Thứ Hai, 13 tháng 4, 2015

CHUYỆN VỀ M.E. BARBER (6-10)




Phần Sáu

"Những trái táo vàng trong những bức tranh bạc"
(Châm. 25:11)

      
Khoảng năm 1922, hầu như ngày thứ bảy nào Watchman Nee, cùng với một số người trẻ đã được Chúa dấy lên cùng với anh, cũng đến với cô Barber để nhận được sự giúp đỡ. Tuy nhiên, không bao lâu hầu hết họ đều e ngại, không muốn đi nữa, bởi vì cô đã khiển trách họ cách gay gắt. Sự khiển trách của cô làm cho họ  buồn phiền. Một anh em nọ cảm thấy rằng cách cư xử của cô là quá đáng. Nhưng sau khi chịu xử lý như thế, tất cả đều cảm thấy rằng họ nhận được nhiều sự giúp đỡ.
Vào lúc đó, có bảy anh em trẻ thường xuyên nhóm họp tại Phúc Châu vào mỗi ngày thứ sáu để tương giao về vấn đề hội thánh. Tuy nhiên, hầu như luôn xảy ra sự tranh cãi giữa anh Nee với một anh em dẫn dắt  khác lớn hơn anh năm tuổi. Đôi lúc anh Nee đã nổi nóng, nhưng2 không muốn xin lỗi, bèn đến với cô Barber để kêu ca và yêu cầu cô phân xử sự tình. Song le, cô Barber đã khiển trách anh Nee, rằng: "Kinh Thánh nói người nhỏ tuổi phải vâng phục người lớn tuổi hơn. Anh phải tuân theo anh ấy."


Hai ngày trước, sau cuộc tranh cãi, anh Nee đã khóc, và bây giờ, sau khi nghe cô Barber, vì tức giận anh lại khóc. Anh ước gì mình đã được sinh ra sớm hơn, hầu anh em kia phải vâng phục anh. Đã có một việc xảy ra, ấy là trong một cuộc tranh cãi sau đó, chính anh em lớn tuổi hơn anh Nee ấy cũng đã không  vâng phục một anh em khác lớn tuổi hơn mình. Anh Nee cảm thấy lần này rõ ràng mình đúng, còn  anh em đồng công của mình thì sai. Lần này anh sẽ thắng. Nhưng khi anh đến với cô Barber, cô nói: "Anh em đồng công ấy có sai hay không là vấn đề khác. Khi anh tố cáo anh em mình trước mặt tôi, anh có giống như một người đang vác thập tự giá không? Anh có giống như Chiên Con không?"
Về sau, anh Nee đã làm chứng: "Cô luôn nói như vậy, tôi cảm thấy rất xấu hổ. Năm ấy, tôi học được một vài bài học quí báu hơn hết trong đời tôi."
Cô Barber thật sự biết cách giúp đỡ người khác. Một ngày kia, chỉ trong một đêm, anh Nee đã viết được vài ba bài thánh ca tốt. Anh nghĩ rằng sẽ nhận được lời khen ngợi, nhưng thay vì vậy cô Barber nói như tát nước vào mặt anh, rằng: "Một bài thánh ca, giống như sữa và mật ong, là sự tuôn ra của một đời sống đã học  những bài học chịu xử lý. Điều này không thể xảy đến trong một ngày một bửa."
Sau khi anh Nee đã quyết định phụng sự Chúa, bèn đến gặp cô Barber. Cô hỏi anh: "Anh đang phụng sự Chúa ư? Thế thì, Chúa muốn anh làm gì?"
Anh Nee trả lời: "Chúa muốn tôi phụng sự Ngài."
Cô lại hỏi: "Anh sẽ làm gì nếu như Chúa không muốn anh phụng sự Ngài?"
Anh đáp: "Chắc chắn Chúa muốn tôi làm một việc gì đó."
Sau đó, cô đọc Ma-thi-ơ chương 15 và hỏi: "Anh có hiểu đoạn này không?"
