn thành công việc mà Ngài đã đến để làm, và không có gì hơn để được thêm vào nó, và trời đã tiếp nhận Ngài,  đó là một sự tiếp nhận tuyệt vời! Thánh Vịnh 24 cung cấp cho chúng ta một số ý tưởng về sự tiếp nhận đó là gì: "Hỡi các cửa, hãy cất đầu lên! Hỡi các cửa đời đời, hãy mở cao lên, Thì vua vinh hiển sẽ vào. Vua vinh hiển nầy là ai? Ấy là Đức Giê-hô-va vạn quân, Chính Ngài là Vua vinh hiển.”

Bạn thấy đấy, nó ngụ ý công việc mà Ngài đã thực hiện bằng con đường thập giá của Ngài, trong việc lật đổ tất cả kẻ thù của Ngài và của chúng ta, đáp ứng tất cả các nhu cầu cần thiết của con người trong các sự việc của sự cứu rỗi, hoàn thiện sự cứu rỗi của chúng ta. Và vì thế Ngài được tiếp nhận, đang ngự bên hữu Đức Chúa Trời; và trong Kinh Thánh tay phải luôn luôn là nơi của sức mạnh và danh dự. Ngài ở bên hữu Đức Chúa Trời vì công việc mà Ngài đã đến để làm đã hoàn tất.

Có ngụ ý, sự cứu rỗi của chúng ta đã được hoàn thiện bởi và trong Chúa Giêsu. Không có bất cứ điều gì để cho Ngài thêm vào nữa. Đó là điều cơ bản nhất để nói, nhưng nó có tính nền tảng. Vì vậy, nhiều người của Chúa chưa bước vào sự đánh giá cao cách vui vẻ về điều đó - rằng Chúa Giêsu chân thật đã đưa ra một cú đấm và cái đụng chạm cuối cùng để cứu độ chúng ta; khi trời đã tiếp nhận Ngài, trời đặt con dấu cho việc hoàn thiện thập giá của Ngài; Ngài có sở hữu một sự cứu rỗi đã không còn được thực hiện thêm nữa, nhưng đó là cuối cùng, đầy đủ, trọn vẹn, hoàn toàn.

Sự cứu rỗi hoàn hảo khi chúng ta tin

Sự cứu rỗi của chúng ta dựa trên sự chấp nhận đức tin của chúng ta về điều đó, không phải bất cứ điều gì sau đó. Trong ngày mà chúng ta tin vào Chúa Giê-su trên lập trường sự hoàn hảo của công việc thánh giá của Ngài, chúng ta nhận được sự hoàn hảo của sự cứu rỗi, và bước vào tất cả những gì sự cứu rỗi đem đến trong mức độ cuối cùng của nó. Chúng ta sẽ không bao giờ - dù chúng ta sẽ sống trong nhiều thế kỷ trên trái đất này, - chúng ta sẽ không bao giờ có một chút hoàn hảo nào hơn trong Đấng Christ, chúng ta đang ở trong Ngài trong giây phút mà chúng ta tin. Tất cả được thực hiện tốt cho chúng ta trong ngày hôm đó, khi chúng ta tin. Không có vấn đề, không nguy hiểm, không có rủi ro, tất cả được giải quyết, nó là của chúng ta; đầy đủ và hoàn thành trong Đấng Christ. Huyết của Chúa Giêsu đã xử lý toàn bộ sự việc tội lỗi, rễ và nhánh, một lần đủ cả, đối với chúng ta.  Sự việc về sự lên án đã được giải quyết. Bạn không thể có bất cứ điều gì hoàn toàn hơn nữa so với điều này – Không có sự lên án! "Cho nên hiện nay chẳng có sự định tội cho những kẻ ở trong Christ Jêsus". Không nói: "Không có sự định tội cho những người đã trung thành tiến lên với Chúa trong nhiều năm”. Nhưng nói: "cho những người ở trong Christ Giêsu". Và khi nào bạn ở trong Đấng Christ?  Bạn ở trong Đấng Christ vào thời điểm mà bạn tin liên quan đến công việc của Ngài trên thập giá cho sự cứu độ của bạn, trong giây phút đó bạn bước vào nơi không có sự đoán phạt, được tự do khỏi sự lên án, không thể hoàn chỉnh hơn điều đó.

