“Ghê-đê-ôn thưa lại rằng: Nếu tôi được ơn trước mặt Chúa, xin
ban cho tôi một dấu rằng chính Chúa phán
cùng tôi. Xin chớ dang khỏi đây cho đến
khi tôi trở lại cùng Ngài, đem của lễ
tôi, để trước mặt Ngài. Ngài đáp: Ta sẽ ở đây cho đến khi ngươi trở lại. Ghê-đê-ôn bèn đi vô, dọn sẵn một con dê con,
lấy một ê-pha bột làm những bánh nhỏ không men. Người để thịt trong rổ, đổ nước
thịt vào nồi, rồi đem ra dâng các món ấy cho Ngài ở dưới cây thông” (Các Quan
xét 6: 17-19).
Thánh kinh khải thị
Chúa của chúng ta là một Đức Chúa Trời kiên nhẫn vô hạn, có khả năng chờ đợi
khôn lường. Chúa không hề vội vàng trong công việc, một năm trong thời gian
trên trái đất chỉ là một ngày đối với Ngài. Cả cõi đời đời chỉ là một ngày vĩnh
cửu trước mặt Chúa.
Khi Ngài đề ra một việc
gì, phát ra tiếng gọi một ai đó, Ngài kiên nhẫn chờ đợi người đó trở lại vâng
phục Ngài. Chúa kêu gọi sự tình nguyện, Ngài không ép buộc một ai vâng lời
Ngài. Ngài từng phán “Nếu ai muốn theo Ta…”. Chữ “nếu” là thời gian trì hoãn của
chúng ta vâng lời Chúa, tức là thời gian Chúa chờ đọi chúng ta trở lại với Ngài
sau khi nghe tiếng Ngài gọi. Thời gian kéo dài của chữ “nếu” dài ngắn tùy theo
mỗi người.
Kinh thánh bày tỏ những
người trở lại cùng Chúa như sau:
1/--Áp-ram và Tha rê:
Công vụ chương 7: 2,“Đức Chúa Trời vinh hiển đã hiện ra cùng
tổ phụ chúng ta là Áp-ra-ham, khi người còn ở tại Mê-sô-bô-ta-mi, chưa đến ở tại Cha-ran”.
Sau khi được Tha Rê (Chậm Trễ) dẫn dắt đến Cha- ran, Áp-ra-ham sống ở đó mãi đến
năm cha ông qua đời, thì ông được 135 tuổi, tức là Đức Chúa Trời đã chờ ông đến
60 năm. Sau khi Tha-rê chết, Chúa hiện ra lần thứ hai tại Cha-ran, kêu gọi ông
đến Ca-na-an. Như Vậy Chúa đã chờ Áp-ra-ham 60 năm cho đến khi ông trở lại và
làm theo lời Chúa kêu gọi lúc đầu.
2/Giô-na—
Giô na 1:1,“Có lời Đức
Giê-hô-va phán cho Giô-na con trai A-mi-tai như
vầy: Ngươi khá chỗi dậy!
Hãy đi đến thành lớn Ni-ni-ve, và kêu la nghịch cùng nó; vì tội ác chúng nó đã
lên thấu trước mặt ta”.
Giô-na nghe tiếng Chúa
xong thì trốn đi, không muốn vâng lời Chúa, vì ông không muốn cho đế quốc A-si-ri
ăn năn tội lỗi để thoát cơn đoán phạt của Chúa. A-si-ri là kẻ thù truyền kiếp của
Israel.
Sau khi bị quăng xuống
biển, bị cá nuốt, và ở trong bụng cá ba ngày ba đêm, Giô na được con cá lớn đó
nhả ra trên đất khô. Tử hải cảng Gia-phô, đất Israel, Giô-na đi tàu trên biển Đại
trung Hải về phía Ta-rê-si, Tây Ban nha. Chúng ta không biết con hải vật nầy khạc
Giô na lên bờ biển nào? Cho nên cũng vài ba ngày sau “Lại có lời Đức Giê-hô-va phán cùng Giô-na lần
thứ hai mà rằng: “Ngươi khá chờ dậy! Hãy
đi đến thành lớn Ni-ni-ve, và rao cho nó
lời ta đã dạy cho ngươi. Vậy Giô-na chờ dậy và đi đến Ni-ni-ve, theo lịnh của Đức
Giê-hô-va. Vả, Ni-ni-ve là một thành rất
lớn, đi mất ba ngày đường. Giô-na khởi đầu
vào trong thành đi một ngày, thì rao giảng và nói rằng: Còn bốn mươi ngày nữa,
Ni-ni-ve sẽ bị đổ xuống!” (Giô na 3:1-4).
Chúa đã kiên nhẫn chờ
đợi Giô -na trở lại điểm mà Ngài đã kêu gọi ông đi Ni-ni-ve lần đầu.
