Thứ Ba, 5 tháng 6, 2012

Những Người Tiên Phong Của Con Đường Thiên Thượng-1


Hispanic woman snowshoeing up hill Photo (BLD086576)

Chương 1 – Sự thật và bản chất của Con Đường Thiên Thượng

«  Tất cả những người này đều đã chết trong đức tin, chưa nhận được những điều đã được  hứa, nhưng đã nhận được và chào đón từ xa, và cũng xưng nhận mình là những khách lạ và lữ hành trên đất. Vì những người nói những điều như thế này tỏ rõ rằng họ đang tìm một quê hương của họ. Và nếu thật sự họ nhớ đến quê hương mà họ ra khỏi thì cũng sẽ có cơ hội họ trở về đó lại. Nhưng bây giờ họ mong ước một quê hương tốt hơn, đó là, một quê hương thiên thượng : vì vậy Đức Chúa Trời không hổ thẹn về họ, khi xưng mình là Đức Chúa Trời của họ : vì Ngài đã sắm sửa cho họ một thành. ( Hê-bơ-rơ 11 :13-16)


Một thời gian trước khi những sứ điệp này được giảng ra, vì ao ước được yên tĩnh và cách biệt khỏi nhiều thứ, tôi đi đến một miền quê với tấm lòng dành trọn cho Chúa qua Lời của Ngài. Vào những giờ thật sớm của buổi sáng, dường như các từng trời mở ra và mọi vật dường như sống động : tất cả như được mở ra thật tuyệt vời, và được gói gọn vào một câu- ‘những người tiền phong của lối đi thiên thượng’. Điều đó thật sự tổng hợp những câu mà chúng ta vừa đọc, và trong khi chúng ta sẽ suy nghĩ  và có lẽ nói nhiều về lối đi thiên thượng, nó là vần đề mở đường cho lối đi thiên thượng mà sẽ trở nên mối quan tâm chính của chúng ta. Thật cần thiết, để khởi sự, cho chúng ta xem xét theo một mức độ nào đó về chính lối đi thiên thượng, nhưng tôi cũng nhắc rằng nó là toàn bộ công việc vĩ đại này của việc tiền phong  theo lối đó mà tôi tin là mối quan tâm chính của Chúa, và do đó cũng là của chúng ta, vào lúc này.


Trái đất nối liền với bầu trời.

Kinh thánh bắt đầu với bầu trời : «  Ban đầu Đức Chúa Trời dựng nên trời và đất » - không phải đất và trời’, nhưng là bầu trời trước hết. Kinh thánh đóng lại với thành thánh, Jerusalem mới, từ trên trời, ở nơi Đức Chúa Trời xuống ( Khải thị 21 :2), và trời đứng đó vào thưở ban đầu và cuối cùng, vì vậy mọi vật ở chính giữa, trong Lời của Đức Chúa Trời, từ ban đầu cho đến cuối cùng, là từ trời và lên đến trời. Như có trong lãnh vực tự nhiên, nên cũng có trong lãnh vực thuộc linh. Các từng trời cai trị trái đất và những gì thuộc đất, và vì vậy những gì thuộc đất phải trả lời cho những gì thuộc trời. Là trời, là các từng trời, là sự cuối cùng : mọi vật phải ở trong sự sáng của trời, trả lời cho trời, xuất phát từ trời. Đó là tóm tắt Lời của Đức Chúa Trời, toàn bộ nội dung của Kinh thánh.

Thế giới này, trái đất này, không phải là không liên quan và đứng một mình. Tuy nhiên nó có thể là quan trọng trong chương trình thần thượng về mọi vật -- và chắc chắn nó là một đối tượng của mối quan tâm thiên thượng to lớn, có lẽ những điều vĩ đại nhất trong vũ trụ đã diễn ra trên trái đất này: Đức Chúa Trời đã đến trong xác thịt, đã sống ở đây, đã ban chính Ngài cho thế giới này; những biến cố đầy kịch tính của những dự định vĩnh cữu phải xảy ra với trái đất này - tuy nhiên nó không tách rời, riêng lẽ, nhưng nó có liên quan đến thiên đàng, và tất cả các ý nghĩa của nó là do mối quan hệ đó. Nó có được ý nghĩa và tầm quan trọng của nó từ việc được nối kết đến một cái gì đó lớn hơn chính nó -- đến thiên đàng.


