Chữ “thầy giảng” trong bài nầy không nhất thiết
là mục tử, trưởng lão, quản nhiệm hay hàng giáo phẩm trong cộng đồng dân Chúa.
Tôi ngụ ý những người nào nói và viết ra lời Chúa cách thông thường.
“A-hi-mát,
con trai của Xa-đốc, nói cùng Giô-áp rằng: Xin cho phép tôi chạy đem cho vua
tin lành nầy rằng Đức Giê-hô-va đã xử công bình và giải cứu người khỏi kẻ thù
nghịch mình. Giô-áp đáp: Ngày nay ngươi sẽ chẳng làm kẻ đem tin lành, một ngày
khác ngươi sẽ làm; ngày nay cái tin chẳng được lành, vì vương tử đã chết. Giô-áp bèn nói cùng Cu-si rằng: Hãy đi thuật
cho vua điều ngươi đã thấy. Cu-si lạy Giô-áp, rồi chạy đi. A-hi-mát, con trai của
Xa-đốc, lại nói cùng Giô-áp rằng: Mặc dầu xảy đến điều chi, hãy để cho tôi chạy
theo sau Cu-si. Giô-áp tiếp: Hỡi con, cớ sao con muốn chạy đi? Việc báo tin nầy
sẽ chẳng thưởng gì cho con. Người thưa: Mặc dầu, tôi muốn chạy đi. Giô-áp nói
cùng người rằng: Hãy chạy đi. Vậy, A-hi-mát chạy qua đồng bằng và bươn tới trước
Cu-si--…..Nhưng vua hỏi rằng: Chàng Áp-sa-lôm trai trẻ được bình an vô hại
chăng? A-hi-mát thưa rằng: Khi Giô-áp sai kẻ tôi tớ vua và chính tôi đi, thì
tôi thấy có sự ồn ào dữ dội dấy lên; nhưng tôi chẳng biết là chi. Vua phán cùng người rằng: Hãy lui ra và đứng tại
đó. Người bèn lui ra và chờ.-- Cu-si bèn đến, và tâu rằng: Nầy là một tin lành
cho vua chúa tôi. Ngày nay Đức Giê-hô-va đã xử công bình cho vua và giải cứu
vua khỏi các kẻ dấy lên phản nghịch cùng vua. Vua nói cùng Cu-si rằng: Chàng Áp-sa-lôm trai
trẻ được bình an vô hại chăng? Cu-si đáp: Nguyện các kẻ thù nghịch vua chúa
tôi, và hết thảy những người nào phản nghịch đặng hại vua, bị đồng số phận với
người trai trẻ ấy” (2 Sa-mu-ên 18:19-32).
Trong câu chuyện trên chúng ta thấy ba hạng loại thầy
giảng như sau:
1-
Thầy
giảng không có lời sống-
A-hi-mát, con trai Xa-đốc, dòng dõi thầy tế lễ
chính quy, nhưng không có sứ điệp, không có lời sống. Ông không được sai phái
mà cố tự biên tự diễn cho hành động của mình. Ông cũng như nhiều mục tử chức
nghiệp khác làm bầy chiên thất vọng vì họ không nghe được lời hằng sống của
Chúa từ bài giảng hằng tuần của ông. Bài giảng của ông không có sự cảm thúc và
xức dầu của Thánh Linh.
Bạn có biết cách soạn bài giảng của đa số các mục
tử không? Khi soạn bài gỉảng, họ không được Chúa đề xuất soi sáng, cảm thúc, khải
thị hay xức dầu tươi mới trong kinh thánh mà chỉ tìm những bài giảng cũ của người
khác và xào nấu lại cách vô hồn thành bài giảng của mình.
Một tôi tớ cao niên của Chúa được người ta hỏi
ông tốn mấy ngày để soạn một bài gỉảng. Ông đáp chừng 40 năm hoặc lâu hơn nữa
thì càng tốt. Hai mươi năm đầu tiếp nhận lời kinh thánh và 20 năm sau chịu Chúa
xử lí để kinh nghiệm, có khi đắc thắng, lắm khi thất bại, cho đến khi lời kinh
thánh cấu tạo và thành hình trong con người. Lúc đó bản ngã đã giảm hạ 70 % rồi.
Có thể nhiều mục tử, giảng sư giảng đạo mấy chục năm nhưng dường như không hề
nhận được sự khải thị đề xuất từ kinh thánh để nảy sinh bài giảng mới, mà toàn
đi chép bài của người khác để giảng lại mà thôi.