3/-Dân Israel-
Bảy mươi người trong gia đình Gia-cốp sống tại Ai-cập khoảng
4 thế kỉ, đã trở nên một tập thể đông
khoảng vài triệu người. Chúa giới thiệu tập thể nầy với Pha-ra-ôn, vua Ai-cập
đương thời, “Giê-hô-va, Đức Chúa Trời của dân Y-sơ-ra-ên có phán như vầy: Hãy
cho dân ta đi, đặng nó giữ một lễ cho ta tại đồng vắng” (Xuất 5:1).
Sau khi đem dân Israel
đó ra khỏi Ai-cập, Chúa bày tỏ cho dân Israel mục đích của Ngài là: “Các ngươi
sẽ thành một nước thầy tế lễ, cùng một dân tộc thánh cho ta”. Chúa muốn Israel
trở thành một vương quốc thầy tế lễ, một dân tộc thánh khiết cho Ngài trên cả trái
đất.
Dân Israel ra khỏi
Ai-cập khoảng năm 1450 TCN, cố gắng sống nếp sống vương quốc thầy tế lễ và làm
dân thánh của Chúa, nhưng đến thời vua Ô-xia miền Bắc năm 785 TCN, và đời vua
Ê-xê-chia năm 725 Nam quốc, qua miệng của tiên tri Ô-sê Chúa tuyên bố công khai
rằng: “Sau khi Lô-Ru-ha-ma thôi bú, nàng (vợ Ô-sê) chịu thai và sanh một trai.
Đức Giê-hô-va phán rằng: Hãy đặt tên nó là Lô-Am-mi; vì các ngươi chẳng phải là
dân ta nữa, và ta sẽ không làm Đức Chúa Trời các ngươi nữa” (Ô-sê 1:8-9). Kể từ
thời Ô-sê, Chúa không còn nhìn nhận Israel là tuyển dân của Ngài.
Rồi vào thời chức vụ của Chúa Giê-su, Chúa không còn coi đền
thờ tại Jerusalem là nhà của Ngài nữa, nhưng là nhà riêng của chính họ. Chúa
phán, “Nầy, nhà các ngươi sẽ bỏ hoang!
Vì, ta bảo, các ngươi sẽ không thấy ta nữa, cho đến lúc các ngươi sẽ nói
rằng: Phước cho Đấng nhân danh Chúa mà đến!” (Ma-thi-ơ 23: 38-39).
Từ thời tiên tri Ô-sê,
Chúa phải chờ đợi gần 28 thế kỉ qua, cho đến khi Israel trở lại làm dân thánh
khiết của Ngài, là sau khi Chúa Giê-su tái lâm. “Ai đã hề nghe một sự thể nầy?
Ai đã hề thấy sự gì giống như vậy? Nước há dễ sanh ra trong một ngày, dân tộc
há dễ sanh ra trong một chặp? Mà Si-ôn mới vừa nằm nơi, đã sanh con cái” (Ê-sai
66:8).
Dân Israel mới sẽ được
lập quốc trở thành một dân tộc mới đáp trúng mục tiêu của Đức Chúa Trời đề ra tại
núi Si-nai. Từ núi Si-nai, Chúa phải đợi đến khoảng 3500 năm để Israel giủ bụi
bặm và đứng lên: “Hỡi Si-ôn, hãy thức dậy, thức dậy, mặc lấy sức mạnh ngươi! Hỡi
Giê-ru-sa-lem, là thành thánh, hãy mặc lấy áo đẹp! Vì rày về sau kẻ không chịu phép cắt bì và kẻ ô uế sẽ không vào nơi ngươi
nữa. Hỡi Giê-ru-sa-lem, hãy chỗi dậy,
giũ bụi bặm đi, và ngồi lên; hỡi con gái
Si-ôn, là kẻ phu tù, hãy cởi trói nơi cổ ngươi. Vậy nên dân ta sẽ biết danh
ta;thật, trong ngày đó, nó sẽ biết rằng chính ta là Đấng phán rằng: Nầy, ta
đây!” (Ê-sai 52:1-2, 6).
4/-Phi-e-rơ; khi Ngươi trở lại-
Trước khi Ngài chết, Chúa báo trước cùng Phi-e-rơ, “Si-môn
ơi, Si-môn, nầy, Sa-tan đã đòi sàng sảy ngươi như lúa mì. Song ta đã cầu nguyện cho ngươi, hầu cho đức
tin ngươi không bị mất. Vậy, đến khi
ngươi đã trở lại, thì hãy làm cho vững vàng anh em ngươi” (Lu-ca 22:31-32).