Anh Nee nói: "Trước hết, Chúa nhận lấy bánh và cá trong tay. Do sự chúc phước của Ngài, chúng được nhân lên đủ cho bốn ngàn người ăn."
Cô Barber nghiêm nghị nói: "Tất cả các ổ bánh trong tay Chúa phải được Ngài bẻ vỡ ra rồi mới phân phát. Bánh mà không bị bẻ vỡ ra thì không thể được biến đỗi và không thể dùng để nuôi dưỡng người khác. Anh ơi, xin nhớ, nhiều lúc tôi cũng giống như cái bánh nói rằng 'Chúa ơi, tôi muốn dâng hiến chính mình cho Ngài'. Tuy nhiên, trong lòng tôi vẫn còn nuôi hi vọng, dường như nói rằng 'Chúa ơi, mặc dù tôi đã dâng mình cho Ngài, đừng bẻ tôi vỡ ra'. Bao giờ chúng ta cũng muốn dâng ổ bánh còn nguyên vẹn, không bị bẻ vỡ ra. Nhưng không ổ bánh nào đã được đặt vào bàn tay của Chúa mà không hề bị bẻ vỡ ra bao giờ."
Cô Barber thường giúp đỡ người ta bằng một lời đụng chạm để đáp ứng nhu cầu của họ. Một ngày kia, một chị em lớn tuổi vì vâng lời Chúa mà bị phê phán, liền đi đến thuật chuyện cho cô3Barber.  Cô cảnh cáo chị em ấy: "Nếu Sa-tan tấn công, chị phải học tập đứng vững trong Chúa, nhưng nếu Sa-tan mỉm cười, hãy cảnh giác, kẻo chị sẽ đầu hàng hắn." Một lần khác, chị viết một lá thư gữi đến cô Dora Yu, rằng: "Nếu Sa-tan tóm bắt được các ý nghĩ của chúng ta thì hắn đã khống chế được đời sống chúng ta rồi". Khi có người nào đó đau ốm, ngay cả chỉ là bị cảm lạnh, cô luôn hỏi: "Anh/chị có biết tại vì sao không?".
Anh Chen, một đầy tớ Chúa, thuật lại sự giúp đỡ mà anh đã nhận được bởi lắng nghe lời cô3Barber: "Cô dạy chúng ta những bài học về đức tin và khích lệ tôi bước theo đường lối đức tin. Cô thường bảo tôi: 'Đừng sợ; chỉ hãy tin thôi'. Tôi sẽ không bao giờ quên lời này".
Lần nọ, khi đang cầu nguyện cùng với một anh em trẻ tuổi hơn, cô đọc Ê-xê-chi-ên 44, chương nói về phụng sự Chúa hay phụng sự đền thờ. Cô nói: "Này anh em trẻ, khi tôi đọc chương này cách đây 20 năm, liền gấp Kinh Thánh lại, quì xuống và cầu nguyện: 'Chúa ơi! Nguyện tôi phụng sự Chúa, chẳng phải phụng sự đền thờ'".
Sự giúp đỡ mà cô đã cho các anh em trẻ này là hữu ích hơn nhiều kỳ hội đồng và nhiều sứ điệp. Về sau, nó được chứng minh là một loại giúp đỡ hiệu quả và bền bỉ hơn hết, bởi nó cung ứng cho người nhận nó sự ích lợi  trọn đời.
-
Chuyện về M.E. Barber (7-8)
Phần Bảy
"Đẹp thay bàn chân của những người rao truyền tin lành!" (Rô. 10:15)
Mặc dù được công nhận là một người giảng dạy tốt biết cách làm hoàn hảo người ta nhưng cô Barber vẫn không sao lãng trách nhiệm rao giảng phúc âm. Cách Âu Thuyền Chùa khoảng mười dặm, trong nhà ông Lee, một người bạn có lòng1 tìm kiếm, cô Barber thường hay nấu ăn trong nhà bếp và rao giảng phúc âm cho gia đình ông cùng với những người bạn khác bằng thứ thổ ngữ Phúc Châu bị đứt quãng của cô.