Kinh Thánh dạy rằng Đức Chúa Trời ngự ở trên trời. "Đức Chúa Trời ở trên trời" (Truyền. 5:2): đó là sự tuyên bố. Nó dạy rằng có một hệ thống, một cơ cấu, ở trên trời, đó là một điều thật, và đó là một điều tối hậu. Cuối cùng, nó sẽ là sự sao chép của một trật tự thiên thượng trên trái đất này mà sẽ là kết quả cuối cùng của tất cả các nghị quyết của Đức Chúa Trời. Đấng Christ đã từ trời xuống và trở về thiên đàng. Cơ đốc nhân, như một người con của Đức Chúa Trời, được sinh ra từ thiên đàng và cuộc sống của người ấy chú trọng vào thiên đàng, và cuộc sống của con cái Đức Chúa Trời sẽ được tổng kết ở trên trời. Hội thánh, là kiệt tác của Đức Chúa Trời, từ nguồn gốc thiên thượng, từ sự kêu gọi thiên thượng, và định mệnh thiên thượng. Trong tất cả những điều này, và nhiều điều khác, "các tầng trời cầm quyền" (Dan. 4:26). Yếu tố vĩ đại này là việc trời cai trị mọi vật.

CON CÁI CỦA  ĐỨC CHÚA TRỜÌ LIÊN QUAN ĐẾN THIÊN ĐÀNG
Về phần chúng ta, nếu chúng ta là con cái của Đức Chúa Trời, toàn bộ nền giáo dục và lịch sử của chúng có liên quan đến thiên đàng. Đó là một trong những vấn đề mà trong hiện tại chúng ta phải tuân theo một cách chi tiết hơn ; nhưng để được lên tiếng, và để đồng thời được công nhận,  toàn bộ lịch sử và giáo dục của chúng ta như là con cái Đức Chúa Trời có quan hệ đến thiên đàng - và do đó tôi không muốn nói cách đơn giản là chúng ta sẽ lên thiên đàng.

Chúng ta được nối kết với Thiên quốc, bởi sự sinh ra, bởi sự nuôi dưỡng và ơn kêu gọi vĩnh cửu. Tất cả giáo dục của chúng ta, tôi đã nói, có liên quan đến thiên đàng. Mọi thứ mà bạn và tôi phải học là về cách nó được thực hiện ở trên trời ; về điều Chúa  muốn bày tỏ khi Ngài nói: "Ý Cha được nên, ở trên trời, như dưới đất" (Mt 6:10)  một đoạn có phạm vi to lớn bao gồm tất cả nền giáo dục của con cái Đức Chúa Trời, khi lời cầu nguyện đó bắt đầu với "Lạy Cha chúng con ở trên trời". Vì như những điều ở trên thiên đường thế nào, thì dưới đất cũng phải như vậy ; nhưng cả một đời được giáo dục, sự đào tạo sâu sắc và quyết liệt, phải liên quan chặt chẽ đến sự phù hợp với  trời.

Kinh Thánh của Cơ đốc nhân trong thời Tân Ước là Cựu Ước. Khi chúng ta đọc trong Tân Ước, như chúng ta thường làm, về Kinh Thánh  - « Kinh Thánh có thể được ứng nghiệm", hay "như được viết trong Kinh Thánh ",  vân vân, và đó là Cựu Ước đã được tham khảo. Cựu Ước là Kinh Thánh duy nhất, kinh văn duy nhất, của các Cơ Đốc nhân đầu tiên, là những tín hữu trong những thập kỷ đầu tiên. Họ đã không có Tân Ước của chúng ta. Đối với họ Cựu Ước là Kinh Thánh, và nó đã được rút ra liên tục khi được trích dẫn, được đón nhận và được sử dụng để minh họa cho kinh nghiệm thuộc linh của Cơ đốc nhân. Lá thư này gởi cho người Hê-bơ-rơ, mà từ đó chúng tôi trích dẫn ngay từ đầu, chỉ là thế. Từ đầu đến cuối, nó được đóng gói với Cựu Ước;  Cựu Ước đang được sử dụng không ngừng để minh họa và thiết lập ra ý nghĩa của đời sống thuộc linh của Tín hữu Tân Ước.


