Địa cầu bị rủa ban đầu,
Dưới cơn đoán phạt quá lâu dường nào,
Con người khó nhọc biết bao,
Mồ hôi ướt trán mưu cầu có ăn.
Đa phần dân chúng khó khăn,
Thiếu ăn, thiếu mặc trăm phần khổ thay.
Muôn loài rên rỉ chua cay,
Chịu phần hư nát biết ngày nào ngưng;
Trông chờ ngày giải phóng chung,
Dự phần quang cảnh không trung rỡ ràng;
Ngày đoàn con trưởng vinh quang,
Hiện ra chói lọi hào quang sáng ngời,
Muôn loài sẽ được thảnh thơi,
Tự do thong thả phục hồi như xưa./.
Minh Khải—2-3-2015
(Nguồn: Sáng thế ký 3: 17-19; Rô ma 8: 19-22,“Ngài lại phán
cùng A-đam rằng: Vì ngươi nghe theo lời vợ mà ăn trái cây ta đã dặn không nên
ăn, vậy, đất sẽ bị rủa sả vì ngươi; trọn đời ngươi phải chịu khó nhọc mới có vật
đất sanh ra mà ăn. Đất sẽ sanh chông gai
và cây tật lê, và ngươi sẽ ăn rau của đồng ruộng; ngươi sẽ làm đổ mồ hôi trán mới có mà ăn, cho
đến ngày nào ngươi trở về đất, là nơi mà có ngươi ra; vì ngươi là bụi, ngươi sẽ
trở về bụi.- Thật thế, muôn vật ước ao nóng nảy mà trông đợi con cái Đức Chúa
Trời được tỏ ra. Vì muôn vật đã bị bắt
phục sự hư không, chẳng phải tự ý mình, bèn là bởi cớ Đấng bắt phục. Muôn vật mong rằng mình cũng sẽ được giải cứu
khỏi làm tôi sự hư nát, đặng dự phần trong sự tự do vinh hiển của con cái Đức
Chúa Trời. Vì chúng ta biết rằng muôn vật
đều than thở và chịu khó nhọc cho đến ngày nay”