Ban đầu cô cảm thấy lúng túng trong việc rao giảng phúc âm bởi vì không nói được tiếng Trung Quốc nhiều. Do đó, cô thuê Mục sư Lee, thuộc Giáo hội Anh Quốc, để dạy cô tiếng địa phương Phúc Châu. Không bao lâu, cô nói được. Bởi vì muốn những hồn được cứu, cô cùng với Mục sư Lee đi rao giảng phúc âm tại tỉnh Lianchiang. Linh của Chúa ở với họ.

Một người trẻ tên là Peter Roan đã tin Chúa. Sau đó một nhóm các bà lớn tuổi nhận sự cứu rỗi của Chúa Giê-xu, lìa bỏ hình tượng và xoay lại với Chúa. Một vài người thậm chí dâng cuộc đời mình cho Chúa và trở nên các đồng công của cô2.
Sau một vài năm. số người tin đã gia tăng. Với sự giúp đỡ của cô2 Barber các Hội thánh tại Chantung và tỉnh Lian chiang đã được dấy lên. Vâng lời Chúa, cô giúp đỡ họ chỉ trong những sự việc thuộc linh để xây dựng Thân thể Đấng Christ.  Cô không muốn đụng đến bất cứ điều gì về sự quản lý Hội thánh. Sau vài năm lao tác khó nhọc, số đồng công cũng dần dần gia tăng. Sau khi được cô2Barber huấn luyện, họ công tác  tại Chantung và tỉnh Minhour. Vào lúc đó, công tác được có thêm các chị Ding, Yeh, Chen và Lee; họ bắt đầu phục vụ Chúa trọn thời gian.
Cô2 Barber chuyên cần và trung tín đem lời Chúa vào trong cánh đồng của Ngài. Khi rao giảng phúc âm, cô thường bị khinh miệt và xúc phạm, nhưng vui mừng chịu khổ vì Chúa, vì phúc âm của Ngài, và vì hồn người. Cô không nản chí, sờn lòng. Trong sự lao tác suốt một khoảng thời gian vài thập kỷ, cô không hề nản lòng, coi như chỉ một ngày.
Trong việc giữ theo các nguyên tắc thuộc linh, cô2 Barber không chỉ nghiêm khắc với bản thân mà còn với các đồng công. Ví dụ, khi đi rao giảng phúc âm, họ không được nhận bất cứ điều gì từ người ngoại (3 Gi. 7). Cô khích lệ các đồng công của mình noi theo mười hai vị sứ đồ tập chú vào việc cầu nguyện và việc rao giảng phúc âm. Cô không đồng ý với việc sống một cuộc sống hai mặt: một mặt rao giảng phúc âm, mặt khác may trại.
Hơn nữa, cô không rao giảng phúc âm xã hội, chỉ rao giảng thập tự giá của Đấng Christ. Mặc dù các đồng công của cô đến từ các bối cảnh khác nhau, cô cổ vũ họ phải có tấm lòng của Đấng Christ để đồng tâm hiệp ý với nhau. Họ học tập rao giảng phúc âm, phân rẽ khỏi những sự việc và tội lỗi của thế gian để được thánh hóa và trở nên là những chiếc bình đúng đắn, hữu dụng cho Chúa. Cô không ăn Tết Âm lịch Trung Hoa và không để bị ảnh hưởng bởi thời trang thế giới. Các đồng công của cô giữ một sự cách biệt rạch ròi giữa nam và nữ. Có ít chuyện để nói giữa hai phái; đa phần họ chỉ cầu nguyện cho nhau. Một đồng công bị cô Barber quở trách sau khi cùng đi xách nước với một nữ sinh 15 tuổi.
Quan tâm đến sự cầu nguyện hơn công tác, cô tập họp các đồng công lại để cầu nguyện mỗi tháng. Nhờ sự cầu nguyện, công tác của họ ở mọi nơi được giữ vững và phát triển cách trôi chảy.
