3. Cuốn Sách Ghi Nhớ Trước Mặt Đức Chúa Trời-
Ma-la-chi 3:16, “Lúc đó những kẻ kinh-sợ Đức GIA-VÊ đã nói với
nhau, Đức GIA-VÊ đã để ý và đã nghe, và một quyển sách để ghi-nhớ được viết trước
mặt Ngài cho những kẻ kinh-sợ Đức GIA-VÊ và những kẻ quý-trọng danh của Ngài”.
Một cuốn sách khác mà chúng ta tìm thấy trên thiên đàng là
Sách Ghi nhớ trước mặt Đức Chúa Trời,
trong đó tiên tri Ma-la-chi báo cáo như vậy. Ông nói tiên tri khoảng bốn trăm
năm trước khi Chúa giáng sinh và khoảng một trăm năm sau lần hồi hương đầu tiên
của một số khoảng 42 ngàn người nam Do Thái ra khỏi bị giam cầm Ba-by-lôn. Những
người này đã tập hợp "như một người tại Jerusalem" và đã lập lại bàn
thờ của Chúa ở đó (E-xơ-ra 3: 1, 3). Sau đó họ đã khôi phục lại ngôi đền. Khoảng
90 năm sau, bức tường thành phố Jerusalem được tái thiết dưới sự chỉ đạo của
Nê-hê-mi. Đối với tất cả các tín đồ chúng ta, tất cả những điều này là một bức
tranh thích hợp về việc khám phá lại việc giảng dạy về sự hiệp nhất của hội
chúng khôi phục, bàn tiệc của Chúa và nơi tách biệt với thế giới.
Nhưng ngay sau những hoạt động phước hạnh này, sự suy thoái
giữa những người Do Thái hồi hương đã rõ ràng. Điều tương tự cũng đã xảy ra với
các hội chúng ra khỏi La mã giáo trong 500 năm qua. Các nguyên tắc Kinh Thánh
được khám phá lại trong các thế kỷ qua thường không còn được chấp nhận!
Đức Chúa Trời đã sử dụng tiên tri Ma-la-chi trình bày sự thất
bại của họ cho họ thấy. Nói một cách nghiêm túc, ông chỉ ra rằng sự thờ phượng
của họ đã suy đồi thành một hình thức tôn giáo bên ngoài và rằng Đức Chúa Trời không
còn có thể chấp nhận họ. Họ cũng đã hoàn toàn đánh mất tầm nhìn về Đấng Cứu Thế
đã hứa. Và thay vì tự hạ mình cùng thú tội, những câu hỏi thách thức Chúa lại
xuất hiện trên môi miệng. Họ thậm chí còn nói: "'Phụng-sự Đức Chúa TRỜI thật
vô-ích; và có lợi-ích gì để chúng ta giữ nhiệm-vụ Ngài giao, và để chúng ta bước
đi trong sự khóc lóc trước mặt Đức GIA-VÊ vạn-quân?" (Mal. 3:14) Chúng ta
không nghe thấy những lời tương tự như vậy trong thời đại của chúng ta sao?
Không phải Cơ Đốc giáo đã chìm xuống quá thấp rồi sao?
May mắn thay, vẫn còn một số người ở thời Ma-la-chi có suy nghĩ
khác. “Lúc đó những kẻ kính-sợ Đức GIA-VÊ đã nói với nhau, Đức GIA-VÊ đã để ý
và đã nghe, và một quyển sách để ghi-nhớ được viết trước mặt Ngài cho những kẻ
kính-sợ Đức GIA-VÊ và những kẻ quý-trọng danh của Ngài”(Mal. 3:16). Lời giảng của
Ma la chi đã chạm đến tấm lòng họ. Họ kính sợ Chúa và nói chuyện với nhau về
Ngài và lợi ích của Ngài.
Vào đầu Tin mừng Luca, những người như vậy cũng được đề cập:
các mục đồng, cụ bà An-na, cụ Si-mê-ôn tin kính và tất nhiên là có cha mẹ của Giăng
Báp-tít, Ma-ri và Giô-sép và hầu hết các môn đệ đầu tiên sau này. Đây là những
người ca ngợi Chúa, những kẻ đã nói về những việc làm của Chúa và là những
thánh đồ trung kiên khao khát sự xuất hiện của Ngài. Chúa ghi chép về họ mà.
Ngài đã "để ý và nghe". Lời nói của thiểu số người đó rất quý giá đối
với tấm lòng của Chúa đến nỗi Ngài đã tạo ra một cuốn sách tưởng niệm cho họ.
Hành vi của bạn không bao giờ bị quên lãng!
Khoảng 600 năm trước Ma-la-chi, vua Đa-vít cũng được Chúa cho
ông biết về cuốn sách ghi nhớ nầy. Ông nói về bước đường gian truân của mình
khi chạy trốn vua Sau-lơ, "Chúa biết các bước lang-thang của con; Xin chứa
các giọt nước mắt của con trong ve của Chúa; Há chúng không có trong sách của
Chúa sao?” (Thi 56: 8)
Mọi người nên tự hỏi liệu sẽ có bất cứ điều gì chép về mình
trong cuốn sách này chăng. Chúng ta có "nói chuyện" với nhau khi
chúng ta cảm thấy rằng Chúa có điều gì muốn nói với chúng ta không? Sau đó, có một
cái gì đó thay đổi trong cuộc sống của chúng ta chăng? Chúng ta có thích đàm luận
với nhau về thân vị của Ngài, tình yêu của Ngài, sự hiện đến của Ngài không?
Khi tấm lòng chứa đầy Ngài, chính môi miệng sẽ nói ra. Đây là niềm vui của Chúa
chúng ta - và Ngài sẽ không bao giờ quên điều đó!
(còn nữa)