Một cuộc hành hương LIÊN QUAN ĐẾN THIÊN ĐÀNG
Và những gì chúng ta tìm thấy trong Cựu Ước là một cuộc hành hương, tất cả các cách thức thông qua: một cuộc hành hương liên quan đến thiên đàng. Hãy để chúng tôi bước trở lại từ ban đầu. Bạn thấy đó, ý định sáng tạo của Đức Chúa Trời  như một sự hài hòa được giữa trời và đất mà Đức Chúa Trời có thể hiện diện trong thế giới này với niềm vui, hạnh phúc, yên nghỉ, như Ngài có thể như vậy ở trên trời của Ngài. Ngài đã tạo dựng nó cho niềm vui của Ngài, Ngài đã làm cho nó cho chính Ngài, Ngài đã tạo dựng để khi Ngài đến và bước đi, đều có một sự thỏa lòng , yên nghỉ và vui vẻ trọn vẹn. Hình ảnh đầu tiên là việc Đức Chúa Trời hài lòng bước đến thế giới mà Ngài đã tạo ra. Ngài đã làm nên nó, nó là công việc của Ngài, và chúng ta được dạy rằng khi Ngài đã tạo dựng nó xong thì Ngài vào sự yên nghỉ của mình. Sự yên nghỉ của Ngài đã được tìm thấy ở đây trong sự sáng tạo của Ngài.

A, nhưng kể từ khi thảm kịch của sự sa ngã, trời và đất đã mất sự hài hòa của chúng ; bây giờ chúng ở trong trạng thái giao động. Thế giới này luôn ở trong sự xung đột với trời. Mọi vật ở đây, trên trái đất này đã bị thay đổi. Trong phạm vi thế giới có liên hệ, Đức Chúa Trời không còn thấy vui để sống ở trong nó hoặc đến với nó. Sự hiện diện của Ngài ở đây chỉ còn  là lời chứng, chứ không phải là sự đầy trọn – trong lời chứng rằng đây là nơi Ngài có quyền, trong lời chứng đối với sự thật là « trái đất này là của Chúa, cùng mọi vật ở trong đó nữa » (Ps. 24:1), trong lời chứng là Ngài tạo nên nó cho niềm vui của Ngài.

Nhưng Đức Chúa Trời chỉ ở đây trong lời chứng, trong biểu tượng mà thôi. Ngài phải có chứng ngôn đó, nhưng bây giờ Ngài không còn ngự trị hoàn toàn ở đây nữa. Trong một ý nghĩa rất thực và trong một mức độ rất lớn, Đức Chúa Trời ở bên ngoài thế giới này, và có xung đột giữa thiên đàng và thế giới ; và ngay cả trong khi có lời chứng ở đây, chính chứng ngôn đó lại ở đây và cũng không ở đây. Nó là bên ngoài. Chính chiếc bình của lời chứng về sự hiện diện của Đức Chúa Trời là một điều gì đó không thuộc nơi đây. Ở đây nó không có sự cư ngụ, ở đây nó không có thành phố. Nó 'ở trong', nhưng không 'sở hữu'. Đó là một người khách lạ trong thế giới này. Vì vậy, nó là như vậy kể từ khi nó sa ngã.

Bây giờ toàn bộ lịch sử của những dụng cụ được tiếp nhận cách thần thượng cho lời chứng đó, cho dù chúng hoặc là đơn lẽ hoặc chúng là tập hợp, đều là lịch sử của sự tiên phong thuộc linh liên quan đến thiên đàng. Bạn đã nắm bắt điều đó chưa? Hãy để tôi lặp lại. Toàn bộ lịch sử của những chiếc bình thần thượng được lựa chọn và được dùng đến cho chứng cớ của Đức Chúa Trời, cho dù chúng là đơn lẽ hay tập hợp, là lịch sử của những người tiên phong mở ra một phương cách, rẽ ra một lối đi xuyên qua, làm một cái gì đó mới mẻ trong chừng mực quan hệ của thế giới này, vỡ đất mới, tạo nên những khám phá mới mẻ trong quan hệ với trời ; những người tiền phong của lãnh vực thiên thượng. Biết bao phần lịch sử được gồm tóm trong một lời công bố như thế nầy!

