Thứ Ba, 15 tháng 3, 2016

Con Đường Đi Lên—




-
Heb 6:19-20-Chúng ta có hi vọng ấy như cái neo của linh hồn, vừa chắc vừa vững, thấu vào phía trong bức màn, Jêsus làm tiên phong đã vì chúng ta mà vào đó, trở nên thầy tế lễ thượng phẩm đời đời theo ban Mên-chi-xê-đéc.
-
Hãy hát lớn lên đừng ngừng nghỉ,
Về ân điển của Chúa chúng ta,
Mọi sự thần thượng đã sáng lòa,
Cho những ai nhìn Ngài dấn bước;
Chúa đã vào bên trong màn trước,
Chiếm hữu chỗ đó cho chúng ta
Ta nhập đoàn lữ khách bôn ba,
Theo hướng Chúa ngàn xưa khai lối;
Giữa ánh sáng không mờ nhạt chói,
Tấm lòng ta đầy dẫy linh quang,
Nhìn xem mọi sự thật rõ ràng,
Con đường hẹp từng hồi thấy rõ,
Ta ở đây địa cầu gò bó,
Dễ vẩn vơ lạc lối đường Ngài,
Nhà trên cao mong ngụ lâu dài,
Hiện diện Chúa tư gia ta trú,
Lòng nầy dẫy đầy niềm đại phúc,
Niềm vui thượng giới chiếm tâm hồn,
Dẫu đi giữa thế giới bôn chôn,
Bình an Chúa quản cai tư tưởng,
Lòng ham thích linh công thần thượng,
Vẻ đẹp Ngài sáng tỏa không thôi,
Dẫu giẫm bước lối hẹp đường đời,
Bám lấy Ngài- bàn tay, ân điển,
Giữa đấu tranh gay gắt, nguy biến,
Với đoàn chăn thuê của thiên dân,
Qua đoạn đường sa mạc khô cằn,
Chúa cho đi trong niềm thư thái,
Con đường Chúa đi lên cao mãi,
Sự sống, vinh quang cuối đường nầy,
Tình yêu, an nghỉ sẽ tỏ bày,
Vinh quang Chúa ta hưởng rời rộng,
Đời đời với Chúa cùng vui sống,
Biến hóa giống Ngài thật vinh thay,
Hạnh phúc thay nhìn thấy mặt Ngài,
Vĩnh hằng cư ngụ ngôi nhà của Cha.
Minh Khải cảm tác 12-3-2016
(Nguồn: English Poems).