“Người tiên tri cũng chỉ nên có hai hoặc ba người
nói mà thôi, còn những kẻ kia thì biện biệt. Song nếu có kẻ khác ngồi đó được sự khải thị
thì người đương nói trước phải nín lặng. bởi vì anh em thảy đều có thể từng một mà nói
tiên tri, để ai nấy được học tập, ai nấy đều được khuyên lơn. Vả, tâm linh của tiên tri phải thuận phục tiên
tri; vì Đức Chúa Trời chẳng phải là Đức
Chúa Trời của sự lộn xộn, bèn là Đức Chúa Trời của sự bình an”. (1Cor. 14:
29-33)
Có phải điều đó không đáng ngạc nhiên khi tất cả
mọi người có thể nói tiên tri từng người mà tất cả đều có thể nhờ đó được học tập,
nhưng không giống như những người ngoại giáo thời đó sao?. Những ân tứ mà Đức
Chúa Trời ban cho một con người phải tuân theo tâm linh của chính anh ta, có
nghĩa là anh ta có thể chờ đến lượt mình để tất cả có thể có trật tự khi nói lời
Chúa. Và Phao-lô nói đây là trường hợp trong tất cả các hội thánh. Hãy tưởng tượng
rằng, tất cả các hội thánh đều có nhiều tiên tri nói khi Thánh Linh chuyển động
họ, bằng ân tứ đến bất kỳ mức độ nào mà Thánh Linh đã ban cho họ, mà tất cả họ
đều có thể học tập được. Ai có thể hoặc sẽ từ chối một sự thật đơn giản và tuyệt
vời như vậy? Bạn có thể tưởng tượng sợi chỉ đẹp sẽ chạy qua những lời dạy dỗ đó
không? Giống như một viên kim cương nhiều mặt, Thân Thể Đấng Christ mặc dù có nhiều
người, nhưng nói tiên tri như một người cho sự gây dựng tất cả.
Bây giờ, nói về chuyện một người được “hệ thống một người giảng” bắt
lấy, một người độc quyền nói lời Chúa như
vậy sẽ rên rỉ và tâm hồn sẽ mệt mỏi. Sẽ
không có cuộc thảo luận nào trong Kinh thánh, không có Kinh thánh nào được
trích dẫn về lý do tại sao hội thánh thời hiện đại của chúng ta không còn trông
giống như hội thánh Cô-rinh-tô khi nhóm lại. Điều này rất quan trọng như
Phao-lô đã nói ở trên là cho “tất cả các hội thánh”. Chỉ có một vài giai thoại của
một số hội thánh nổi tiếng mà mọi người đều công nhận như thể, bằng cách nào
đó, bằng sự thành công của họ, các hội thánh đó bằng cách nào đó bị vô hiệu hóa
theo hướng có lợi cho những gì con người thực hành--chỉ một người rao giảng-- đã thay thế.
Đức Chúa Trời có một khuôn mẫu cho sự nhóm họp của
chúng ta và Ngài đặt nó xuống làm quy luật. Hãy tưởng tượng sự táo bạo của những
người nghĩ rằng họ biết rõ hơn Đức Chúa Trời , tốt hơn Lời Chúa. Hệ thống một
người giảng xuất phát từ mô hình Công giáo. Nó được thiết kế để khiến thầy tế lễ
hoàng gia nổi trội hơn mọi khán giả. Nó cướp đi ân tứ mà Đức Chúa Trời của họ
đã ban cho để gây dựng Thân thể. Nhiều mục sư vận dụng ân tứ của họ mỗi tuần, lắm
khi không nhận được ân tứ nói tiên tri. Và tại sao họ cứ giảng lời Chúa?. Vì hệ
thống buộc họ phải giảng. Ngăn chặn một người có ân tứ rao giảng đích thực, tức là từ bỏ việc rao giảng và xem điều gì xảy
ra với anh ta. Anh ta sẽ khô hạn vì thiếu vận động ân tứ của mình. Hệ thống ép buộc người không có ân tứ
giảng mỗi tuần, và ngăn người có ân tứ nói tiên tri làm việc khác.
Bạn có nhìn thấy điều này một cách rõ ràng,
nhưng bằng cách nào đó có mù quáng trước
thực tế rằng điều tương tự chính xác xảy ra với mọi thánh đồ có ân tứ, họ bị dập
tắt trong Thân Thể, không còn thực hiện ân tứ của riêng họ. Và vì vậy, chúng ta
tự mình kết thúc với một Thân Thể khô cạn vì thiếu khả năng gây dựng và được gây
đựng. Tuy nhiên, mục đích chính của người chăn là nuôi bầy chiên. Đức Chúa Trời
sẽ xét xử người chăn không chịu cho phép đàn chiên của mình được gây dựng theo
cách thức quy định, không vượt ra ngoài ân tứ đặc biệt của chính mình.
Giăng 21:17 “Ngài lại còn hỏi người lần thứ ba rằng:
“Si-môn, con của Giăng ơi, ngươi kính mến ta chăng?” Phi-e-rơ buồn rầu vì Ngài
hỏi mình lần thứ ba rằng: “Ngươi kính mến ta chăng?” Người bèn đáp: “Thưa Chúa,
Ngài biết mọi sự, Ngài biết rằng tôi kính mến Ngài.” Jêsus phán: “Hãy nuôi
chiên ta”.
Những người được tha thứ nhiều, yêu nhiều.
Chúng ta thấy điều này với người phụ nữ đại tội đã khóc dưới chân Jesus. Tại
đây, Phi-e-rơ đã được tha thứ nhiều và vì thế tình yêu của ông dành cho Chúa rất
lớn. Đó là Chúa Giêsu giao thác chiên vào tay ông. Mỗi người chăn thật sẽ yêu mến
Chúa, yêu Đức Chúa Trời của mình với tất cả trái tim, tâm hồn và tâm linh của
mình và anh ta yêu con chiên bằng một tình yêu bất diệt và sẽ hi sinh mạng sống
của mình để cứu chiên. Đây là kỳ vọng tối thiểu mà Chúa dành cho những người
chăn chiên của Ngài. Hãy tưởng tượng, coi sự việc bạn có ân tứ và ân tứ xây dựng
của riêng bạn đối với con cừu trong sự chăm sóc của bạn. Điều quan trọng hàng đầu
đối với Chúa là chiên của Ngài được cho ăn. Ngài đã đề ra rõ ràng cách làm thế
nào cho những con cừu được gây dựng. Chúng ta nên yêu mến người khác hơn mình,
đây là một trong những dấu ấn của thánh đồ.
“Chớ làm chi vì phe đảng hoặc vì hư vinh, nhưng
hãy lấy lòng khiêm nhường mỗi người coi người khác hơn mình. Mỗi người chớ chăm về việc riêng mình, nhưng
cũng phải chăm về việc kẻ khác nữa. Anh em hãy có đồng một tâm chí như Christ
Jêsus đã có” (Phi-lip 2: 3-5).
Bạn ơi, đừng ủng hộ hệ thống chỉ có một người
rao giảng trong hội thánh. Mọi thành viên hội thánh đều nên học tập nói lời
Chúa các dịp khác nhau, vì trong mỗi một buổi nhóm chỉ có vài ba người nói kinh
thánh mà thôi. Có một hệ phái khác cổ động mọi người tham dự buổi nhóm đều nói
tiên tri lời Chúa, Phao lô nói như thế là lộn xộn, “vì Đức Chúa Trời chẳng phải
là Đức Chúa Trời của sự lộn xộn, bèn là Đức Chúa Trời của sự bình an”.