Mặc dù cực kỳ nghiêm khắc với các đồng công, cô cũng đầy tình thương và sự suy xét. Ở tuổi 80, chị Wang nhớ lại lúc mình được Chúa kêu gọi trước đó 50 năm. Chị đã bỏ công việc dạy học để hầu việc Chúa và sống bởi đức tin. Lần đầu chị đến Âu Thuyền Chùa để dự một buổi nhóm học Kinh Thánh, cô2  Barber đã cho chị một số tiền. Số tiền nhỏ thôi nhưng sự ban cho ấy bày tỏ tình thương. Kỷ niệm vẫn còn tươi mới trong lòng người nhận đến đỗi mười năm sau đó chị vẫn còn thuật lại câu chuyện cho mọi người chị gặp.
-
Chuyện về M.E. Barber (8)
Phần Tám

"Vâng, thưa Cha..."
(Mat. 11:26, BDM)
Tại sao Chúa đã dùng cô Barber đến như thế? Bí quyết công tác của cô là gì? Rõ ràng chức vụ của cô tương xứng với đời sống của cô. Về sau, anh Nee giải thích: "Công việc của Chúa chỉ là sự tuôn chảy ra của sự sống; ấy chẳng phải là vấn đề làm việc cho Chúa, mà là để cho Chúa làm việc trong anh chị em." Cô có thể làm việc cho Chúa bởi vì cô đã thuận cho Ngài làm việc trong cô và khuôn đúc cô.
Cô có tấm lòng yêu Chúa và sống cho Ngài. Có lần cô đương đầu với một tình huống khó khăn bởi vì nó đòi hỏi phải trả giá bằng mọi sự cô có. Trong tình huống đó cô đã ngước mắt lên, nói trong nước mắt: "Chúa ơi! Để làm thỏa lòng Ngài, con bằng lòng chịu trái tim con tan nát."

Một lần khác, anh Nee hỏi cô về trải nghiệm vâng lời và thực hiện ý muốn Đức Chúa Trời, cô nói: "Hễ khi nào Đức Chúa Trời chậm trễ trong việc bày tỏ cho tôi ý muốn Ngài, tôi tìm thấy rằng mình vẫn còn có một tấm lòng không vâng phục và một động cơ không đúng đắn bên trong. Cô học được điều này qua nhiều, rất  nhiều, trải nghiệm. Cô thường hỏi anh Nee: "Anh có yêu ý muốn của Đức Chúa Trời không?", chẳng phải "Anh có vâng phục ý muốn Ngài không?"
Một lần nọ, đang tranh cãi với Chúa về một vấn đề nhất định, cô Barber biết Chúa muốn điều gì, và trong lòng mình, cô thật sự muốn cùng điều đó, ngặt nỗi nó quá khó cho cô. Anh Nee nghe cô cầu nguyện rằng: "Chúa ơi, tôi thú thật mình không bằng lòng học bài học này. Nhưng xin đừng đầu hàng tôi. Chúa ơi, xin hãy đợi! Tôi sẽ đầu phục Ngài." Cô không muốn Chúa phải chịu thua và làm giảm nhẹ đòi hỏi của Ngài đối với cô. Cô không mong muốn bất cứ điều gì khác hơn là làm theo ý muốn Chúa. Vài tháng sau đó, cô Barber qua đời, có người đã gởi đến cho anh Nee một cái hộp đựng tư liệu của cô, trong đó có ghi dòng chữ sau: "Chúa ơi, cám ơn Ngài vì mệnh lệnh này: 'Con phải hết lòng, hết tâm hồn, hết tâm trí mà yêu thương Chúa là Đức Chúa Trời con!'"
Có lần cô nói: "Bí quyết để hiểu biết ý muốn của Đức Chúa Trời thì 95% là vấn đề thuận phục ý muốn Ngài, chỉ 5% là vấn đề hiểu biết." Cô đã chứng tỏ mình là một người hiểu biết ý muốn của Đức Chúa Trời và biết chính Ngài.