ĐỐI VỚI NHỮNG NGƯỜI HÀNH HƯƠNG TRỌNG TÂM CỦA SỨC HÚT LÀ TRÊN TRỜI
Chúng ta hãy nhìn ở một hoặc hai trong số các tính năng của sư kêu gọi tiên phong này. Trước hết, những người được gọi là từ trên trời, được trời nắm bắt, để phục vụ mục đích trên trời, tìm thấy rằng trọng tâm sức hút của họ đã được thay đổi cách thuộc linh, ở bên trong, thuyên chuyển từ thế giới này lên thiên đàng. Bên trong có một cảm thức sâu xa rằng chúng ta không thuộc về nơi này, rằng thế giới này không phải là nơi yên nghỉ của chúng ta, rằng đây không phải là nhà của chúng ta và đây không phải là trọng tâm sức hút của chúng ta ; trong tâm hồn chúng ta không bị lôi kéo vào đó. Trong tâm linh của người tiên phong có cảm giác nầy về sự xung đột với những gì ở đây, ở trong trạng thái biến chuyển và không thể chấp nhận nó. Tôi lặp lại: ở bên trong theo cách thuộc linh, trọng tâm của sức hút đã được chuyển dời từ thế giới này lên thiên đàng. Nó là một ý thức bẩm sinh, và nó là điều đầu tiên trong sự kêu gọi trên trời này, hiệu ứng đầu tiên, kết quả đầu tiên của cuộc kêu gọi của chúng ta là từ trên cao. Chúng ta sẽ trở lại đề tài này một lần nữa sau này.

Chúng ta tiến tới trong đó. Nhưng đó là điều sơ đẳng. Và chúng ta có thể kiểm tra bằng cách này. Tất nhiên, điều đó là sự thật của con cái đơn giản nhất của Đức Chúa Trời. Ý thức đầu tiên của một người ra đời, thực sự sinh ra, từ trên cao, là  trọng tâm sức hút đã thay đổi. Bằng cách này hay cách khác, trong thâm tâm, chúng ta đã di chuyển từ một thế giới sang thế giới khác. Bằng cách này hay cách khác, mà chúng ta có cho đến nay liên quan đến bản chất không còn giữ chúng ta nữa : nó không còn là thế giới của chúng ta. Diễn tả nó theo cách chúng ta muốn, đó là ý thức, và trừ khi nó là như vậy, có cái gì đó rất đáng ngờ về bất kỳ sự tuyên xưng đức tin nào vào Chúa Giê Su. Và cảm nhận bẩm sinh này về một trọng tâm mới của sức hút phải phát triển và lớn lên và tăng trưởng và làm cho nó càng lúc càng trở nên không thể cho chúng ta chấp nhận thế giới này trong bất kỳ cách nào. Một lần nữa tôi nói, nó là một thử nghiệm của tiến triển thuộc linh của chúng ta, của cuộc hành hương của chúng ta và của sự tấn tới của chúng ta vào đó. Nhưng xét cho cùng thì đó là nguyên tố căn bản.

LÃNH VỰC THIÊN THƯỢNG KHÔNG ĐƯỢC TỎ BÀY CHO CHÚNG TA THEO CÁCH TỰ NHIÊN

Một lần nữa, lãnh vực khác biệt ấy, ý thức về điều đó đã đi vào tấm lòng của chúng ta, sức hút hướng về điều đã bắt đầu trong tâm linh của chúng ta, là một thế giới mà chúng ta hoàn toàn không biết đến bằng cách tự nhiên. Trong lãnh vực tự nhiên, nó là một lãnh vực hoàn toàn khác, khác biệt, không quen thuộc, chưa được khám phá. Nó không quan trọng bao nhiêu đối với những người đã đi trước chúng ta, nó cũng không thành vấn đề đối với những người đã bắt đầu trên con đường này và đã đi một chặng đường dài trên đó : cho mỗi cá nhân, nó là một thế giới hoàn toàn mới mẻ và nó chỉ có thể được biết đến bằng kinh nghiệm. Chúng ta có thể lấy được giá trị từ kinh nghiệm của những người khác, và cảm tạ Đức Chúa Trời về tất cả những giá trị ấy, nhưng với tất cả kinh nghiệm của họ, họ không thể ban cho chúng ta một bước nào xa hơn trên con đường đó. Đối với chúng ta nó mới mẻ, hoàn toàn mới, và lạ lẫm. Chúng ta phải học mọi thứ về nó từ ban đầu.

