Thứ Ba, 15 tháng 3, 2016

Con Đường Đồng Vắng—




-
Phục truyền 8:2 - Hãy nhớ trọn con đường nơi đồng vắng mà Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi đã dẫn ngươi đi trong bốn mươi năm nầy, để hạ ngươi xuống và thử ngươi, đặng biết điều có ở trong lòng ngươi, hoặc ngươi có gìn giữ những điều răn của Ngài hay chăng.
-
Thế giới là đồng hoang sự chết,
Không có chi tôi thiết tha mong,
Nơi đây hoang địa hư không,
Tôi không luyến tiếc để lòng vấn vương.

Chính Chúa đã mở đường đi trước,
Khai phá lối tôi bước theo Ngài,
Tình yêu bền vững đắm say,
Tôi không kinh khủng đường dài xa xôi.
Chỉ có một lối nơi hoang địa,
Chân Ngài khai lối phía trước rồi,
Chuyên cần tiến bước vội thôi,
Để ngồi cạnh Chúa theo lời hứa ban.
Lối đường ấy vô vàn đau khổ,
Dẫn đến Thánh Phụ chỗ trời cao,
Nơi Jesus được làm Đầu,
Hằng ngày thêm sức dồi dào thánh dân.
Tôi nhận biết kho tàng nơi ấy,
Đời lữ hành nếm trải hôm nay,
Đến khi về ở bên Ngài,
Sự đầy đủ Chúa dẫy đầy kinh qua.
Hỡi Cứu Chúa sáng lòa vinh hiển,
Con chờ Ngài hiện đến lần hai,
Dẫn con bằng ánh mắt Ngài,
Mãi khi con đến bên ngai trị vì.
Ở bên Ngài diệu kì an hưởng,
Giữa vinh quang ngồi xuống bên ngai,
Niềm vui thần ái rộng dài,
Bình an, thư thái khi Ngài bên con.
Chúa đã giẫm lối mòn ngày đó,
Niềm vui, an ủi có dành con,
Hài lòng trượng gậy chu toàn,
Đến khi gặp Chúa vinh quang dự phần./.
Minh Khải 13-3-2016
(Nguồn: English Poems)