Tiêu đề của bài này là
"Thung lũng là cửa ngõ lên đỉnh núi." Làm sao một người có thể ở
trong thung lũng, đi bộ vài bước và được
đứng trên đỉnh núi? Trong bài này, thung lũng tượng trưng những thử thách, những khó khăn và đỉnh núi là sự hiện diện rõ
ràng của Đức Chúa Trời. Tôi có thể nói rằng bạn không bao giờ gần Đức Chúa Trời
hơn khi cuộc sống nầy chống lại bạn và đe dọa áp đảo bạn. Và như vậy, nếu thực sự có một cửa ngõ dẫn từ thung lũng lên đỉnh
núi thì chìa khoá mở cửa là gì? Tôi có thể gợi ý đó là thái độ?
Bạn có thái độ nào khi đối mặt với
những thử thách của cuộc sống? Bạn có thể nói một cách trung thực rằng bạn có thái
độ biết ơn không? Bây giờ tôi không nói về việc cám ơn Đức Chúa Trời vì thử thách
làm bạn đau buồn, mặc dù tôi tin rằng thánh đồ trưởng thành đã trải qua rất nhiều
lửa và nước dể có thể đạt tới một điểm mà ông ta đã học được cách hài lòng dù
cho mình gặp tình huống nào. Không, tôi đang nói về khả năng cảm tạ Đức Chúa Trời
vì Ngài là Ai và điều Ngài đã làm cho bạn là gì. Đây có phải là động lực cuộc sống
của bạn không? Bạn có thể "vào các cổng Ngài, .. ngợi ca mà vào hành lang
Ngài. .. cảm tạ Ngài, chúc tụng danh của Ngài" (Thi thiên 100: 4). Khi bạn
làm điều này, bạn đang nhìn vào hoàn cảnh của mình và dâng chúng lên cho Đức
Chúa Trời. Hoàn cảnh của bạn là thung lũng, khi bạn nhìn thấy Đức Chúa Trời, bạn
đang lên trên đỉnh núi.
Người thánh đồ mà đã học được cách
nhìn vào cuộc sống mình bằng con mắt của Đức Thánh Linh, anh có thể nhìn thấy
ngoài phạm vi các thử thách hiện tại của anh, anh có thể nhìn thấy sự uy nghi
và vinh quang của Đức Chúa Trời. Anh có thể thấy cõi vĩnh hằng kéo dài trước mặt
mình, anh là thánh đồ, người sẽ tìm thấy Đức Chúa Trời trong cơn hoạn nạn
của mình. Tôi muốn bạn suy nghĩ về Phao-lô và Si-la trong Công vụ 16. Họ đã
chia sẻ Tin Mừng và thấy nhiều người được cứu. Họ vì công việc của Đức Chúa Trời
và hoàn toàn vô tội, nhưng họ thấy mình nhận được 39 roi trên lưng, như kẻ sát
nhân chịu, và sau đó bị bỏ vào tù. Bây giờ, người cai ngục đưa họ vào phòng sâu
nhất trong nhà lao và tra chân họ vào cùm. Tôi có thể gợi ý rằng có nhiều chỗ
cho sự tự tủi thân và không có lý do rõ ràng nào để vui mừng. Tuy nhiên, chúng
ta thấy vào nửa đêm, họ bắt đầu cầu nguyện
và hát ngợi khen Đức Chúa Trời.
Có lẽ bạn thấy mình ở một nơi tối
tăm, thung lũng sâu hoặc một nhà ngục tối tăm của các tình huống mà từ đó bạn
không thể nhìn thấy lối thoát phải không? Tôi có thể đề nghị bạn nhận ra rằng bạn
chỉ là một sợi tóc, một hơi thở trước sự hiện diện vinh quang của Đức Chúa Trời.
Đa-vít nói với Đức Chúa Trời trong Thi-Thiên 139, "Con sẽ đi đâu xa Thần
Chúa? Con sẽ trốn đâu khỏi sự hiện diện của Ngài? Nếu con lên trời, Chúa ở tại
đó, Nếu con nằm dưới âm phủ, kìa Chúa cũng có ở đó. Nếu con chắp cánh hừng đông
Bay qua tận cùng biển cả, Tại đó tay Chúa cũng sẽ dẫn dắt con, Tay phải Chúa sẽ
nắm giữ con". Và chúng ta có thể thêm rằng nếu một người tìm thấy mình
trong một nhà ngục sâu, bị cùm, thân thể chảy máu và trong bóng tối hoàn toàn,
đó là nơi bạn đang ở phải không?. Đây là điều mà Phao-lô và Si-la đã tìm thấy
khi họ quyết định, bằng hành động tạ ơn theo ý của họ và theo thái độ hướng dẫn
họ, cầu nguyện và hát những lời ngợi khen Đức Chúa Trời.
