Thứ Năm, 13 tháng 10, 2011

LỜI KẾT LUẬN VỀ LỊCH SỬ CÁC VUA ITXRAÊN


                      CÓ BỐN MƯƠI MỐT VUA TRONG LỊCH SỬ ITXRAÊN  

   Có 41 vua trong lịch sử Itxraên. Ba vua đầu tiên là Saulơ, Đavít và Salômôn đã trị vì trên toàn dân Itxraên. Có 19 vua từ Rôbôam đến Sêđêkia đã trị vì trên Giuđa ở miền Nam, và 19 vua, từ Giêrôbôam đến Ôsê , trị vì trên Itxraên ở Miền Bắc.  

                     Chín vua tương đối tốt dưới mắt Đức Chúa Trời 
   Giữa vòng 41 vua nầy, có 9 vua, bao gồm Đavít, tương đối tốt dưới mắt Đức Chúa Trời. Còn 30 vua , bao gồm Saulơ, gian ác trước mặt Đức Chúa Trời. Hai vua là Salômôn và Giêhu, nữa tốt và nữa xấu.
                    Saulơ
   Lối cư xử của Saulơ, sự khiêm nhường giả tạo của ông, sự tìm kiếm mối lưu tâm của mình, tham vọng của ông ta về vương quyền, không chỉ dành cho ông nhưng cũng cho con cháu ông, đều vạch trần và bày tỏ rằng ông không xây dựng vương quốc Đức Chúa Trời, nhưng xây dựng vương triều cho ông và cho con cháu ông. Điều nầy lôi cuốn ông quên Đức Chúa Trời và tiếp xúc đồng cốt, mụ phù thuỷ để hỏi về số mệnh của mình.
                  Đavít và Salômôn
   Đavít cư xử như một người vừa lòng Đức Chúa Trời, làm vui thỏa Đức Chúa Trời, song le vì ông đã vi phạm một tội ghê gớm khi buông lung chính mình trong tư dục tình dục, xúc phạm Đức Chúa Trời đến cực độ, đến nỗi trong lời thánh của Ngài điều gian ác nầy được đề cập vài lần [1 Vua 15:5; Math.1:6]. Ông đã làm cho mình trở nên một gương tiêu cực khi buông lung trong tư dục, khi ông cưới vợ ngoại bang. Điều nầy trước hết ảnh hưởng đến Salômôn trong sự buông lung của ông về tư dục và trong việc lấy các đàn bà ngoại bang làm các vợ ông, mà quyến rũ ông sa vào sự thờ lạy hình tượng, khiến cho mất một phần lớn vương quốc do Đức Chúa Trời ban cho Đavít, và tiếp tục ảnh hưởng đến phần lớn các vua trong sự buông lung tư dục và thờ hình tượng.
   Về một mặt, Salômôn rất tốt trong sự bày tỏ sự khôn ngoan của Đức Chúa Trời và xây dựng đền thờ của Đức Chúa Trời, nhưng về mặt khác, ông xấu xa trong sự buông lung tư dục, lấy 700 vợ và 300 cung phi, đa số họ là người ngoại, rồi trong khi thờ lạy hình tượng, ông xây dựng nhiều nơi cao với các đền đài để thờ các thần tượng ngoại bang.
             Ba mươi tám vua còn lại
   Về 38 vua, chỉ có 8 vua tương đối tốt. Tuy nhiên, thực ra, họ vẫn là người tìm kiếm mình, tự tôn vinh, đôi khi coi vương quốc Đức Chúa Trời giữa họ là điều gì đó của vương triều họ, không nhìn biết Đức Chúa Trời theo đường lối do Đức Chúa Trời ấn định, không từ chối chính mình và con người thiên nhiên của mình, để sống một cuộc đời và thực hiện một sự nghiệp tuyệt đối bởi Linh Đức Chúa Trời. Hai mươi chín vua, giữa đó có Giêrôbôam, Aháp và Manase là tồi tệ nhất, hoàn toàn gian ác trong các sự việc như nổi loạn, sát nhân, cướp ngôi, làm đổ huyết vô tội để xây dựng vương triều của họ mà không lưu tâm đến vương quốc Đức Chúa Trời trên trái đất. Một vua là Giêhu, vừa tốt và xấu.