Chúa lên án, “Bởi vậy, này, Ta đang chống những
tiên-tri đó," Đức GIA-VÊ tuyên-bố, "những kẻ ăn-cắp lẫn nhau các lời
của Ta. Này, Ta đang chống những tiên-tri đó," Đức GIA-VÊ tuyên-bố,
"những kẻ dùng lưỡi của chúng mà tuyên-bố: 'Chúa tuyên-bố.' Này, Ta đang chống
những kẻ đã nói chiêm-bao giả," Đức GIA-VÊ tuyên-bố, "và đã thuật lại
chúng, và đã làm dân Ta lầm-lạc bởi các điều dối trá và khoe-khoang liều-lĩnh của
chúng; nhưng Ta đã chẳng sai chúng hay ra lệnh cho chúng, chúng cũng đã chẳng
cung-cấp cho dân nầy cái phúc-lợi nhỏ nhất," Đức GIA-VÊ tuyên-bố.”
(Giê 23:30-32 TKTC).
Người muốn có được lời Chúa trong bài giảng của
mình thì trước đó lời kinh thánh phải được trồng (Gia cơ 1:21), cứ ở (remains-
Giăng 15:7), tiến hành (Giăng 8:37), nội trú dồi dào (Cô-lô-se 3:16) và cấu tạo
trong bản thân người ấy từ nhiều năm rồi. Lời kinh thánh đã trở nên nguồn sống,
trở thành kinh nghiệm chủ quan, người giảng mới có lời sống thực nghiệm khi giảng
khi Chúa cảm thúc. Bài giảng không do Chúa soi sáng đề xuất thì giống như “vùng
hoang-vu, hay đất không gieo-trồng được..là đất sẽ không màu-mỡ, Và không có
sương trời từ bên trên”.
2-
Thầy giảng có sứ điệp mặc định
Trong cộng đồng Cơ Đốc giáo có một
dòng chức vụ kia có tri thức kinh thánh siêu việt. Cộng đồng nầy có lời khuyên
mà cũng như ra lệnh, mọi người không cần nghiên cứu kinh thánh e khi lạc đường
mà chỉ cần đọc và giảng theo bài giảng có sẵn. Cho nên những thầy giảng, mục tử, tín đồ trong
giáo hội nầy đều được cài đặt chế độ mặc định khi giảng lời Chúa. Do đó con dân
Chúa lười biếng, không tha thiết tìm kiếm Chúa, tìm kiếm sự soi sáng từ Thánh
Linh. Người ta không tìm kiếm Tác Giả của kinh thánh qua kinh văn, mà chỉ
nghiên cứu để giảng bài giảng của loài người cách thuộc lòng. Đó không phải là lời
sống tức thì do Chúa ban cho dân Ngài qua thầy giảng.
Dĩ nhiên khi giảng lời Chúa chúng ta cũng phải
vay mượn cách giới hạn lời người đi trước, nhưng cá nhân thầy giảng nếu không
chạm được Chúa và tâm linh mình không tiếp nhận được sự khải thị mới từ kinh
thánh khơi mào cho bài giảng của mình, thì người đó chỉ là người máy giảng lời
của người khác mà thôi.
Chúa xét đoán lời giảng mặc định như sau: “Đức
Chúa Jêsus đáp rằng: Ngươi nói điều đó tự ý mình, hay là có người đã nói điều
đó với ngươi về Ta?” (Giăng 18:30). Lời văn tự như vậy
làm cho chết, chỉ lời của Linh Chúa khải thị cách mới mẻ mới truyền đạt sự sống cho dân Ngài.
3-
Thầy
giảng có lời giảng theo kinh nghiệm-
--Ngôi Lời trở nên xác thịt-
Ngôi Lời của Đức Chúa Trời đã được nhục hóa làm
người. Chúa Jesus là Đức Chúa Trời mặc lấy hình người. Về nhân tính, Ngài có
con người thiên nhiên vô tội, nhưng không có xác thịt tội lỗi. Lời Ngài nói, việc
Ngài làm đều thể hiện tư tưởng, và Lời Đức Chúa Trời.
Theo một ý nghĩa giới hạn, vì con người thiên
nhiên của chúng ta là bản ngã hư hoại, và chúng ta còn có xác thịt hư thối,
nhưng lời kinh thánh phải thành hình trong chúng ta, như hột giống châm rễ mọc
lên trong hồn chúng ta. Mặt khác, Lời Chúa phải phá vỡ bản ngã, tàn phá xác thịt
chúng ta trước, khi ấy chúng ta mới có thể rao giảng lời kinh thánh.
