Thứ Tư, 9 tháng 9, 2015

CHẲNG TÌM ĐƯỢC MỘT AI—



“Như có chép rằng: Chẳng ai công nghĩa, dẫu một người cũng không; Chẳng ai hiểu biết, chẳng ai tìm kiếm Đức Chúa Trời. Thảy đều tẻ tách, cùng nhau ra vô dụng; Chẳng ai làm điều thiện, dẫu một người cũng không.
“Thật, chẳng có người công bình ở trên đất làm điều thiện, mà không hề phạm tội. Chớ để lòng về mọi lời người ta nói, e ngươi nghe kẻ tôi tớ mình chưởi rủa mình chăng. Vì thường khi lòng ngươi cũng biết mình đã rủa kẻ khác. Ta đã lấy sự khôn ngoan nghiệm xét mọi sự ấy; ta nói rằng: Ta sẽ ở khôn ngoan; nhưng sự khôn ngoan cách xa ta. 24 Vả, điều chi xa quá, điều chi sâu thẳm lắm, ai có thế tìm được? Ta lại hết lòng chuyên lo cho hiểu biết, xét nét, kiếm tìm sự khôn ngoan và chánh lý muôn vật, lại cho biết rằng gian ác là dại dột, và sự dại dột là điên cuồng. 26 Ta tìm thấy một điều cay đắng hơn sự chết, ấy là một người đàn bà có lòng giống như lưới bẫy, tay tợ như dây tói: Ai ở đẹp lòng Đức Chúa Trời sẽ thoát khỏi nó; còn kẻ có tội sẽ bị nó vấn lấy. Kẻ truyền đạo nói: Sau khi xem xét muôn sự từng điều từng vật, đặng tìm chánh lý, thì nầy là điều ta tìm được: Ấy là lòng ta hãy còn tìm mà chưa tìm ra: Trong một ngàn người đàn ông ta đã tìm được một người; còn trong cả thảy người đàn bà ta chẳng tìm được một ai hết” (Truyền 7:20-28).
-

Mọi sự xảy đến cho mọi người như nhau: Người công bình hay là kẻ hung ác, người hiền lành, thanh sạch, hay là người không thanh sạch, người dâng của tế lễ hay là người không dâng, người thiện hay là kẻ có tội, kẻ phát thề hay là người sợ lời thề, cả thảy đều đồng hưởng một số phận. Tai nạn lớn hơn ở dưới mặt trời, ấy là mọi người đồng gặp một số phận, lòng loài người đầy dẫy sự hung ác, và sự điên cuồng choán trong lòng họ đương khi sống, rồi họ đi về cùng kẻ chết." (Truyền 9:2-5)
-
“Một kẻ trẻ tuổi nghèo mà khôn, hơn một ông vua già cả mà dại, chẳng còn biết nghe lời khuyên can. Vì kẻ trẻ ra khỏi ngục khám đặng làm vua, dầu sanh ra nghèo trong nước mình. Ta thấy mọi người sống đi đi lại lại dưới mặt trời, đều theo kẻ trẻ ấy, là người kế vị cho vua kia” (Truyền 4:13-15)
"Ta xây lại thấy dưới mặt trời có kẻ lẹ làng chẳng được cuộc chạy đua, người mạnh sức chẳng được thắng trận, kẻ khôn ngoan không đặng bánh, kẻ thông sáng chẳng hưởng của cải, và người khôn khéo chẳng được ơn; vì thời thế và cơ hội xảy đến cho mọi người. Lại, loài người chẳng hiểu biết thời thế của mình: Như cá mắc lưới, chim phải bẫy dò thể nào, thì loài người cũng bị vấn vương trong thời tai họa xảy đến thình lình thể ấy" (Truyền 9:11-12).
“Lời của người khôn ngoan giống như đót; sắp chọn các câu châm ngôn khác nào đinh đóng chặt: Nó do một đấng chăn chiên mà truyền ra. Lại, hỡi con, hãy chịu dạy: Người ta chép nhiều sách chẳng cùng; còn học quá thật làm mệt nhọc cho xác thịt. Chúng ta hãy nghe lời kết của lý thuyết nầy: Khá kính sợ Đức Chúa Trời và giữ các điều răn Ngài; ấy là trọn phận sự của ngươi. Vì Đức Chúa Trời sẽ đem đoán xét các công việc, đến nỗi việc kín nhiệm hơn hết, hoặc thiện hoặc ác cũng vậy” (Truyền 12:11-14).
-
Sau cuộc đời sa ngã, hưởng thụ vật chất, trác táng, thờ thần tượng, Salomon đã tỉnh ngộ và tuyên bố: ông muốn tìm chánh lý muôn vật và tìm cho ra một con người biết rằng mọi sự chỉ là hư không theo luồng gió thổi.
Ông có nói trong 1000 người nữ, vốn là vợ ông, ông không tìm được một ai. Nhưng ông chỉ tìm được một người nam.
Có người nói người nam đó là chính ông? Có đúng vậy không?
Thực ra ông cũng không hiểu được câu đố của vũ trụ như vậy, nhưng Đấng Chăn Chiên đã tỏ cho ông biết. Tôi tin rằng Chúa đã hiện đến cùng ông, như Mên-chi-xê đéc đến cùng Abraham khi xưa.—đã khải thị cho ông biết rõ chánh lí của muôn vật. Đúng vậy, qua quá trình tan vỡ bản ngã, suy kiệt hồn lực, cuối cùng Salomon đã thấy được , hiểu được—mọi sự là hư không, và con người cần tìm kiếm Đức Chúa Trời để được tồn tại đời đời bên ngoài lãnh vực “dưới mặt trời” nầy. Có thể ông là người mà ông đã cất ông tìm kiếm.
Tóm lại, chỉ có một người là Đấng Chăn Chiên và salomon mà Ngài đã mở mắt.
Tôi diễn tả như sau:
--
Ta đã tìm chánh lí muôn vật, 
Ta đã tìm người thật hiểu rày,
Ngàn người nữ chẳng có một ai,
Ngàn đàn ông thật khôn tài tốt hơn.
Ngàn phụ nữ ta yêu mến đấy,
Thường có lòng lưới bẫy gớm thay,
Tay tợ dây tói đại tài,
Chồng đành cay đắng chết đày ải thân.
Ta bị bọn tình nhân o ép,
Thờ tà thần cho đẹp dạ bà,
Chúa trừng phạt tội ô ta,
Đàn bà cai trị nước nhà đổ tan.
Vị vua già ngu ngoan trị quốc,
Người trẻ nghèo rất mực khôn ngoan,
Vừa ra khỏi ngục đăng quang,
Thay vua cũ phải nép sang đúng giờ.
Kẻ công bình, dại khờ, hung ác,
Kẻ cẩn ngôn, người phát thệ luôn,
Đều đồng số phận vấn vương,
Sau khi sống sẽ cùng đường âm ti.
Lẹ làng, mạnh sức thì cũng vậy,
Kẻ thông sáng chẳng lấy gia tài,
Bẫy dò, mạng lưới bao vây,
Loài chim, loài cá khôn tài thoát thân.
Ta không thấy một lần ai đó,
Biết đời người đáng bỏ, hư không,
Biết sau cùng Chúa xử chung,
Kính tôn, tuân giữ, khiêm cung lời Ngài.
Đời ta chẳng gặp ai hiếu biết,
Gần cuối đời hạnh phước biết bao,
Đấng Chăn Chiên quá nhiệm mầu,
Vua ngu dại đã cúi đầu thờ tôn./.
Minh Khải 7-9-2015