 Một bức tranh đầy đủ về thế nào tuyển dân Đức Chúa Trời đã có thể tham dự đất lành và vui hưởng các đặc quyền của đất đó
   Đường lối mà trong đó 41 vua đã hiện hữu, thế nào họ đã cư xử, sống, chuyển động và hành động trong nếp sống hằng ngày, trong các hoạt động, chức nghiệp, đã vẽ ra một bức tranh đầy đủ về thế nào tuyển dân đã có thể dự phần đất lành do Đức Chúa Trời hứa và ban cho cùng vui hưởng mọi đặc quyền của đất đó hầu họ có thể trở thành vương quốc Đức Chúa Trời trên trái đất mà đã bị Satan, kẻ thù Ngài chiếm đoạt. Điều nầy tiêu biểu và ngụ ý thế nào ta có thể dự phần Đấng Christ tổng bao hàm như phần hưởng do Đức Chúa Trời ấn định cho ta và vui hưởng mọi đặc quyền trong Christ do Đức Chúa Trời chọn lựa và cứu chuộc, có thể trở nên vương quốc của Đức Chúa Trời trong Christ và với Christ trên trái đất mà kẻ ác, Satan, kẻ thù Đức Chúa Trời đã chiếm đoạt.

                      Cái rễ của điều ác của các vua ác là việc họ bỏ Đức Chúa Trời và việc họ
                                         hướng về các thần tượng ngoại bang
   Cái rễ điều ác của các vua ác, giống như cái rễ đều ác của dân Itxraên, là việc họ từ bỏ chính Đức Chúa Trời như nguồn nước sống và việc họ hướng về các thần tượng ngoại bang như các bể chứa nước vỡ, không chứa nước được [Giê 2:13]. Hai điều ác nầy đã nhận chìm họ trong nước sự chết của sự thờ lạy hình tượng của việc buông lung tư dục, và bất nghĩa trong việc làm đổ huyết vô tội. Các điều ác của họ làm xúc phạm Đức Chúa Trời đến mức độ Ngài sẽ không ngưng nổi giận họ, nhưng ném bỏ họ, trước hết là vào tay dân Asiri, và sau đó vào tay dân Babylôn, họ đã huỷ phá và đốt đền thánh, thành thánh, bắt lưu đày dân thánh đến đất ngoại bang, để thờ thần tượng, và làm đất thánh bị hoang tàng trải 70 năm. Do đó, là tuyển dân Đức Chúa Trời, họ mất sự vui hưởng đất lành do Đức Chúa Trời ban cho và trong đất thánh, họ trở thành các người lưu đày trong đất ngoại bang.

                      Một lời cảnh cáo nghiêm trọng
   Hậu quả bi thảm của một lịch sử như vậy của các vua giữa vòng tuyển dân phước hạnh của  Đức Chúa Trời nên là một sự cảnh cáo nghiêm trọng cho ta, tuyển dân Đức Chúa Trời trong thời đại Tân ước và  chỉ dẫn ta nên tỉnh táo biết bao để chú ý các điểm đặc biệt của mỗi một trường hợp. Chỉ là người vừa lòng Đức Chúa Trời, như Đavít và chỉ là đúng và tốt một phần trước mắt Đức Chúa Trời như một số cơ đốc nhân chân thật, không giúp ta đủ tư cách đầy đủ như Thân Thể Christ và như vương quốc của Đức Chúa Trời và của Christ. Ta được đòi hỏi đồng hóa theo sự chết của Christ bằng quyền năng sự phục sinh của Ngài, vì ta là các người đắc thắng Tân ước, có thể chết với chính mình, người thiên nhiên của ta, và sống cho Đức Chúa Trời trong sự phục sinh-- một cuộc đời sống Christ, tôn đại Christ, chuyển động và hành động chung với Christ bởi sự cung ứng dồi dào của Linh ban sự sống tổng bao hàm, làm moi sự rong Linh và theo Linh, là cần thiết cho ta, các người tìm kiếm Tân ước của Đức Chúa Trời, để làm các người thắng cuộc trong cuộc đua của sự sống thần thượng hầu ta có thể trọn vẹn vui hưởng Christ như đất lành do Đức Chúa Trời ban cho trong thời đại Hội thánh và được ban thưởng cách vinh diệu để dự phần Christ theo ý nghĩa đầy đủ nhất, trong thời đại vương quốc.