Điều đó tạo nên sự việc tiên phong - những gì đi tiên phong luôn luôn là - một con đường đơn độc. Không ai có thể để lại cho chúng ta một di sản. Chúng ta phải chiếm hữu phần của chúng ta trong thế giới đó, một thế giới xa lạ và chưa biết đến; đòi hỏi một cách căn  bản sự cấu tạo mới tùy thuộc vào thế giới đó, với những khả năng không được sở hữu theo tự nhiên. Không một người nào có thể tìm thấy Đức Chúa Trời bằng sự dò xét (Gióp 11: 7), chúng ta không có năng lực. Điều đó phải được sinh ra trong chúng ta từ trên trời. Chúng ta phải tự làm cuộc khám phá cho chính mình về mọi điều. Chúng ta phải khám Đức Chúa Trời cho chính mình, trong mọi chi tiết về mối liên hệ sẵn sàng của Ngài với tấm lòng của con người.

Ánh sáng có thể đến qua sự tuyên bố, ánh sáng có thể đến qua Lời Kinh thánh, sự giúp đỡ có thể đến qua tư vấn, sự cảm thúc có thể đến với chúng ta từ những người đã khó nhọc mở đường  và đã cứ tiến đi đầu, nhưng trong phần phân tích cuối cùng, chúng ta đã chiếm hữu được phần đất thuộc linh của chính mình trong quê hương trên trời, làm chủ nó, trồng trọt và khai thác nó. Bạn biết đó là sự thật, rằng bạn đang đi theo cách đó trong cuộc sống thuộc linh. Bạn đang phải tìm ra cho chính mình.

Ồ, chúng ta mong ước ai đó có thể đón chúng ta và đưa chúng ta đi qua  do dựa vào từng trãi kinh nghiệm của họ biết bao nhiêu! Nhưng Chúa không bao giờ cho phép điều đó. Nếu trong thực tế và thực sự chúng ta đang đi trên thiên lộ -- nếu chúng ta không chỉ bắt đầu và  đã không ngồi xuống hoặc bỏ cuộc: nếu chúng ta đang di chuyển trên thiên lộ, tất cả chúng ta là những người tiên phong. Sẽ có các giá trị trong nó mà những người khác sẽ đi vào bởi vì chúng ta đã đi tiên phong, nhưng có một cảm giác mà trong đó tất cả mọi người, không kể họ cách xa phía sau bao xa, đã biết tự khám phá cho chính mình, thì nó cũng tốt đẹp không kém. Cuối cùng, không có sự mua lại hàng dùng rồi trong đời sống thuộc linh.

SỰ TIÊN PHONG ĐẦY SỰ TRẢ GIÁ VÀ XUNG ĐỘT
Vì vậy, chúng ta đến với  tính năng thứ ba của sự tiên phong này. Tất cả mọi sự tiên phong đều chứa đầy sự trả giá đắt và chịu đựng lớn lao, và điều này là một cuộc đua hay phương cách thuộc linh, giá cả của nó hoàn toàn là nội tâm.

Sự rắc rối, đúng vậy, sự rắc rối. Tôi có đọc bản dịch  một sứ điệp người anh em của chúng ta là Watchman Nee. Trong đó anh nói rằng, «  Đã có một thời, khi mà tôi có một ý tưởng thật cao vời đối với một Cơ đốc nhân đến nỗi tôi cho rằng Cơ đốc nhân mà gặp rắc rối là điều hoàn toàn sai lạc ; một Cơ đốc nhân bị chán nản là sai ; một Cơ đốc nhân bị thất vọng là không thể chấp nhận được ; đó là loại Cơ đốc nhân nào kia chứ ? Và rồi khi tôi đọc đến chỗ Sứ đồ Phao-lô nói rằng ông đã bị rắc rối, chán nản, thất vọng, đã gây nên một vấn nạn thật sự cho tôi, trong ánh sáng của những điều tôi đã dạy cho chính mình làm một Cơ đốc nhân phải như thế nào ; và cuối cùng tôi đã phải nhìn nhận là không có gì sai lầm về điều đó cả ». Đúng vậy, một Cơ đốc nhân, như Sứ đồ Phao-lô mà cũng bị rắc rối, bị chán nản, thất vọng. Đó là điều mà các người tiên phong đều gặp phải.

