Trải qua ngàn đời, hỡi Chúa hằng hữu,
Ngài là chỗ nghỉ, nơi ở chúng tôi,
Ngôi vinh quang có từ trước đất trời,
Bệ chân an định tỏ bày trên đất.
-
Thời gian chưa tính, người chưa có mặt,
Chúa đã trị vì từ cõi xa xưa,
Muôn đời về sau Chúa vẫn làm Vua,
Khi địa cầu, dòng thời gian chung kết.
-
Con người mong manh sinh ra để chết,
Tạo thành từ ô tội và hư không,
“Hãy trở về bụi đất”, Chúa phán xong,
Án lệnh Ngài, quá kinh tâm, công chính.
-
Thời lượng ngàn năm đáng gì để tính,
Giống một ngày trong tài khoản của Ngài,
Giống ánh sáng ngày hôm qua chuyển xoay,
Hay như một canh ngắn trong đêm thẳm.
-
Ô sự chết như thủy triều tràn lấn,
Càn quét chúng con bỏ dở nhân sinh,
Giấc mộng đời người, câu chuyện trở mình,
Khác chi hoa ban mai tàn héo chóng!
-
Tuổi bảy mươi là hạn kỳ Chúa đóng,
Ô ngắn ngủi thay! Ô mỏng mảnh thay!
Nếu được sống tuổi tám mươi kéo dài,
Đời chúng con chỉ thở than, rên siếc.
-
Thịnh nộ Chúa nổi lên khó mà biết,
Năm tháng chúng con cắt giảm bất ngờ,
Thấy tay Ngài xin cúi xuống tôn thờ,
Ngại chìa khóa mở cửa vào cõi chết..
-
Dạy con hiểu con người yếu nhược nhất,
Xin rộng lượng tuổi thọ kéo dài thêm,
Cho con sống thật khôn sáng, kỉnh kiền,
Phẩm chất tốt ra đi ở với Chúa./.
-
Minh Khải—5-3-2015
(Có thể ngâm hoặc đọc bài thơ nầy trong lễ tang tín đồ)
(Nguồn Thi thiên 90: 1-12, “Lạy Chúa, từ đời nầy qua đời kia
Chúa là nơi ở của chúng tôi. Trước khi núi non chưa sanh ra,Đất và thế giới
chưa dựng nên, Từ trước vô cùng cho đến đời đời Chúa là Đức Chúa Trời. Chúa khiến loài người trở vào bụi tro, Và phán
rằng: Hỡi con cái loài người, hãy trở lại. Vì một ngàn năm trước mắt Chúa Khác nào ngày
hôm qua đã qua rồi, Giống như một canh của đêm. Chúa làm chúng nó trôi đi như nước chảy cuồn
cuộn; chúng nó khác nào một giấc ngủ, Ban mai họ tựa như cây cỏ xanh tươi: Sáng ngày cỏ nở bông và tốt tươi; Buổi chiều
người ta cắt nó và nó héo. Thật, chúng tôi bị hao mòn vì cơn giận của Chúa, Bị
bối rối bởi sự thạnh nộ Chúa. Chúa đã đặt
gian ác chúng tôi ở trước mặt Chúa, Để những tội lỗi kín đáo chúng tôi trong
ánh sáng mặt Chúa. Bởi cơn giận của Chúa, các ngày chúng tôi đều qua đi; Năm
chúng tôi tan mất như hơi thở. Tuổi tác
của chúng tôi đến được bảy mươi, Còn nếu mạnh khoẻ thì đến tám mươi; Song sự
kiêu căng của nó bất quá là lao khổ và buồn thảm, Vì đời sống chóng qua, rồi
chúng tôi bay mất đi”.—Isaac Watts)