Có lần anh Nee đến hỏi cô: "Nói chung, có phải Chúa đã đòi hỏi ở các môn đồ Ngài nhiều hơn là họ đòi hỏi ở Ngài?" Anh Nee đã nghĩ rằng Chúa đòi hỏi nhiều hơn.
Cô Barber đã trả lời: "Không! Chúng ta chỉ thấy những thất bại bên ngoài của người ta, nhưng Chúa thì thấy những chiến thắng dấu kín của họ." Sự hiểu biết như thế ắt hẳn đã đạt được bằng một bài học trước mặt Chúa. Vì vậy, không lấy làm lạ tại sao cô đã có thể giữ vững niềm tin nơi Đức Chúa Trời để đứng vững khăng khăng từ chối kẻ thù.
Một lần cô ngã bịnh bốn ngày liền, không có đồng công nào ở với cô, cũng không có tiền, ngay cả bà bếp cũng đã về nhà. Cô cầu hỏi Đức Chúa Trời tại sao mình lại bị bịnh. Chúa bày tỏ cho cô thấy rõ căn bịnh ấy không đến từ Đức Chúa Trời mà là cuộc tấn công từ Sa-tan. Vì vậy, cô thưa với Chúa: "Nếu con sai trái thì chứng bịnh sẽ tiếp tục, nhưng nếu đây là cuộc tấn công của Sa-tan thì con sẽ không tiếp tục bịnh." Đã rất khổ sở vì cơn sốt bốn ngày liền, nhưng cô lập tức chổi dậy và viết một bài thánh ca, câu đầu như sau: "Đối với kẻ thù, tôi luôn luôn nói "không". Sau khi viết xong bài thánh ca, cô đi ra làm việc và qua cơn bịnh. Tuy nhiên, Đức Chúa Trời không chỉ dạy dỗ  cô qua đau ốm; Ngài cũng đã sắp đặt nhiều hoàn cảnh khác nữa đã trắc nghiệm xem cô có luôn luôn nói "vâng" với Cha hay không.
Chuyện về M.E. Barber (9-10)
Phần Chín
"Sự hiểu biết đầy đủ về Ngài"
(Êph. 1:17, theo RCV)
Cô Barber thì phong phú và sâu sắc trong Chúa, cả về hiểu biết khách quan lẫn trong trải nghiệm chủ quan. Anh Tzaisheng Chen, người đã sống tại Âu Thuyền Chùa, và là một đồng công của cô, đã tóm tắt sự hiểu biết lẽ thật của cô như sau:

Cô tin rằng toàn bộ Kinh Thánh được Đức Chúa Trời hà hơi và hữu ích cho sự dạy dỗ, thuyết phục, chỉ dẫn trong sự công chính. Cô rao giảng lời Đức Chúa Trời bằng cách cắt thẳng lẽ thật. Cô dẫn dắt chúng ta vào sự hiểu biết lẽ thật, phân biệt phải trái và trở nên trung chính, chân thật. Cô ngăn ngừa việc tà giáo và dị giáo vào trong Hội thánh, chiến đấu chống lại ác linh cám dỗ, khích lệ các thánh đồ răn bảo lẫn nhau, cầu nguyện và chống lại ma quỉ để kháng cự sự lừa dối của nó. Cô rao giảng lẽ thật về vương quốc, cổ vũ chúng ta bước vào vương quốc, trước hết tìm kiếm vương quốc và sự công chính của Ngài. Cô rao giảng lẽ thật về thập tự giá - rằng chúng ta đã đồng  chết với Đấng Christ, đồng chôn và đồng sống lại với Ngài - cũng khuyên nhủ chúng ta kể mình như đã chết đối với tội, nhưng sống đối với Đức Chúa Trời trong Christ Giê-xu - "...không phải là tôi sống nữa, nhưng Ðấng Christ sống trong tôi" (Ga. 2:20). Cô rao giảng lẽ thật về sự đắc thắng, khuyên nhủ chúng ta đáp lời kêu gọi của Đức Chúa Trời, trở nên người đắc thắng của Ngài, trở nên chiến sĩ của Đấng Christ và theo Đấng Chỉ Huy chúng ta đi qua những đau khổ vào trong vinh hiển. Cô rao giảng sự tái lâm của Đấng Christ, hầu cho chúng ta sẽ không trở nên những trinh nữ dại dột, cũng không là các tôi tớ gian ác, lười biếng "chôn ta lâng của mình" (Mat. 25:1-2, 26).