Điều rất quan trọng đối với chúng ta là phải giải quyết điều đó trong tấm lòng của chúng ta. Chúng ta được cứu, chúng ta đã được tha thứ, chúng ta được thoát khỏi sự lên án. Trong Đấng Christ chúng ta đã hoàn hảo. Ngài là sự hoàn hảo của chúng ta, đó là hoàn thiện của Ngài thuộc về chúng ta qua đức tin. Những người có tấm lòng tinh khiết nhất, rõ ràng nhất, đầy đủ nhất để nắm bắt là những người hạnh phúc nhất, những người biết niềm vui. Những người đã không nắm bắt được điều nầy, không có niềm vui đầy đủ, họ luôn luôn sợ hãi, lo lắng về sự cứu rỗi của họ, nghi ngờ; và kẻ thù dùng nhiều thủ đoạn với những người đã không được giải quyết một lần đủ cả như vậy.

Bây giờ đó là sự thật phước hạnh của những gì là khách quan trong sự cứu rỗi cho người tín hữu trong Đấng Christ. Tôi rất vui mừng rằng Ngài ở trên trời "vượt trên tất cả" với sự việc này. Nếu Ngài ở đây trong thế giới này tôi có thể nghĩ rằng bất cứ điều gì có thể xảy ra: nhưng Ngài không phải như vậy, Ngài cũng không ở trong bất kỳ lĩnh vực nào, nơi đó có bất cứ điều gì có thể xảy ra; Ngài  vượt quá tất cả các diễn biến trong các sự việc của sự cứu rỗi. Sự cứu rỗi đó của chúng ta trong sự hoàn hảo của nó đã được đặt ngoài tầm với của bất cứ điều gì có thể gieo sự nghi ngờ về nó, hoặc đặt ra vấn đề về nó– bên ngoài các đụng chạm của bất cứ điều gì có thể đưa nó vào sự không chắc chắn.

Các hiễm họa của sự nhận thức khách quan

Nhưng có những  hiểm họa liên quan ngay cả với sự thật phước hạnh, bởi vì nó chỉ là một mặt của sự thật. Đây là phương diện đầu tiên; đó là điều phải đến trước, nhưng chỉ là một mặt, và do đó chỉ có thể làm cho sự cứu rỗi có một chiều bằng cách đặt tất cả các trọng tâm vào đó và không dành chỗ cho phía bên kia.

1.     Hiễm họa của sự nông cạn

Một số sự nguy hiểm nầy là gì? Vâng, chúng ta bắt đầu với điều đơn giản nhất, tình trạng nguy hiểm của sự hời hợt, nông cạn. Những gì Đấng Christ đã làm cho chúng ta có thể là một sự việc của niềm vui rất lớn, có vui mừng và hài lòng;  nhưng mãn nguyện trong lĩnh vực đó và với chỉ một bên mà thôi, có thể ngăn chặn việc làm cho đời sống sâu nhiệm, điều đó là cần thiết, trong đó có các mặt bổ sung của sự thật về công việc của Đấng Christ, mặt chủ quan. Như vậy có thể thấy rằng nhiều người, những người đang vui mừng đầy đủ trong sự dứt khoát về sự cứu rỗi của họ trong Đấng Christ, lại đang sống rất nhiều trên bề mặt, không học được một lượng rất lớn về những thực tế sâu nhiệm hơn và ý nghĩa đầy đủ hơn của Đấng Christ. Đó là điều đầu tiên và có lẽ là hình thức đơn giản nhất của tình trạng nguy hiểm.

