- Đức Jehovah Rapha-- Môi-se-
Tôi được sinh ra vào thời Pha-ra-ôn ra lệnh quăng các hài nhi nam mới sinh xuống sông Nile. Cha tôi là Am-ram (Dân được tôn cao) cưới mẹ tôi là Giô-kê-bết (Jah là sự tôn trọng). Bà vốn là cô ruột của ông, tuổi tác trang lứa. Ông bà sinh ra chị cả tôi là Mi-ri-am (Mập, Dầy, Mạnh) , và anh A-rôn (Được soi sáng, Sáng Tỏ).
Mẹ tôi là một phụ nữ kỉnh kiền, tháo vác, năng nổ, nên khi thấy tôi sinh ra mặt mày tốt đẹp phương phi lạ thường (Công 7:20), bà không nở quăng tôi xuống sông nhưng cố gắng giấu tôi trong ba tháng (Heb. 11:23).
Do sự suy gẫm, cầu nguyện bà nảy sinh một ý tưởng táo bạo. Số là công chúa Pha-ra-ôn thường xuống sông Nile tắm theo lễ nghi thờ sông Nile như là vị thần. Mẹ tôi canh ngày mà công chuá có thể đi tắm, nên bà đã làm sẵn chiếc rương bằng dây mây, trét chai vào. Đến ngày mà bà tin là công chúa sẽ đi tắm, bà lấy mền gối rồi đặt tôi nằm vào rương ấy. Bà lội xuống mé sông và đặt chiếc rương trong bụi lau sậy. Chị Mi-ri-am của tôi, một người chị có tính tình mạnh mẽ, được bà bố trí núp đâu đó để theo dõi điều gì sẽ xảy ra.
Công chúa cùng ít cô hầu và mấy tên lính đã đi trên đường cặp theo bờ sông. Lạ lùng thay, Công chúa lội xuống khúc sông có chiếc rương. Công Chúa kêu tì nữ lội vớt chiếc rương cho nàng. Khi mở rương ra, công chúa thấy tôi đang kêu khóc. Chúa mở lòng trắc ẩn của nàng, và nàng động lòng thương xót đến tôi, một bé trai kháu khỉnh. Chị tôi lẹ làng chen đám người và thưa cùng công chúa: "bà có muốn tôi đi kêu một phụ nữ Hê bơ rơ cho em bé bú không?". Công chúa nói "ừ". Chị Mi- ri- am chạy kêu mẹ tôi. Kết quả là công chúa mướn mẹ tôi nuôi tôi cách hợp pháp. Chúa đã dùng công chúa để hợp thức hóa sự hiện hữu của tôi, một em bé Hê-bơ-rơ bị định tội chết, được phép sống còn trên mặt đất. Cám ơn Chúa.
Công chúa đặt cho tôi một cái tên là Môi se (vớt lên khỏi nước).
Trong khi ở nơi cung điện vàng son của công chúa, tôi cũng thường về thăm cha mẹ ruột và nghe ông bà kể chuyện về lịch sử dân tộc Hê bơ rơ của tôi. Tôi tin và tiếp nhận Chúa là Đức Chúa Trời mình.
Chế độ ăn uống của tôi, thì ôi thôi đủ thứ sơn hào hải vị, các loại hương vị đặc sắc của Ai cập như cá sông, củ hành, củ kiệu, tỏi, dưa chuột, dưa gang... đủ mùi, đủ vị.
Sau sự cố tôi nông nổi với bầu nhiệt huyết thiên nhiên, đã giết một người Ai cập, tôi phải chạy trốn vào đồng vắng mà không kịp từ giả mẹ nuôi, công chúa và cha mẹ ruột, và cũng không còn gặp mặt ba người thân yêu nhất nầy của tôi nữa.
Khi chạy vào sa mạc Ma đi an, tôi cũng không biết mình sẽ đi đâu. Nhưng Chúa đã tể trị cho tôi gặp gia đình thầy tế lễ Giê trô. Ông tiếp nhận tôi làm con rễ ông và tôi ở đó suốt 40 năm dài đến mức độ chán ngán về cuộc đời, và cảm thấy tuổi 80 của mình là tuổi chết. Chắc tôi sẽ qua đời sau năm 80 tuổi.