Điểm nổi bật trong trải nghiệm thuộc linh chủ quan của cô là các bài học về đức tin mà cô đã học được và đường lối đức tin cô đã bước đi. Anh Tzaisheng viết những lời sau về những trải nghiệm này:

Cô Barber có sức khỏe tốt, và bởi ân điển Đức Chúa Trời cô vẫn cứ tươi trẻ. Sự tươi mới của cô giống như sự tươi mới của Môi-se, và sức lực thể xác của cô giống như của Ca-lép. Suốt đời, cô không mắc bịnh gì nghiêm trọng, chỉ ốm vặt thôi.  Cô tán thành việc được Đức Chúa Trời chữa lành, tin rằng những dấu kỳ phép lạ của Ngài sẽ đi theo chúng ta. Do đó, các đồng công sẽ không đi đến bác sĩ khi bị bịnh và cũng không dùng thuốc. Mọi bệnh tật đều được Đức Chúa Trời chữa lành để làm chứng rằng Ngài là Đức Chúa Trời Toàn Năng.

Trong sinh hoạt hằng ngày, cô Barber học tập trông đợi sự cung cấp của Đức Chúa Trời trong những việc rất vặt, thậm chí một bánh xà-phòng hoặc một cái kẹp tóc. Tóc cô màu vàng, vì vậy, kẹp tóc màu đen được làm tại Trung Quốc thì không thích hợp. Cô cầu nguyện về việc này. Không lâu sau đó, cô nhận được một cái kẹp tóc màu vàng từ hải ngoại gởi đến.
Có một chị em có ba cô con gái và một đứa con trai. Họ rất nghèo, vô phương tự xoay xở, nên đã cho một  cô con gái,  tên là Yuhjy Liu, đi làm tớ gái cho gia đình họ Lai. Cô Liu rất xinh đẹp, và một thành viên trong gia đình họ Lai muốn lấy cô làm vợ lẽ. Khi cha mẹ cô gái nghe đươc tin này, cả hai đã khóc, bởi vì gia đình họ Lai sẽ không buông tha cô con gái của họ nếu không nhận được số tiền chuộc là 240 đồng3. Cô Barber đã nghe về việc này. Lòng yêu thương của cô không thể chịu được việc để cho cô Liu trở thành vợ lẽ của người ta. (Vào lúc đó người mẹ và cô con gái đã được cứu). Cô Barber động viên hai mẹ con cầu nguyện với Đức Chúa Trời. Lúc đó, cô Barber không có nhiều tiền, vì vậy cô cũng cầu xin Đức Chúa Trời cung cấp cho họ món tiền chuộc. Đức Chúa Trời thật sự đã nghe lời cầu nguyện của họ và sai 240 đồng từ hải ngoại đến để chuộc  cô Yuhjy Liu, cô này về sau đã thành hôn với anh Chu.