Bị rắc rối. Sự rắc rối mang ý nghĩa gì ? Nó chỉ về một nhu cầu của khả năng hoặc sự hiểu biết trong một lãnh vực mà trong đó hiện tại chưa có đều gì. Có một lãnh vực vượt ngoài giới hạn của bạn. Nó không có nghĩa là bạn sẽ phải luôn bị rắc rối trong một mức lượng nào đó về cùng một điều. Bạn sẽ trưởng thành, vượt ra khỏi sự lúng túng của mình trong lãnh vực này, và bạn sẽ hiểu thôi; nhưng rồi cũng sẽ có sự rắc rối cuối cùng, trong một mức độ nào đó, đơn giản chỉ vì trời thì lớn hơn thế giới này, to rộng hơn cuộc sống tự nhiên này, và chúng ta phải phát triển và phát triển. Sự rắc rối là phần của những người tiên phong.

Sự yếu đuối. Anh Nee hỏi, 'Một Cơ đốc nhân trong sự yếu đuối và thú nhận là yếu? Đó là loại Cơ đốc nhân nào ?’ Sứ đồ Phao-lô nói nhiều về sự yếu đuối, và về sự yếu đuối của chính ông-- chắc chắn có nghĩa là, có một loại sức mạnh khác mà không thuộc về chúng ta, là sức mạnh mà chúng ta phải khám phá ra, một điều mà chúng ta không thể biết được cách tự nhiên. Đó là cách của những người tiên phong : để đạt đến một sự khôn ngoan vượt quá giới hạn của chúng ta và là của thời kỳ chúng ta đang ở trong sự yếu đuối của chính mình. Chúng ta đang học hỏi, vậy thôi. Đó là cách của những người tiên phong, nhưng nó đắt giá. Giá cả hướng nội, đại thể như vậy, trong nhiều cách.

Nhưng khi nó thuộc nội tâm, đồng thời nó cũng hướng ngoại. Lá thư gởi cho người Hê-bơ’rơ này chứa đầy hai phương diện của sự hành hương. « Tất cả họ xưng nhận rằng mình là khách lạ và lữ hành trên đất » ( Hê-bơ-rơ 11 :13). Đó là một hành trình thuộc linh, một sự chuyển tiếp từ đất lên trời, mà Sứ đồ đang viết về. Có một phương diện hướng nội. Nhưng cũng có một phương diện hướng ngoại đối với họ, và nó cũng giống như vậy đối với chúng ta.  Theo xu hướng tự nhiên, tự nó đều có khuynh hướng đi xuống. 

Để lại mọi thứ cho mình, và chúng đều đi xuống, cách hoàn toàn tự nhiên. Thật không thế sao ? Một khu vườn xinh đẹp sẽ trở thành một nới tàn phá hoang dã, một cuộc bạo động và hỗn loạn, trong thời gian vô định, nếu bạn cất đi bàn tay hướng dẫn thiên thượng khỏi nó. Và điều đó cũng đúng cho chúng ta trong cách thuộc linh – sức hút thuộc đất, luôn luôn muốn định cư, luôn muốn chấm dứt sự xung đột và tranh chiến, luôn muốn thoát ra khỏi bầu không khí căng thẳng trong cuộc sống thuộc linh. Toàn bộ lịch sử của Hội Thánh là một câu chuyện dài của xu hướng định cư  trên trái đất nầy và trở nên phù hợp với thế giới này, tìm kiếm sự chấp nhận và phổ biến ở đây và loại bỏ các yếu tố của xung đột và hành hương. Đó là khuynh hướng và xu hướng của tất cả mọi thứ. Vì vậy bề ngoài, cũng như bên trong, sự tiên phong là một điều đắt giá.