2 . Hiễm họa chậm trễ trưởng thành

Chặt chẽ liên quan đến điều này là nguy hiểm làm cho đời sống Cơ Đốc định cư, nơi mà nó đã đạt đến điểm chấp nhận tất cả sự thật khách quan của đức tin và cứ ở lại đó, không tiến tới xa hơn trong kinh nghiệm thuộc linh. Sự thật là có, nhưng nó khách quan, bên ngoài, mặc dù có niềm vui lớn lao, và đảm bảo ở trong lòng; nhưng đời sống Cơ Đốc đã ngừng lại với điều đó, nó đã dịnh cư. Đó là một tình trạng nguy hiểm rất thực tế, và bạn tìm thấy nó đánh dấu phần đa số dân Chúa. Thái độ của họ là: "Tôi đã được cứu, không có gì phải thêm vào hoặc có thể được thêm vào ơn cứu độ của tôi, tôi không có nghi ngờ gì về sự cứu rỗi của tôi, tôi đã được chấp nhận trong Đấng Christ, và tôi hoàn hảo trong Ngài; tôi cần thêm điều gì nào. Tôi  nghỉ ngơi và tận hưởng điều đó ngày qua ngày". Vâng, rất tốt, nhưng bạn thấy nó có thể mang lại mộtsự trắc nghiệm, do đó bạn sống ở một bên của sự vật, và toàn bộ đời sống Cơ Đốc dừng lại ở đó.

3 . Hiểm họa của sự mâu thuẫn
Có một tình trạng nguy hiểm hơn nữa mà một số người rơi vào, khi họ nhận thức sự vĩ đại của sự cứu rỗi một cách rất đúng và phước hạnh mà Đấng Christ   đã hoàn thành nên sở hữu của họ.Vì họ biết rằng vấn đề  sự cứu rỗi đời đời được giải quyết, không có bất kỳ nghi ngờ hoặc sợ hãi nào, và không bao giờ có gì có thể thay đổi thực tế;  rằng sự cứu rỗi của họ không an nghỉ một giạy phút nào trên bất cứ điều gì họ đang là hoặc làm, nhưng trên những gì Ngài là và đã thực hiện, - về tất cả những điều đó, không thể phủ nhận sự thật; tuy nhiên, bởi vì họ hoàn toàn chắc chắn và không có nghi ngờ bất cứ điều gì, họ tỏ vẻ thiếu sự cảm thông, họ trở nên cứng rắn, lạnh lùng , và có tính pháp lý. Đôi khi họ trở nên độc ác, và thường xuyên có mâu thuẫn phát sinh trong sự sống; đó là, thực ra thái độ của họ là "Tôi đang được cứu, những gì tôi làm không quan trọng, tôi sẽ không bao giờ bị hư mất".

4 .Hiểm họa của sự thật tiếp lấy chỗ của sự sống

Có nguy hiểm khác; là tạo ra sự tiến bộ trong sự việc của lẽ thật chứ không phải của sự sống. Tiến bộ, tất nhiên, được công nhận là cần thiết. Không có tín đồ chân thật nào sẽ ngồi xuống và nói: "Vâng, bây giờ không cần tiến bộ hơn nữa". Nhưng đối với nhiều người lại rất mạnh mẽ tiếp lấy vị trí trên công việc khách quan của Chúa Giêsu trong sự hoàn hảo của nó, là sự việc của sự tiến bộ về tri thức, của lẽ thật, không phải là một sự việc của sự sống, đúng ra là một sự việc của sự thật; có ngụ ý, để biết thêm chứ không phải là để trở thành tốt hơn nữa. Như vậy bạn thấy rằng  rất nhiều người ở vị trí đó, đã thăng tiến rất nhiều trong kiến thức của họ về sự thật, nhưng họ biết rất nhiều hơn họ đang là gì, và bằng cách nào đó hoặc sự phát triển thuộc linh khác của họ trong việc giống như Đấng Christ đã không theo kịp bởi bất kỳ phương tiện hoặc trong bất kỳ tỷ lệ thích hợp nào cho sự tiến bộ của họ trong sự hiểu biết những điều về Đấng Christ. Đó là một mối nguy hiểm mà đi kèm với điều này, trong đó chúng ta đang nói.