Giống như Áp-ra-ham vào lúc tuổi già, cô Barber không chỉ học tập nhận được I-sác từ tay Chúa mà còn học tập dâng I-sác trở lại trong tay Ngài. Vào lúc tuổi đã già, có lần cô trông mong có một chiếc áo khoác bằng lông thú để mặc ấm. Cô đã cầu nguyện, và Chúa đã đụng chạm một tín nhân tại Mỹ Quốc để người này gởi đến cho cô một chiếc như vậy. Một ngày kia, khi đang mặc chiếc áo khoác, cô gặp gỡ một anh em, và người anh em này đã nói: "Chị Barber, chị là đồng công của Chúa. Làm thế nào chị có thể mặc một chiếc áo khoác bằng lông thú đẹp đến thế?" Khi nghe như vậy, cô Barber đã cởi bỏ chiếc áo. Và từ ngày đó cho đến khi Chúa tiếp cô đến với Ngài, cô không bao giờ mặc lại chiếc áo khoác bằng lông thú đó. Nếu chiếc áo khoác làm cho người khác vấp phạm, cô thà không mặc nó.
Kinh thánh nói: "...vì trong Tin Lành nầy có bày tỏ sự công bình của Đức Chúa Trời, bởi đức tin mà được, lại dẫn đến đức tin nữa" (Rô. 1:17, BTT). Đức tin giống như một cây lớn lên. Câu chuyện quí báu sau đây bày tỏ rằng đức tin của cô Barber không chỉ lớn lên mà còn trưởng thành. Có lần, cô cảm thấy rằng Đức Chúa Trời ra lệnh cho cô chuẩn bị thêm mười căn phòng dành riêng cho việc tiếp tân. Cô cầu nguyện về việc này.  Đức Chúa Trời sắp xếp để một trường kỹ thuật bị đóng cửa, và cô đã thuê lại tòa nhà đó. Bốn năm sau, trường này mở cửa lại. Cha của anh Watchman Nee là một ủy viên trong ban giám hiệu nhà trường. Khi anh Nee nghe được tin tức liền đến gặp cô Barber để hỏi xem cô có nghe tin đó hay không. Cô nói mình đã được thông báo rằng trường sẽ mở lại cho học kỳ mùa thu. Hai kỹ sư đến từ Châu Mỹ đã được cho thuê, và họ đang trên đường đi. Tùy theo những người có thẩm quyền trên nhà trường, sự mở lại có thể bị hủy bỏ. Anh Nee hỏi cô liệu họ sẽ dời cô đi hay không. Cô trả lời: "Chúng ta sẽ không dời đi." Anh hỏi cô rằng có phải cô đã cầu nguyện, và cô trả lời: "Không". Lần này, cô thậm chí không cần cầu nguyện. Một anh em khác bảo rằng cô đã bị Sa-tan lừa dối. Cô nói: "Hãy đợi xem." Anh Nee hỏi làm thế nào cô có thể  tin chắc như thế, cô đáp: "Đức Chúa Trời không đang đùa với chúng ta. Ngài đã bảo mướn tòa nhà này và tôi đã làm như vậy. Ngài đã không dừng tôi lại. Làm sao Ngài lại có thể tống chúng ta ra chứ?" Vậy, cô cứ an tâm đi nghỉ hè tại Kuling (về sau trung tâm huấn luyện của anh Nee đặt tại đó) như không có việc gì xảy ra. Đúng lúc cô sắp trở về,  một lá thư gởi đến thình lình cho biết trường đó sẽ không mở lại bởi vì đã vỡ nợ, và yêu cầu cô lại thuê tòa nhà.
Cô Barber cho anh Nee, một người rất trẻ vào lúc đó, nhiều sự giúp đỡ thuộc linh. Tuy nhiên, họ có một vài khác biệt trong sự hiểu biết về lẽ thật. Vi dụ như, họ giữ những quan điểm khác nhau về việc nói tiên tri của các chị em. Chị em họ của cô Barber, là chị Lee, về sau làm chứng rằng họ không bao giờ tranh luận với nhau về vấn đề này. Thỉnh thoảng anh Nee đến Âu Thuyền Chùa. Cô Barber hào phóng nhường bục giảng cho anh nói. Chính cô ngồi im lặng nghe. Điều này cho thấy Chúa đã làm việc trong cô cách thâm sâu như thế nào. Nó đòi hỏi một sự sống không vị kỷ để chịu được các quan điểm khác nhau của người khác trong khi nhớ lại những giá trị của họ. Tất cả những điều này ảnh hưởng đến anh Nee còn trẻ tuổi một cách rất đậm sâu.
