Chúa ơi, khi
nghĩ về Ngài,
Lòng con dịu
ngọt lâu dài biết bao,
Còn khi thấy
Chúa thật lâu,
Nghỉ an bên
Chúa ưu sầu tiêu tan.
Tiếng ai hát
được vinh quang?
Lòng ai mường
tượng rõ ràng hồng ân?
Danh Ngài dịu
ngọt vô vàn,
Tên người trần
thế sánh ngang được nào?
Cậy trông
cho kẻ khổ đau,
Niềm vui ai
hối tâm sầu tội đây;
Chúa nhân từ
kẻ ngã dài,
Rộng rời dân
thánh đêm ngày tìm xin.
Điều gì tìm
được cho mình,
Ngôn từ, bút
mục giải minh được nào,
Tình yêu của
Chúa nhiệm mầu,
Chỉ người
yêu kính hiểu sâu đôi phần.
Ngài là sự
sáng thiên dân,
Nguồn ban sự
sống tuyệt luân đời đời,
Niềm vui
khát vọng con người,
Chỉ Ngài ban
cấp thỏa vui lâu bền.
Chúa là Nguồn
Cội siêu nhiên,
Thỏa thuê
khát vọng hồn riêng con rồi,
Suối không
vơi, nước sống đời,
Mọi con suối
khác đến thời cạn khô.
Giải cao ban
thưởng đang chờ,
Niềm vui lai
thế ban cho là Ngài;
Ngài là vinh
hiển hôm nay,
Vinh quang bất
diệt tương lai dân nầy./.
Minh khải cảm
tác – 20-8-2015
(Nguồn: English
poem)