Bạn đang chống lại  trào lưu của mọi việc theo cách tôn giáo. Xem lại lá thư này cho người Do Thái. Xu hướng là tụt hậu và hướng hạ, để làm cho Cơ đốc giáo thành một hệ thống tôn giáo trên trần thế, với tất cả các yếu tố bên ngoài, hình thức, nghi thức, nghi lễ, lễ phục của nó; một cái gì đó  thấy được tại đây và đáp ứng mọi cảm thức. Đó là một sự lôi kéo các cơ đốc nhân nầy, nó đã tạo nên một sự hấp dẫn lớn đối với tâm hồn của họ, bản chất của họ, và lá thư được viết để nói ,’ chúng ta hãy rời khỏi những điều này và tiến tới’. Chúng ta là những lữ khách, chúng ta là những khách lạ, điều thiên thượng mới là điều quan trọng đối với chúng ta-- bạn hãy nhớ lại phân đoạn to lớn nói về việc chúng ta đến thành phố Jerusalem trên trời ( Hê-bơ-rơ 12: 18-24).

 Nhưng đó là một điều đắt giá và đau khổ khi đứng lên chống lại hệ thống tôn giáo đã định cư ở đây. Đó là, đôi khi tôi cảm thấy, nó đắt giá hơn nhiều đối với việc chống lại chính cái thế giới trần trụi này. Hệ thống tôn giáo có thể tàn nhẫn, độc ác và đắng cay hơn; nó có thể được thúc đẩy bởi tất cả những điều tầm thường đó, những thứ thô bỉ, những định kiến và nghi ngờ, mà thậm chí bạn khó mà tìm thấy nơi những người đứng đắn trong thế giới. Thật đắt giá để tiếp tục hướng đến các nơi trên trời, nó đau đớn; nhưng đó là con đường của người tiên phong, và nó phải được xác quyết như nó là vậy. Một câu trong lá thư này viết,” Vì vậy chúng ta hãy ra ngoài trại quân, đặng đi đến cùng Ngài.” (Heb 13:13)- và tôi để cho bạn xác định trại quân được nói đến ở đây là gì; nó không thuộc về thế giới này. “ Đến với Ngài bên ngoài trại quân” có nghĩa là sự tẩy chay, sự nghi ngờ.

“ Tất cả họ đều đã chết trong đức tin, chưa tiếp nhận được điều đã hứa, nhưng đã nhìn thấy và chào đón chúng từ xa”-  đó không phải là khải tượng của người tiên phong sao?-- luôn luôn trông thấy và chào đón từ xa; ca ngợi ngày đó, cho dù nó có thể  vượt ra ngoài cái ngày ngắn ngủi của cuộc đời này; chào đón ngày của sự thực hiện? – “ và họ đã xưng nhận mình là khách lạ và người lữ hành trên đất. “Vì những kẻ nói như thế tỏ rõ rằng họ đang đi tìm một quê hương của chính mình. Vì nếu họ nghĩ đến quê hương mà họ đã ra khỏi, thì họ sẽ có cơ hội trở lại. Nhưng bây giờ họ mong muốn một quê hương tốt hơn, đó là quê hương ở trên trời: vì vậy Đức Chúa Trời đã không hổ thẹn về họ” – Đức Chúa Trời không hổ thẹn về những người đang làm cuộc hành hương với Ngài đến kết cuộc của Ngài; Ngài gọi họ là dân của Ngài và Ngài được xưng là Đức Chúa Trời của họ” và “ Ngài đã sắm sẵn cho họ một thành” ( Heb 11:13-16)    

Đó là một bản tóm tắt kỳ diệu, khi bạn đến để suy nghĩ về nó."Tất cả những người (điều ) nầy" - một cách toàn diện "tất cả"! Và bao gồm họ tất cả, có chép rằng họ đã nhìn thấy một cái gì đó -- và đã nhìn thấy họ không bao giờ có thể nghỉ ngơi, cho đến ngày cuối cùng của họ và hơi thở cuối cùng của họ trên trái đất này. Họ vẫn còn những người hành hương, họ không bao giờ có thể nghỉ ngơi, đây là sự kêu gọi của Đấng vô hình ở bên trong họ. Nó là một cái gì đó mà phải đi vào chúng ta từ trên trời để đưa chúng ta lên trời. Bạn đã có nó chưa?