5 . Hiểm họa của việc bỏ mất giải thưởng

Sau đó, có sự nguy hiểm hơn nữa - đó là ít coi giải thưởng là quan trọng. Sự cứu rỗi không phải là giải thưởng. Ơn cứu độ không bao giờ là một giải thưởng. Bạn không bao giờ có thể giành chiến thắng hoặc kiếm được cứu rỗi; nó là một món quà miễn phí. Tuy nhiên, để giải quyết sự cứu rỗi trọn vẹn và dứt khoát, có ngụ ý một phần lớn tín đồ thất bại trong việc nhận ra rằng có một giải thưởng - mà trong đó sứ đồ Phaolô có nói: "tôi cứ bươn thẳng tới đích để giựt giải về sự kêu gọi từ trên của Đức Chúa Trời trong Christ Jêsus" (Phi-líp 3:14) .

Có cái gì đó nhiều hơn sự cứu rỗi, một cái gì đó liên quan đến mục đích đầy đủ của Chúa trong vinh quang, một cái gì đó liên quan đến các biểu hiện đầy đủ cuối cùng của Chúa trong dân của Ngài; không chỉ đơn giản họ là những người được cứu, nhưng họ phải đạt được và Paul sử dụng từ ngữ đó cho một cái gì đó. Paul chưa bao giờ sợ bị mất sự cứu rỗi của mình.

Khi ông nói: "e rằng sau khi tôi đã rao giảng cho kẻ khác, mà chính mình tôi phải bị loại ra chăng" ( I Cor. 9:27), ông đã không nghĩ đến việc mất sự cứu rỗi của mình, nhưng ông đã nhận thức được rằng có điều gì đó ông có thể bỏ mất; ông có thể thiếu hụt  một cái gì đó, cái mà ông gọi đó là "giải thưởng"; và ông liên quan đến sự đạt đến nó, do một sự tăng trưởng trong đời sống thuộc linh của mình: "Ấy chẳng phải tôi đã được rồi hay là đã nên trọn vẹn đâu". Nếu chúng ta định cư ở trong thái độ và nói, "sự cứu rỗi của tôi là hoàn hảo, đầy đủ rồi, và dứt khoát trong Đấng Christ.  Không có gì có thể được thêm vào nó và tôi vui mừng trong đó". - Điều này cũng có ngụ ý chúng ta ít đặt tâm vào sự quan trọng hơn về giải thưởng mà chúng ta nên có.

Vì vậy, bạn thấy có những nguy hiểm đi chung những gì có lẽ là điều lớn nhất của các phước lành .

Phương diện chủ quan

Điều đó không bao gồm tất cả các lập trường, nhưng nó phải đầy đủ bên đó cho thời điểm này. Chúng ta dành một chút thời gian chuyển qua phía bên kia -Đấng Christ trong chúng ta, hoặc công việc chủ quan của Đấng Christ. Đấng Christ  ở  trong chúng ta có ý nghĩa gì ? Chúng ta biết lời nầy có ngụ ý sự đồng hóa với hình ảnh của Đấng Christ. Paul sử dụng cụm từ: "cho đến chừng nào Đấng Christ thành hình trong các con." (Galati 4:19). Trong sự cứu rỗi chúng ta có tất cả mọi thứ cho sự hoàn hảo của chúng ta trong Ngài. Khi chúng ta tiếp nhận được Đấng Christ, chúng ta nhận được trong chính mình về mặt khả năng tất cả những gì trong Ngài là tính cách hiện tại của Ngài - không chỉ vị trí của Ngài, như tính chất của Ngài. Không phải là NƠI Ngài đang ở, nhưng Ngài là GÌ.  

 Bây giờ, không phải những gì Ngài có nhưng những gì Ngài LÀ. Ngài có sự cứu rỗi của chúng ta, nhưng chúng ta biết những gì Ngài là, và " khi Ngài hiện ra thì chúng ta sẽ giống như Ngài, vì sẽ thấy Ngài như Ngài vốn thật là vậy (He is)" ( I Giăng 3:2) . Vì vậy, tất cả những gì Ngài đã ban cho chúng ta theo cách có khả năng khi chúng ta tin là có được phát triển; và , như Phaolô nói ,Đấng Christ  được hình thành đầy đủ trong chúng ta, chúng ta nên giống hình ảnh của Con Đức Chúa Trời. Đó là một điều rất tuyệt vời. Đó là: "Đấng Christ trong anh em, niềm hy vọng của vinh quang ". Đấng Christ trong chúng ta có ngụ ý cuối cùng chúng ta sẽ giống như Ngài với mức đầy đủ. Nhưng đây không phải là SỰ THẬT của việc chúng ta được cứu, đây là đích điểm  của việc chúng ta được cứu. Đây không phải là sự cứu rỗi trong ý nghĩa cơ bản và ban đầu của nó; đây là sự cứu rỗi trong tác thành của  nó cho ý nghĩa đầy đủ của nó, là hình ảnh của Đấng Christ, Con Đức Chúa Trời.