Phi-e-rơ đã kiêu ngạo
chủ quan, tự tin, nên ông đã sa ngã khi chối Chúa ba lần. Vài ba tiếng đồng hồ
sau ông đã trở lại với Chúa, Khoảng tuần lễ sau, tại bờ biển Ga-li-lê Chúa đã
phục hồi danh dự và uy tín của ông trước
6 môn đồ đánh cá trên biển Ga-li-lê và ăn sáng với Chúa tại bờ biển đó.
Chúa tạo cơ hội để ông
nói ra trước mặt các anh em là “Con yêu Chúa” ba lần ứng cho ba lần ông đã chối
bỏ danh Ngài.
5/-Mác trở lại-
Mác là một cậu ấm, một công tử của một thế gia tại Jerusalem,
con trai một quân nhân La mã và mẹ là Ma-ri, người israel. Khi ra đi tập sự hầu
việc Chúa lần đầu tiên với Phao-lô và Ba-na-ba, có lời chép về Mác như sau: “Vậy,
Sau-lơ và Ba-na-ba đã chịu Thánh Linh sai đi…cũng có Giăng theo làm thừa sai
cho họ--Phao-lô với đồng bạn từ Ba-phô giương buồm sang Bẹt-giê thuộc
Bam-phi-ly. Nhưng Giăng lìa họ, trở về Giê-ru-sa-lem” (Công 13:4-5, 13).
Mới ra đi hầu việc Chúa
được mấy tháng, Giăng cũng gọi là Mác, đã bỏ cuộc, trở về cùng mẹ tại
Giê-ru-sa-lem.
Sau đó vài ba năm,
Ba-na-ba đem ông đi đảo Chíp-rơ huấn luyện ông lần nữa. Cám ơn Chúa 10 năm sau,
Mác đã trở lại điểm xuất phát mà Chúa đã gặp ông lần đầu, ông trở nên một thanh
niện hữu dụng cho nhà Chúa khi Phi-e-rơ dùng ông làm thông dịch viên tại xứ
Ba-by-lôn—“Hội thánh tại Ba-by-lôn, là kẻ được chọn với anh em, chào thăm anh em, con tôi là Mác cũng vậy” (1 Phi-e-rơ
5:13).
Vài năm sau nữa, Phao-lô rất cần sự hợp tác của Mác, Phao- lô
nói với Ti-mô-thê, “chỉ có Lu-ca ở với ta. Hãy đem Mác đến với con, vì người có
ích
cho ta về chức vụ” ( 2 Ti-mô-thê 4: 11)
Mác đã trở lại điểm xuất phát khi mà Chúa chạm đến ông làn đầu
khi ông dâng mình ra đi vì Danh Ngài tại các buổi nhóm trong hội thánh tại An-ti-ốt.
6/ Các tôi tớ riêng rẽ của Chúa
Ma-thi-ơ 21: 28-32,"Các ngươi nghĩ sao? Một người kia có
hai con trai, đến bảo đứa thứ nhứt rằng: 'Con ơi, hôm nay hãy ra làm vườn nho.'
29 Đứa ấy thưa rằng: 'Tôi không muốn', nhưng sau hối hận rồi đi. Đoạn,người đến đứa thứ hai, cũng bảo như vậy.
Đứa nầy rằng: 'Thưa cha, vâng,' nhưng rồi
không đi. Trong hai con đó, đứa nào làm theo ý muốn của cha?"Họ đáp rằng: "Đứa thứ nhứt." Jêsus phán
cùng họ rằng: "Quả thật,ta nói cùng các ngươi, bọn
thâu thuế và phường kỵ nữ vào nước Đức Chúa Trời trước các ngươi. Vì Giăng
do đường công nghĩa đến cùng các ngươi, mà các ngươi không tin người, nhưng bọn thâu thuế và phường kỵ nữ thì tin
người; còn các ngươi dẫu thấy vậy, mà rồi
cũng không ăn năn để tin người ”.-
Theo bạn, đứa con thứ nhất, con trưởng ở đây là ai? Do lời Chúa
nói, “bọn thâu thuế và phường kỵ nữ vào nước Đức Chúa Trời trước các ngươi”, thì
tội nhân của dân ngoại vào nước ngàn năm của Chúa trước dân Israel truyền thống
là dân Pha-ri-si…
Điều tôi nhấn mạnh ở đây
là sự cách khoảng thời gian khi một người
gặp Chúa, và thời điểm người ấy trở lại đáp ứng sự đòi hỏi của Chúa.
Khoảng thời gian cách trở như vậy là bao nhiêu năm trong đời
sống của bạn? Vài giờ đồng hồ như Phi-e-rơ,
hay mấy ngày như Giô na, hoăc 60 năm như Áp-ra -ham. Đừng để tính cách lần lữa,
trì hoản ngăn trở bạn chậm trở lại với Chúa, với sự kêu gọi hay sự đòi hỏi của
Chúa mà bạn đã biết rõ ngay từ ban đầu.
Khải Đạo—March 3, 2021