Vâng, như chúng ta sẽ thấy, đó là chìa khóa cho tất cả mọi thứ, nó giải thích tất cả mọi thứ. Nó là sự bảo đảm -- ô, ngợi khen Chúa về điều này, khi những người của Chúa biết được điều đó trong sức mạnh lớn hơn! - Đó là sự đảm bảo rằng tất cả những gì ở trong chúng ta đang khao khát , thèm muốn và tìm kiếm, đều được sinh ra bởi Thánh Linh của Đức Chúa Trời, đều sắp được thực hiện.

Bạn có đói không? Bạn có khao khát không ? Bạn có bất mãn không? Đó chính là lời tiên tri về nhiều điều hơn nữa sẽ đến. Bạn có hài lòng không? Bạn có định cư không? Khải tượng của bạn có ngắn và hẹp không? Có thể bạn chỉ mới tiếp tục đến đây ? Có thể bạn chấp nhận sự việc như chúng là gì không? Tốt thôi, bạn sẽ bị bỏ lại vì nó, bạn sẽ không đi xa hơn được đâu. Đức Chúa Trời gọi chính Ngài là Đức Chúa Trời của những người hành hương.

Ngài là Đức Chúa Trời của những người hành hương, và chối bỏ chính mình về tất cả ý nghĩa tinh thần của một cuộc hành hương nghĩa đen – nếu bạn muốn, về một thiên đàng theo nghĩa đen, vì tôi không biết thiên đàng ở đâu, nhưng tôi biết rằng có một trật tự thiên thượng về mọi vật và rằng tôi đang được giao tiếp trong mối quan hệ mỗi ngày trong đời sống mình-- chúng ra hãy rời khỏi khía cạnh nghĩa đen, và nhìn vào khía cạnh thuộc linh, mà nó rất thiết thực; và chúng ta hãy xin Chúa đặt linh hành hương này vào trong chúng ta một cách quyền năng.

Bạn sẽ tìm thấy như bạn đi trên đó, trong khi đó tại một thời điểm trong đời sống thuộc linh của bạn, tất cả mọi thứ thật tuyệt vời và đầy trọn đến nỗi bạn cảm thấy như mình đã đạt đến kết thúc của tất cả mọi thứ, rồi sẽ đến một lúc điều đó như không có gì, và bạn nhìn lại phía sau nó chỉ là giai đoạn ấu trỉ suông. Những điều mà bạn đã có thể đọc sau đó và sống nhờ vào: bạn nói "Làm thế nào tôi có thể tìm thấy bất cứ điều gì trong này chứ ? »

Đừng hiểu là tôi nhầm: không có gì là sai với điều đó, tất cả đều đúng tại thời điểm đó – điều đó là đúng cho dân chúng vào thời điểm đó-- nhưng bạn đã tiếp tục, bạn phải có một cái gì đó nhiều hơn. Chúng ta phải được lớn lên hơn mọi thứ, để vượt xa hơn. Chúng ta phải là những người của sự vượt xa hơn. Đó có lẽ là ý nghĩa của từ ngữ “Hebrew” ( Theo nghĩa đen chữ “Hebrew” có nghĩa là “vượt qua sông, vượt xa hơn -- LND). Bức thư này được gọi là bức thư gửi người Hebrew, và nó nói về người hành hương và khách lạ, và nếu từ ngữ « Hebrew » có nghĩa là một người từ bên ngoài, ở bên kia, vậy thì, chúng ta là những người từ bên ngoài, nhà của chúng ta và sức hút của chúng ta là vượt ra ngoài. Chúng ta là lữ khách nơi đây, khách hành hương của sự vượt ra ngoài.

Nguyện Chúa khiến cho điều này trở thành hữu ích, và trên một mặt dời chúng ta ra khỏi bất cứ  sư thờ ơ hoặc sự yên tâm giả tạo nào hoặc sự khao khát không cân xứng, để đạt điểm cuối ở đây, và mặt khác, giữ cặp mắt chúng ta và lòng chúng ta gắn chặt với những người tiên phong phía trước;  thấy và chào đón và nếu cần, phải chết trong đức tin.
 T. Austin-Sparks