Không nghi ngờ gì nữa, cô  Barber đã nhận được nhiều sự giúp đỡ từ anh Panton trong sự hiểu biết Kinh Thánh. Sự tái lâm của Chúa không chỉ là sự hiểu biết mà còn là việc chờ đợi. Cô thật sự là một người sống chờ đợi Chúa trở lại. Điều này được thấy rõ trong nhiều bài thánh ca cô viết về sự trở lại của Chúa. Vào đêm giao thừa của năm 1925, anh Nee cùng cô Barber cầu nguyện chung. Cô cầu: "Chúa ơi, Ngài thật sự sẽ để cho năm 1925 qua đi sao? Mặc dù đây là ngày cuối năm, tôi vẫn cầu xin Ngài trở lại vào ngày hôm nay." Vài tháng sau, anh Nee gặp cô trên đường phố, cô nắm lấy tay anh và nói: "Đây là điều lạ. Tại sao Ngài vẫn chưa đến, thậm chí cho tới ngày hôm nay? Có lẽ Ngài sẽ đến trước năm tới." Khi cùng với anh Nee bước trên đường phố, cô nói rằng có thể họ sẽ gặp Ngài ở góc đường phía trước.
Cô, giống như Su-la-mít, được Chúa kéo đến cả cuộc đời. Cô không hề cô đơn. Như trong Nhã Ca 1:4, người được kéo đến là Sa-lu-mít, nhưng "chúng tôi" - nhiều trinh nữ - "sẽ chạy theo Chàng."
- Chuyện về M.E. Barber (phần cuối)
Phần Cuối
“Ta đã đánh trận tốt lành” (2 Tim. 4:7)

Cô Barber đầy đức tin. Khi đau, cô không đến bác sĩ, không dùng hoặc tiêm thuốc. Vào cuối tháng hai, 1930, cô mắc chứng viêm ruột. Chị em họ của cô, chị Lee, cũng ốm nằm liệt giường. Khi sốt cao, cô Barber yêu cầu người bạn chung phòng, chị MuShe Lee, xoa bóp cho. Sau khi cơn sốt hạ nhiệt, cô cầu nguyện cho nhiều đồng công của mình, nêu đích danh từng người.
Chị Tsou hỏi cô: "Chị Barber, lẽ ra phải cầu nguyện cho chính mình, tại sao chị chỉ cầu nguyện cho chúng tôi?" Cô trả lời: "Tôi luôn nghĩ đến và mang gánh nặng cầu nguyện cho tất cả các anh chị em đồng công." Sau những ngày trên giường bịnh, cô lìa đời. Nghe nói rằng trước khi rời đi cô kêu lên: "Sự sống, sự sống!"
Lúc qua đời, cô có vài trăm đô la. Sau khi trang trải toàn bộ chi phí cho tang lễ của cô, chỉ khoảng mười hai đô la còn lại. Cô thật sự đã tích trữ kho báu mình trên trời. Sau khi nghe tin cô chết, các đồng công kêu khóc thảm thiết như vừa mất cha mất mẹ vậy. Anh Tsung Chen khóc kể: "Làm sao tôi đến với người mẹ thuộc linh của tôi được, người đã yêu thương, khiển trách tôi." Một vài đồng công, MuShan Lee chẳng hạn, đau đớn khôn nguôi cho đến khi nhận được một bức thư từ hải ngoại, nói rằng: "Việc này đến từ Chúa."
Cô Barber được chôn cất trong một nghĩa trang dành cho ngoại kiều trên đỉnh một ngọn núi ở Âu Thuyền Chúa. Vài ba anh em, trong đó có anh LanJu Wang, đã khuân quan tài từ nhà của cô đến nghĩa trang. Trên bia mộ cô có khắc dòng chữ: "Nơi an nghỉ của chị Barber."
Shalom Do dịch
(hết chuyện)