Chúng ta thấy rằng khi họ làm điều
này, họ đã là chứng nhân cho tất cả các tù nhân khác, các tù nhân có thể nghe
thấy họ và phải ngạc nhiên. Tôi có thể gợi ý rằng khi chúng ta biểu lộ thái độ
này trong các thử thách của mình, thì những người không hề biết gì vê Chúa cũng
có thể hiểu được. Điều thông thường là cầu
nguyện và hát ngợi khen Đức Chúa Trời khi mọi sự đều tốt đẹp với chúng ta,
nhưng là một điều khác lạ với thế giới là cầu nguyện và hát ngợi khen Ngài khi chúng ta
bị bóng tối bao quanh và thấy mình không còn chút hy vọng tự nhiên nào. Tính
siêu nhiên được giải phóng bằng hành động phi tự nhiên khi ca ngợi Đức Chúa Trời
và cảm tạ Ngài bất chấp hoàn cảnh của chúng ta. Nhiều lần hội thánh đuổi theo
phép lạ để họ có thể chứng minh cho thế giới đang hấp hối rằng có một Đức Chúa
Trời siêu nhiên ở trên trời. Tuy nhiên, có bao nhiêu cơ hội ta đã bị bỏ lỡ khi
"hạ Đức Chúa Trời xuống thấp", giữa thiên tai của chúng ta đang gặp
phải.
Satan nói với Đức Chúa Trời về
Gióp rằng ông ấy chỉ tôn thờ Ngài vì cớ ơn phước mà Đức Chúa Trời ban cho ông.
Satan cáo buộc và nói rằng nếu cất bỏ những phước lành này, nếu hắn có lối vào
qua hàng rào bảo vệ mà Đức Chúa Trời đã bảo vệ quanh Gióp, thì Gióp sẽ nguyền rủa
Đức Chúa Trời và chết liền. Bạn thấy đấy, cách mà chúng ta thực sự tôn vinh Đức
Chúa Trời và quyền năng của Ngài là đánh hạ bóng tối tăm tối mà chúng ta gặp phải.
Khi chúng ta kêu cầu Chúa, cảm tạ và khen ngợi ở phần sâu nhất của thung lũng,
chúng ta sẽ thấy mình thoát khỏi bóng tối đã giam hãm mình trước đây. Khi ấy cánh
cửa mở ra cho chúng ta, một cánh cổng mở và chúng ta thấy mình trên đỉnh núi. Sự
tự do chân thật được Đức Chúa Trời ban cho chúng ta thì không có nhà tù, không
có bóng tối, cũng không có bất kỳ tình huống nào có thể chống lại sức mạnh của Đức
Chúa Trời. Khám phá ra bí mật này là ném bỏ xích xiềng của thế giới này và thay đổi chúng thành đôi
cánh cho phép chúng ta bay đến đỉnh núi Vương quốc Đức Chúa Trời, là thực tế
chân thật của chúng ta.
Khi còn là làm tù nhân, chúng ta
sẵn lòng nhận lấy chỗ ở mình trong thung lũng. Chúng ta bước xuống từ chỗ vinh
quang đó và đi qua thế giới này với tất cả các thử nghiệm cùng bóng tối của nó.
Tuy nhiên, chúng ta hiểu rằng thực tại của chúng ta là Chúa Giêsu và vương quốc của Ngài, một
vương quốc mà chúng ta đang bước vào. Bạn có thấy điều đó không? Bạn có thể ngước
mắt lên ngay bây giờ và nhìn thấy thực tại Vương Quốc của Đức Chúa Trời không?
Nó ở đó và thiết thực hơn thế giới mà chúng ta nhìn thấy bằng mắt người. Khi
chúng ta có thể thấy được điều này chúng ta có thể làm cho hai thế giới va chạm
nhau, thì chúng ta có thể mang thực tại siêu nhiên của Đức Chúa Trời và ánh
sáng của Ngài vào trong bóng tối của thế giới này.
Công vụ 16:26 "Thình lình,
có cơn động đất rất lớn, đến nỗi các nền ngục rúng động. Lập tức, tất cả các cửa
mở tung, xiềng của các tù nhân đều rớt ra cả".
Liệu chúng ta sẽ làm cho thế giới
này rúng động tận nền tảng của nó không? Chúng ta sẽ làm cho cuộc sống của mình
và cuộc sống của gia đình và bạn bè của chúng ta rúng động không? Chúng ta sẽ bước
ra khỏi thung lũng sâu nhất và lên đỉnh núi cao nhất trong sự hiện diện của
Ngài không? Quyền năng của Đức Chúa Trời đã ở trong bạn, vì Đấng ở trong chúng
ta lớn hơn Đấng ở trong thế gian. Bạn có tin điều này không? Bạn có thể cầu
nguyện, cảm tạ và ngợi khen Đức Chúa Trời hằng sống dù bạn thấy mình gặp bất luận
điều gì ngày nay không? Đó là chìa khóa giải phóng các nô lệ, mang thực tại của
vương quốc Đức Chúa Trời vào trong bóng tối. Từ đỉnh núi cao xuống thung lũng, Đấng
Christ đã xuống thế gian. Đức Chúa Trời bước xuống và bước đi giữa loài người.
Ngài là Đức Chúa Trời ở giữa chúng ta, hôm nay bạn muốn kêu cầu Ngài chăng?