                    Các vua cai trị vì cuộc gia tể đời đời của Đức Chúa Trời
   Mỗi vua nên có sự nhận thức thấu suốt rằng họ nên là vua, không cai trị đất nước cho mối lưu tâm và thịnh vượng riêng của mình, nhưng cai trị cho cuộc gia tể đời đời của Đức Chúa Trời hầu Đức Chúa Trời có thể có một đất nước trên trái đất lo gìn giữ đất của Emmanuên [Êsai 8:8] cho sự trị vì của Đức Chúa Trời và một dân tộc cho một dòng giống theo gia phổ để đưa Christ đến trái đất. Vì mục đích nầy, họ phải là người Naxirê tiếp lấy Đức Chúa Trời làm Đầu của họ, quyền bính họ, và chính mình thuận phục Ngài như các đầy tớ của Ngài, từ bỏ mọi lạc thú [ rượu nho] của thế giới. Nhưng tất cả các vua đã thất bại đối với Đức Chúa Trời trong điều nầy, bao gồm Đavít, vị vua tốt nhất giữa vòng họ. Do đó, họ đã không làm xong mục đích của Đức Chúa Trời trong cuộc gia tể của Ngài. Đúng ra, họ đã làm mất sự trị vì của Ngài trong vương quốc của Đức Chúa Trời, đó là phần hưởng tột đỉnh trong sự vui hưởng đất lành [Đấng Christ tổng bao hàm].

                   Quyền bính đại diện của Đức Chúa trời trên trái đất
   Làm vua giữa dân Đức Chúa Trời là làm quyền bính đại diện của Đức Chúa Trời trên trái đất.  Quyền bính đại diện của Đức Chúa Trời trên trái đất bao gồm sấm ngôn của Đức Chúa Trời, sự phát ngôn của Đức Chúa Trời, quyền bính Đức Chúa Trời, sự cai trị của Đức Chúa Trời. Cả các chi tiết đều được giao thác cho chức tế lễ, như trong Môise, người đã được Arôn , thầy thượng tế, làm đại diện. Khi chức tế lễ nhà Arôn khởi sự suy yếu, Đức Chúa Trời dấy Samuên lên để phát ngôn cho Ngài như tiên tri [1 Sa 3:19-21]., vì Samuên đã đưa vương quyền đến thay cho quyền bính Đức Chúa Trời [16:1-3]. Vương quyền giữa vòng tất cả các vua Itxraên luôn luôn được các tiên tri điều chỉnh, như Đavít do Nathan [2 Sam 12:], Aháp do Êli [1Vua 18], và Giôram do Êlisê [ 2Vua 3:]. Vương quyền đã được các tiên tri củng cố, như Exêchia do Êsai [1 Vua 18-20], các vua khác do Giêrêmi [Giê 1:1-3]. Tiếp sau cuộc lưu đày của Itxraên vì các sự thất bại của các vua, qua sự cầu nguyện của tiên tri Đaniên mà dân lưu đày được hồi hương [Đa 6:10; 9:15-25].

   Ta cần nhận thức rằng ba hạng người nầy : các thầy tế lễ, các và và các tiên tri—là cơ cấu của toàn bộ kinh Cựu Ước. Theo ý nghĩa rất thiết thực, Cựu ước là lịch sử của các thầy tế lễ, các vua và các tiên tri. Quyền bính đại diện của Đức Chúa Trời bao gồm chức tế lễ và vương quyền. Tuy nhiên cả chức tế lễ và vương quyền đã lỗi lầm, các tiên tri đã bước đến để củng cố, điều chỉnh, giáo huấn, giúp đỡ và nâng đỡ vương quyền suy yếu.
   Các vua nên luôn luôn bước theo sấm ngôn của Đức Chúa Trời, đó là bước theo các thầy tế lễ. Rồi quyền bính đại diện của Đức Chúa Trời sẽ được duy trì trên trái đất do các thầy tế lễ phát ngôn như sấm ngôn của Ngài và do các vua cai trị như quyền bính của Ngài trong vương quốc của Ngài. Đây là các nguyên tắc cơ bản cho ta hiểu biết kinh Cựu ước.