Thứ Ba, 15 tháng 3, 2016

Chúa Trút Hơi Thở Cuối Cùng—




-
Lu ca 23: 39-46--Một trong hai phạm nhân đồng bị treo cũng nhạo báng Ngài rằng: “Ngươi không phải là Đấng Christ sao? Hãy tự cứu mình ngươi cùng chúng ta với!” Nhưng tên kia trách nó rằng: “Ngươi cũng đồng chịu một hình phạt ấy, còn chẳng sợ Đức Chúa Trời sao? Chúng ta chịu vầy thật là công bình lắm, vì ta chịu báo ứng xứng với việc ta làm; nhưng người nầy không hề làm điều gì trái cả.” Đoạn, lại nói rằng: “Jêsus ôi, khi Ngài đến trong nước Ngài, xin nhớ tôi với.” 43 Ngài đáp cùng người rằng: “Quả thật, ta nói cùng ngươi, hôm nay ngươi sẽ cùng ta ở trong Lạc viên.”
Khi đó ước chừng giờ thứ sáu, khắp xứ đều tối mịt cho đến giờ thứ chín, mặt trời tối tăm, bức màn trong đền thờ bị xé chính giữa. Jêsus bèn kêu lớn tiếng, rồi nói rằng: “Cha ôi, Con giao thác tâm linh Con lại trong tay Cha.” Ngài vừa nói xong, thì tắt hơi. 

-
Hai tên cướp lúc đầu chế nhạo,
Rồi một tên hiểu thấu việc Ngài,
Đấng không có tội oan sai,
Danh thơm của Chúa người nầy nếm vui.

Chúa hoàn tất mọi điều Cha tỏ,
Vào tay Cha giao phó tâm linh,
Sức người suy yếu lâm hình,
Trút hơi thở cuối đăng trình lạc viên.

Chuyện kỳ diệu Ngài huyền nhiệm bấy,
Tâm hồn con bị khuấy động nhiều,
Gẫm suy câu chuyện tình yêu,
Bước đường cô độc Chúa liều vì con.

Khách Bộ Hành vẹn toàn thần thượng,
Giữa dòng đời định lượng thật sâu,
Tình yêu làm Chúa kêu gào,
Những tình cảnh rất khổ đau của người!

Thấy rõ Chúa lặng hơi thờ phượng,
Về con đường Chúa luống sầu đau,
Mong gần bên Chúa trên cao,
Đấng mang thạnh nộ ban đầu thay con.

Hỡi Cứu Chúa trường tồn xin đến!
Hỡi Người Buồn Khổ hiện ra mau!
Hỡi Vua giải phóng phước dào!
Xem đem dân thánh bước vào vinh quang./.
Minh Khải cảm tác—14-3-2016