Thứ Sáu, 10 tháng 6, 2022

Một ân huệ lớn

-

Phục truyền 3: 26, "in cho con đi qua bên kia Sông Giô-đanh, để được nhìn thấy xứ sở tốt đẹp, miền cao nguyên đó, và miền Li-băng.’ 26Nhưng CHÚA đã giận tôi về vụ của anh chị em và không nhậm lời cầu xin của tôi. CHÚA phán với tôi, ‘Ðối với ngươi, như vậy là đủ rồi. Ðừng bao giờ nói với Ta việc ấy nữa"
Đây là phản ứng của Đức Chúa Trời đối với lời cầu xin của Môi-se để được phép vào xứ Ca-na-an. Đức Chúa Trời mắc kẹt với quyết định của Ngài khi từ chối cho anh ta tiếp cận đất hứa. Môi-se đã đập vầng đá tại Meriba hai lần để lấy nước cho hội chúng Y-sơ-ra-ên trong đồng vắng thay vì nói với vầng đá, như Đức Chúa Trời đã truyền bảo rõ ràng (Dân 20: 6--12).
Điều này phải kéo theo hậu quả nghiêm trọng này theo cách quyền cai trị của Đức Chúa Trời. Nhưng ân điển của Đức Chúa Trời cũng tỏa sáng biết bao trong sự kiện này! Có điều, Đức Chúa Trời đã cho nước chảy ra khỏi đá và làm dịu cơn khát của dân chúng, mặc dù họ đã xì xào bàn tán. Mặt khác, ân sủng cũng thể hiện nơi chính Môi-se không vâng lời, vì sau đó Đức Chúa Trời đã dẫn ông đến Núi Pihích-ga và từ đó ban cho ông một tầm nhìn ra khắp đất nước. Vì vậy anh có thể bình tâm chiêm ngưỡng hết những cảnh đẹp của đất nước mà không cần phải nghe những lời xì xào bàn tán của thiên hạ. Môi-se đã nhìn thấy miền đất như chưa từng có người nào nhìn thấy nó trước đây, phải, ông đã thấy nó như Đức Chúa Trời nhìn thấy nó!
Ân điển của Đức Chúa Trời thậm chí còn đưa Môi-se vào đất Y-sơ-ra-ên nhiều thế kỷ sau đó: Môi-se xuất hiện cùng với Ê-li trong vinh quang trên một ngọn núi cao (Lu-ca 9: 28). Giờ đây, ông đã thấy một điều gì đó vĩ đại hơn cơ nghiệp của Y-sơ-ra-ên, ông đã thấy vinh quang của Con Người.
Gerrid Setzer--