--Tính cách người giảng phải tạm tương đương
tiêu chuẩn đạo đức trong kinh thánh-.
Sau khoảng 40 năm, Chúa có thể tạo nên trong
chúng ta một tính cách thuộc linh tạm phù hợp tiêu chuẩn đạo đức của Kinh
thánh, chúng ta mới có thể giảng lời kinh thánh được. Rô-ma 2:21-23 chép,
“ngươi dạy kẻ khác, mà ngươi lại không tự dạy mình sao? Ngươi rao giảng rằng chớ
nên trộm cắp, mà ngươi lại trộm cắp ư? Ngươi nói rằng chớ gian dâm, mà ngươi lại
gian dâm ư? Ngươi gớm ghét hình tượng, mà ngươi lại trộm cắp của chùa miễu
ư? Ngươi khoe khoang về luật pháp, mà
ngươi lại phạm luật pháp làm nhục Đức Chúa Trời ư”.
Há bạn không cảm thấy sượng sùng, ngượng ngập
khi giảng những bông trái của xác thịt trong Ga-la-ti 5: 19-21….gian dâm, ô-uế,
phóng đãng…. trong khi chính mình chưa thắng được những việc làm xác thịt ấy
sao?. Những tín nhân giàu có ham tiền không có năng lực giảng bài trừ việc làm
tôi hai chủ: --ma-môn và Đức Chúa Trời- bao giờ.
--Nếu bạn chưa làm nổi lời Chúa bạn không nên
giảng những lời ấy-.
Nếu bạn chưa thực hành lời nào đó trong kinh
thánh bạn không nên giảng lời đó. Vì thầy thông giáo và người Pha-ri si thời
Chúa Jesus, không thực hành được lời Kinh thánh nên Chúa Jesus kết tội họ:"Các
thầy thông giáo và các người Pha-ri-si đều ngồi trên toà của Môi-se. Vậy, hễ họ
bảo các ngươi điều gì, thì hãy giữ và làm theo, nhưng đừng bắt chước việc làm của
họ; vì họ nói mà không làm. Họ buộc những mang nặng khó đương, để trên vai người
ta, còn chính họ thì không khứng lấy ngón tay mà động đến”(Mathio 23:2-4). Ai
giảng điều mình không thực hành nổi là người nói dối, là kịch sĩ, là thầy giảng
thuộc dòng Pha-ri-si.
Giô-áp trao sứ điệp cho Cu-si và bảo Cu-si chạy
báo tin cho vua Đa-vít. Chúng ta đọc thấy Cu-si giảng lời mình đã tiếp nhận, lời
thành hình trong tấm lòng ông, nên ông nói ra với quyền năng thuyết phục cặp
theo: “Nguyện các kẻ thù nghịch vua chúa tôi, và hết thảy những người nào phản
nghịch đặng hại vua, bị đồng số phận với người trai trẻ ấy”.
Trong bài giảng được Chúa đề xuất cảm thúc, khải
thị và xức dầu, luôn luôn có cái lõi. Cái lõi đó là những ý tưởng, lời xức dầu
của Chúa ban cho người giảng, người viết. Những lời ấy có khả năng thấu suốt
tâm hồn người nghe, người đọc, đem lại sự bồi dưỡng lâu dài và tạo tác thuộc
linh cách bền vững bên trong..
--Kết Luận-
Nguyện Chúa tạo nên nhiều thầy giảng có lời sống
động—là lời kinh thánh đã được trồng, được thành hình trong tâm hồn người ấy sau
nhiều năm chịu kỉ luật của Chúa. Lời kinh thánh đã tàn phá xác thịt người ấy, thì
lời người giảng ra cũng tàn phá xác thịt người nghe. Lời kinh thánh đã thánh
hóa và nâng tính cách người ấy gần tương đương tiêu chuẩn đạo đức kinh thánh,
nên người đó sẽ rất dễ có lời sống tức thì rao ra để nuôi dưỡng tín đồ theo nhu
cầu. Số lượng giảng sư trong hội thánh ngày nay xuất thân từ dòng dõi A-hi-mát,
từ giai cấp thầy thông giáo và người Pha-ri-si rất đông, nên con dân Chúa sống
trong tình trạng thiếu dinh dưỡng trầm trọng.
-
Thánh Kinh đã hơn ba ngàn tuổi,
Là Cây Sự Sống thật vô biên,
Hằng ngày bạn hái được trái mới,
Nuôi mình và nuôi cả bầy chiên?
-
“Chúa ơi, xin cứu chúng con. Amen”.
Minh Khải- 07-01-2019