Đồng nhất với Đấng Christ 

Làm thế nào để chúng ta chấp nhận điều đó? Chúng ta chấp nhận điều đó bằng cách nhận ra mặt thứ hai của công việc trên Gô-gô-tha. Một bên– mặt khách quan - là những gì Đấng Christ đã làm cho chúng ta, ở bên ngoài chúng ta, trong Thân vị của Ngài. Chúng ta chấp nhận phía bên kia của sự đồng hóa với hình ảnh của Ngài – mặt chủ quan bằng cách chấp nhận rằng Đấng Christ không chỉ làm điều đó CHO chúng ta, nhưng cũng NHƯchúng ta, có ngụ ý, làm thay thế, làm đại diện. Chúng ta đến với La Mã 6 và nhận ra rằng khi Đấng Christ đã chết, chúng ta cũng đã chết, khi Đấng Christ được chôn cất chúng ta đã bị chôn vùi, khi Đấng Christ đã sống lại, chúng ta đã được dấy lên. Đó là công việc đại diện của Ngài. Bây giờ chúng ta chấp nhận tất cả những gì trong đức tin đơn giản ngay từ đầu; nhưng, bạn chú ý, điều đó không vận hành trong bất kỳ mức độ đầy đủ nào cho đến khi phía khách quan đã được giải quyết. Phải có một sự giải quyết, chắc chắn, tích cực, dứt khoát, đó là- sự cứu rỗi của chúng ta trong Đấng Christ là hoàn hảo và đầy đủ, trước khi có thể có bất kỳ mức độ đầy đủ nào được tác thành bởi Đấng Christ trong tấm lòng chúng ta. Chúa phải có cơ sở đó, mà trên đó để Ngài làm việc.

Đây là nơi nguy hiểm đi kèm với phước hạnh lớn lao. Ô nó là một mặc khải lớn lao, một sự tiết lộ tuyệt vời, mà Đức Chúa Trời đã chọn để làm cho chúng ta giống như Đấng Christ - không chỉ để cứu chúng ta với một sự cứu rỗi hoàn hảo đến nỗi vấn đề của tội lỗi và sự lên án được trả lời dứt khoát và mãi mãi, nhưng để đồng hóa chúng ta với hình ảnh của Con Ngài; thật là một sự mặc khải lạ lùng, một phước lành đặc biệt! Vâng, nhưng Đức Chúa Trời không thể làm điều thứ hai đó cho đến khi điều đầu tiên được giải quyết, bởi vì trong lĩnh vực đó có nguy hiểm không kể xiết. Hiểm họa là gì? Chính điều này.

Hiễm họa của sự nhận thức chủ quan

Nếu Chúa phải thi công dốc cạn chúng ta về chính mình chúng ta để nhường chỗ cho Chúa Giêsu; để chúng ta thấy mình hầu chúng ta thấy Chúa Giêsu; làm cho chúng ta biết chúng ta là những gì trong chính mình, để làm cho chúng ta biết Đấng Christ là những gì ở trong chúng ta; để làm cho chúng ta biết điểm yếu nhược của mình, để làm cho sức mạnh của Đấng Christ hoàn hảo trong nó; để làm cho chúng ta biết sự ngu ngốc của mình, hầu làm cho Đấng Christ thành sự khôn ngoan của chúng ta, hoàn hảo trong chúng ta; nếu Ngài bắt đầu làm điều đó mà vấn đề về sự cứu rỗi của chúng ta đã không được giải quyết, ma quỷ sẽ nhảy vào cùng một lúc và sử dụng chính công việc của Đức Chúa Trời chống lại chúng ta, và khi Chúa đã xử lý chúng ta nhường chỗ cho Con của Ngài, ma quỷ sẽ bắt đầu nói: " bạn đang bị lên án, Đức Chúa Trời đang chống lại bạn, các giao dịch của Đức Chúa Trời với bạn là bằng chứng rằng sự cứu rỗi của bạn không chắc chắn". Và có như vậy với rất nhiều người mà Chúa bắt đầu tác thành những điều đó. Chúng cho phép kẻ thù  nhảy vào và chận đứng công việc của Đức Chúa Trời  và khiến nó chống lại Đức Chúa Trời, bằng cách đưa ra những nghi ngờ trong tấm lòng của họ về cứu rỗi của họ.