Sau 40 năm sống trong sa mạc, ăn thức ăn của dân sa mạc, tôi được cai khỏi những hương vị khoái khẩu của Ai cập.
Năm tôi 80 tuổi, Chúa hiện ra trong bụi gai cháy,kêu gọi tôi, và tôi được Chúa dùng giải phóng dân tộc Hê bơ rơ của mình ra khỏi Ai cập, ra đi vào đồng vắng Si nai rồi đến đồng vắng Xin.
Tôi thấy vì phản loạn Chúa mà dân tộc tôi có lắm kẻ phát ra những chứng bệnh của Ai cập. Chứng bệnh mãn tính rõ nét nhất là họ cứ thèm ăn các thức ăn mà họ đã ăn tại Ai cập. Họ không đủ khả năng để kiêng khem, để cai nhưng món ăn khoái khẩu đó.
Họ phàn nàn Chúa, "Bọn dân tạp trong dân Y-sơ-ra-ên thèm muốn thức ăn đến nỗi dân Israel lại than khóc rằng: “Ai sẽ cho chúng tôi ăn thịt? Chúng tôi nhớ cá mà chúng tôi ăn không phải trả tiền tại Ai Cập cùng với dưa chuột, dưa gang, củ kiệu, hành và tỏi. Bây giờ thể xác chúng tôi hao mòn, không có gì ăn hết, chỉ thấy ma-na mà thôi” (Dân 11). Ma na không thể xóa bỏ sự thèm thuồng thức ăn Ai cập của họ. Họ coi xứ Ai cập là "xứ đượm sữa và mật" (Dân 14: 13).
Họ cạn tàu ráo máng với Chúa khi nói, "Ước gì chúng tôi chết bởi tay Đức Giê-hô-va trong đất Ai Cập, khi còn ngồi bên nồi thịt và ăn bánh no nê! Nhưng hai ông lại dẫn chúng tôi vào trong hoang mạc nầy để cả đoàn dân phải chết đói.” (Xuất 16:2-3).
Những triệu chứng thèm ăn những món khoái khẩu của Ai cập là do những chứng bệnh mãn tính gây ra. Tôi đã được cai thức ăn Ai cập 40 năm trước, còn anh em đồng hương của tôi bị chứng bệnh đó hạnh hạ, và nhiều người phải bỏ mạng vì bệnh thèm ăn đó.
Đó là lí do Chúa có phán với chúng tôi. "Nếu các con chăm chú nghe lời Giê-hô-va Đức Chúa Trời của các con, làm điều ngay thẳng trước mặt Ta, lắng tai nghe các điều răn và gìn giữ mọi luật lệ Ta thì Ta sẽ không giáng trên các con một bệnh nào trong các bệnh mà Ta đã giáng trên dân Ai Cập. Ta là Đức Giê-hô-va, Đấng chữa bệnh cho các con.” (Xuất hành 15:26).
Trong nguyên ngữ Hê bơ rơ, thành ngữ "Đức Giê-hô-va, Đấng chữa bệnh" là "Jehovah Rapha"-- Jehovah Lương Y. Tôi đã kinh nghiệm quyền năng của Chúa Rapha suốt 40 năm trong đồng vắng, Ngài đã cất sự thèm muốn thức ăn khoái khẩu Ai cập khỏi tôi, và còn cho tôi trường thọ tiếp sau năm 80 tuổi đến 120 tuổi, mà lúc ấy mắt tôi không làn, sức tôi không giảm, trí khôn của tôi cũng còn minh mẫn.
Rất tiếc dân tộc tôi không có nhiều thì giờ để tin và vui hưởng Đức Jehovah Ra- pha, nên hơn 600 ngàn nam đinh từ 20 tuổi trở lên, kể cả ông anh của tôi là A-rôn, ngoại trừ hai người là Ca lép và Giô suê, tất cả đều ngã chết trong sa mạc do những cơn dịch bệnh thèm ăn phát tán giữa dân Chúa. Thật thảm thay!
Hodos 18-2-2021