Thứ Ba, 15 tháng 3, 2016

Ngày Chúa Chết—


(Để Nhớ Chúa Vì Chúng Ta Lâm hình Đồi Sọ)
-
Ô ngày đau buồn trên Đồi Sọ,
Ngày huyền nhiệm thật khó hiểu sâu,
Chúa ơi, Ngài nếm kinh tâm,
Của cơn thịnh nộ đổ tuôn trên Ngài.
Ô ngày hổ nhuốc nầy ghê bấy,
Dù tình Ngài dành mãi cho người,
Họ bôi danh dự Chúa rồi,
Vinh quang của Chúa họ cười miệt khinh.
Ô ngày hỗn độn kinh khiếp thật,
Bóng tối sa tan dật dờ bay,
Quá cay đắng, dối trá thay,
Theo phương cách thối nát đầy âm u.
Chúa kiếm người nhân từ trắc ẩn,
Tìm lòng nào biết vấn an Ngài,
Nhìn chăm giờ Chúa ngất say,
Làm người an ủi họa tai khổ nàn.
Không cặp mắt thiết thân thương xót,
Không tấm lòng để mắt đến Ngài,
Nhạo cười, khinh bỉ, vung tay,
Nào ai quan ngại Danh Ngài nhuốc nhơ.
Kẻ trịch thượng trong giờ phán quyết,
Đã rửa tay cáo biệt với Ngài,
Đoàn tư tế cứ van nài,
Loại hình tố cáo chung bầy sa tan.
Tình yêu khoác lác hoang mang bỏ,
Thấy hiểm nguy Chúa sợ trốn đi,
Giu-đa cần Chúa một khi,
Để Ngài bị bắt đúng kỳ lễ thôi.
Người ơi, bạn đời đời bày tỏ,
Điều ác độc đã có trong lòng,
Hồng ân thần thượng hết mong
Thay lòng người đã bám trong còng xiềng.
Xem Người Buồn khổ ưu phiền khi ấy,
Từng quen biết hết thảy khổ sầu,
Không nhơ bợn lúc khổ đau,
Cậy ân điển mật đắng nào dám vui.
Chúa chết để vâng lời Thánh Phụ,
Ý chỉ Cha Ngài cứ thực thi,
Quyền năng thần ái phát huy,
Cứu người tội ác kịp thì hư vong.
Còn người vẫn cứng lòng chối bỏ,
Đôi mắt Ngài bày tỏ yêu thương,
Giữa bao mắng nhiếc coi thường,
Lòng Ngài xúc động lệ tuôn ân hồng.
Ô bảy lời tình thương, thương xót,
Thốt lên từ miệng thật yêu thương,
Sáu giờ thương khó khôn lường,
“Xong rồi!”, lời phán dọn đường ra đi.
M.K.