Bạn có thấy điều đó không? Vì vậy, điều đó thường được thực hiện, và nguy hiểm  có ở đó, luôn luôn chạy cặp bên cạnh sự ban phước lớn nhất.  Đó là kẻ thù cố gắng sử dụng sự thật của Đức Chúa Trời chống lại Đức Chúa Trời.

Bây giờ phía chủ quan của công việc của Đức Chúa Trời đòi hỏi sự tác thành hiệu quả của nó hầu chúng ta được giải quyết một lần đủ cả về sự cứu độ chúng ta; mà đến trước tiên! Nếu bạn chỉ có một bên; phía khách quan, và tất cả nhấn mạnh của bạn là trên điều đó, bạn có thể nông cạn và bạn có thể không phát triển thuộc linh. Nếu bạn chỉ sống trên cái chủ quan, bạn trở nên hướng nội và bắt đầu nghi ngờ sự cứu rỗi của bạn; đôi mắt của bạn luôn quay vào mình, và kết quả là bạn bắt đầu để tìm một cái gì đó trong mình để có thể tự khen mình cho Đức Chúa Trời; và ở đây có sự chối bỏ công việc hoàn hảo của sự cứu rỗi được Chúa Giêsu thực hiện.

 Bạn nhìn thấy đó là một sự phá hoại và sự cắt giảm toàn bộ công việc của Gô-gô-tha. Hai điều này phải đi chung với nhau. Trên một mặt - hoàn toàn và dứt khoát trong Đấng Christ,  chúng ta được  hoàn hảo trong giờ phút chúng ta tin. Mặt khác - tất cả những gì ở trong Đấng Christ sẽ được thực hiện, không đúng về mặt lý thuyết, nhưng thực sự đúng trong chúng ta bởi ĐứcThánh Linh. Nhưng điều thứ hai yêu cầu điều đầu tiên, và chúng ta phải giữ sự cân bằng. Chúng ta phải luôn luôn vui mừng trong sự kiện là tên của chúng ta được viết ở trên trời, chúng ta đã được cứu với một sự cứu rỗi hoàn hảo; nhưng, mặt khác, chúng ta phải nhớ rằng có một cái gì đó mà Chúa muốn làm- không phải làm cho ơn cứu độ nên chân thực, nhưng để tạo ra hình ảnh của Đấng Christ, là một điều ở bên trong. Đó là sự tác thành của sự cứu rỗi.

Vì vậy, sự cân bằng này là cần thiết, và chúng ta phải nhấn mạnh sự cân bằng nầy. Nếu chúng ta quá nhấn mạnh mặt chủ quan, chúng ta tiếp lấy một cái gì đó từ sự vinh hiển của Đấng Christ. Nếu chúng ta quá nhấn mạnh mặt khách quan chúng ta tiếp lấy một cái gì đó từ mục đích của Đức Chúa Trời. Đó là sự việc của công việc Đức Chúa Trời  trong Đấng Christ, và mục đích của Đức Chúa Trời trong Đấng Christ: và cả hai điều này đều phải có chỗ đứng của chúng.

Xin Chúa ban cho chúng ta sự hiểu biết, hầu chúng ta đi vào nơi nghỉ ngơi và được giải cứu khỏi những nguy hiểm ẩn nấp trong vùng lân cận của tất cả các phước lành thần thượng.


Sưu tầm  3-6-2014